Xuyên Thành Mẹ Kế Ta Mang Manh Bảo Phất Nhanh

Chương 1

Triều đại Tây Lăng, thôn Hoa Lan.

Trong căn nhà thấp bé cũ rích, trên mặt đất bừa bãi những tờ giấy được viết ngoằn ngoèo, một thiếu nữ đang nằm mê man bất tỉnh, chỉ thấy thân hình nàng gầy nhỏ, làn da trắng nõn, nhưng nhìn máu tươi chảy xuôi từ trán ra thật sự rất đáng sợ.

Một nhóm người dân vây xung quanh nàng chỉ trỏ.

“Không phải nàng ta bị đâm chết rồi đấy chứ?”

“Nghe nói đây là tức phụ mà lão Trình dùng tiền để mua, tối hôm qua ầm ĩ đến nỗi sức lực cùng kiệt!”

“Ôi trời, ai mà tự nguyện gả cho một tên tiểu tử ngốc chứ.”

Tống Vãn Khanh chậm rãi mở mắt ra, trong cơn mê man, nàng thấy cách đó không xa có một thiếu niên gầy trơ xương, nhỏ bé mà cuộn mình ở trong góc, không nhìn thấy rõ vẻ mặt.

Bỗng nhiên, cổ áo ở trước xương quai xanh của nàng bị túm lấy, tiếng mắng tục tĩu sắc nhọn đâm vào trong tai.

“Mẹ kiếp nhà ngươi, không chết thì đứng lên ngay cho ta!”

*Nông phụ lộ ra gương mặt chua ngoa khắc nghiệt, tức giận mắng vào mặt Tống Vãn Khanh: “Tối hôm cưới thì tìm đường chết, xui xẻo quá mức mà!”

Dứt lời, bà ta lại chỉ vào người thiếu niên ở trong góc, mỉa mai nói, “Còn ngươi nữa! Đồ vô dụng, ném ngươi ra sau núi cho sói ăn cho rồi!”

Mới vừa tỉnh lại đã bị bà ta chửi rủa thậm tệ một trận, Tống Vãn Khanh phát cáu.

Ánh mắt nàng đột nhiên lạnh lại, mạnh mẽ túm lấy cổ tay thô đen của bà ta, nhấc chân đạp một cái, lạnh lùng nói.

“Ngươi muốn ném ai cho chó sói ăn hả?”

“Oái!” Nông phụ bất ngờ không kịp đề phòng ngã bịch xuống đất, đau đến nỗi nhe răng trợn mắt, tức giận giơ tay lên chỉ vào mặt nàng: “Ngươi, ngươi…”

Tống Vãn Khanh không thèm để ý ngón tay đang chỉ vào nàng, nâng mi mắt lên, trong lời nói mang theo hàm ý ghét bỏ: “Sự ồn ào của ngươi làm phiền giấc ngủ của người khác đấy.”

Bỗng nhiên nàng thoáng nhìn khung cảnh lạ lẫm khác người xung quanh, ánh mắt nàng tối sầm lại.

Từ từ, đây là đâu vậy?

Đôi mày thanh tú của Tống Vãn Khanh nhíu chặt, giật mình nhớ tới tiệc chúc mừng đêm qua, mọi người xung quanh nịnh hót để nàng trở thành một diễn viên mới, trong chốc lát bị mời không ít rượu, nàng… bị chuốc rượu đến chết sao?

Gắng sức nhớ lại, nhưng cơ thể này không còn bất cứ ký ức nào nữa, xem ra nàng phải tranh thủ thời gian để biết rằng tình huống trước mắt đang là cái gì.

Nghĩ xong, nàng quan sát đám người áp sát quanh mình, hoảng sợ sự dò xét của người dân trong thôn với mình, liếc nhìn nông phụ đang cố gắng đứng lên.

Lạnh giọng mắng, “Cút đi.”

Nông phụ khϊếp sợ mở to hai mắt, nhe răng trợn mắt chỉ tay vào Tống Vãn Khanh, tức đến nỗi mặt đỏ tía tai: “Chỉ là cái loại bị lão ba đam mê cờ bạc mà bán rẻ, cũng dám gào lên với ta à!”