Nụ Hôn Ngọt Ngào Sau Hôn Nhân

Chương 17

“Sau này cũng như vậy sao?” Mộ Dữu vẫn chưa hoàn hồn sau cú sốc, trong đầu nghĩ về cảnh tượng sau này cô và Doãn Mặc sẽ ngủ chung trên một chiếc giường.

“Sao vậy?” Doãn Mặc quan sát biểu cảm của cô: “Nếu như em có thể nghĩ ra được cách nào tốt hơn, vậy cũng được.”

Mộ Dữu cắn môi.

Cô thật sự không nghĩ ra được cách nào tốt hơn.

Đây vốn là phòng của Doãn Mặc, phòng sách ngay cả một chiếc giường cũng không có, Mộ Dữu cũng không biết một người được nuông chiều từ bé như Doãn Mặc, mấy đêm trước đã ngủ như thế nào.

Thật ra lúc trước khi cô hỏi Doãn Mặc ngủ ở phòng sách hay phòng ngủ, cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lí.

Kết quả anh trả lời bản thân muốn ngủ ở phòng sách.

Bây giờ cô đã điều chỉnh lại tâm trạng, chuẩn bị làm một đôi vợ chồng trên danh nghĩa với Doãn Mặc.

Kết quả, dượng nhỏ đột nhiên đến, anh lại thay đổi quyết định.

Chuyển tới chuyển lui, không phải con người này chín chắn lắm sao, sao trong vấn đề này lại dễ thay đổi đến vậy?

Thôi kệ, ở chung thì ở chung, cũng không phải là chưa từng ở.

Mỗi tuần cô về hai ngày, cũng không phải là thường xuyên ngủ chung.

Với gương mặt này của Doãn Mặc cộng với cảm giác đêm hôm đó, rốt cuộc ai là người chịu thiệt còn chưa chắc đâu.

Trong lòng Mộ Dữu tự an ủi mình, gật đầu: “Được, vậy sau này đều ngủ ở phòng ngủ.”

Cô đi đến bên giường, nhìn trái rồi lại nhìn phải: “Anh ngủ bên nào?”

Mộ Dữu cố gắng giữ cho sắc mặt bình tĩnh, ung dung như kiểu đang thảo luận thời tiết đêm nay như thế nào vậy.

Cho đến khi người đàn ông cất bước đi đến, vóc dáng cao lớn như che kín cô, ép sát mép giường.

Mộ Dữu vô thức muốn bước về sau, kết quả cả lại té ngồi lên giường.

Anh hơi cúi người, gương mặt lạnh lùng đó áp sát mặt cô, …

Mộ Dữu bặm môi, hương tuyết tùng mát lạnh vấn vương nơi chóp mũi, cản trở hô hấp của cô.

Cô vô thức nắm chặt nệm ở phía dưới, cằm hơi nâng lên, khóe mi khẽ run, cố gắng áp chế sự hoảng lạn trong đôi mắt trong veo: “Anh làm gì đấy?”

Doãn Mặc vươn cánh tay dày, đặt điện thoại xuống gối, sau đó dùng ngón tay gõ gõ bên trên, chất giọng lạnh lùng: “Anh ngủ bên này.”

Nói xong những lời này, anh thong thả đứng thẳng người dậy, gương mặt nghiêm nghị cứng nhắc khó thấy được cảm xúc: “Em ngủ trước đi, anh đi tắm.”

Anh cởi nút áo sơ mi rồi đi vào phòng tắm.

Cửa phòng tắm được đóng lại, Mộ Dữu vẫn còn ngơ ngác ngồi ở mép giường, khóe mắt liếc nhìn chiếc điện thoại mà lúc nãy anh đặt bên gối.

Cho nên lúc nãy anh chỉ dùng điện thoại để lựa chọn vị trí mà thôi, không hề có ý khác?

Nhưng lúc nãy anh thật sự cách cô rất gần!!!

Chọn vị trí thôi cũng làm ra động tác phức tạp như vậy.

Đầu óc ít nhiều gì cũng có chút vấn đề.

Tiếng nước chảy róc rách vang lên từ trong phòng tắm, bản thân Mộ Dữu đi đến nằm xuống giường.

Muốn ngủ trước, nhưng lại không ngủ được, cô lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Thư Minh Yên: [Vẫn đang ở bệnh viện sao?]

Mau đến cưới tiên nữ đi: [Về nhà họ Mộ rồi, ngày mai bay về Trường Hoàn, ông nội giục tớ tới trường.]

Mộ Dữu: [Ông nội không có việc gì đâu, cậu bận việc học trên trường, nhanh chóng trở lại đi.]

Mau đến cưới tiên nữ đi: [Ừm.]

Mau đến cưới tiên nữ đi: [Đêm nay ngủ ở đâu?]

Mộ Dữu ngước mắt nhìn về phía phòng tắm, chầm chậm gõ chữ: [Chó đen lớn đón tớ về chung cư của anh ấy rồi.]

Mau đến cưới tiên nữ đi: [Bảo cậu thực hiện nghĩa vụ vợ chồng?]

Mộ Dữu: [Không biết, anh ấy không nói.]

Mau đến cưới tiên nữ đi: [Bản thân cậu muốn không?]

Nhìn chăm chăm vào câu hỏi của Thư Minh Yên, Mộ Dữu nhớ đến đêm hôm đó.

Sau khi việc xảy ra, hiếm khi thấy anh bật đèn, tự mình bế cô vào phòng tắm tắm rửa.

Lúc đó cô mệt đến mức sắp ngủ, lại thêm men rượu, cả người mê man, không được tỉnh táo lắm.

Bây giờ nhớ lại, cô thế mà lại không nhớ ra lúc Doãn Mặc lau chùi cho cô có biểu cảm gì, tâm trạng như nào.

Không phải là trưng bản mặt vô cảm, giúp cô tắm rửa toàn thân đó chứ?

Mộ Dữu nghĩ lung tung, ngay cả việc tiếng nước bên trong không còn từ lúc nào cô cũng không chú ý.

Cho đến khi cửa phòng tắm mở ra, ánh đèn hắt ra và đèn sàn trong phòng hòa lại với nhau, chiếu cho xung quanh sáng hơn một chút.

Ánh mắt mất cảnh giác của cô va phải một đôi mắt trong veo.

Doãn Mặc thay bộ đồ ở nhà, cho dù vừa tắm xong, bây giờ khuy áo vẫn được gài rất chỉnh tề.

Sau lưng anh vẫn còn vương sương mờ, tóc cũng dính nước.

Một giọt nước nhỏ xuống, rơi xuống cằm dọc theo khuôn mặt thanh tuấn tinh tế, rồi lại lăn xuống yết hầu đầy quyến rũ, cuối cùng không đến chỗ sâu nhất của cổ áo.

Mộ Dữu nằm trên giường, ngơ ngác nhìn chằm vào phía làn sương biến mất, nhất thời quên mất việc dịch qua.

Doãn Mặc đóng cửa phòng tắm rồi đi đến: “Chưa ngủ?”

Lúc anh di chuyển, làn gió khẽ thoảng qua một mùi thơm thoang thoảng, là mùi dầu gội đầu hòa lẫn với sữa tắm.

Mộ Dữu tắt màn hình trò chuyện trên điện thoại, bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt anh: “Tiếng anh tắm lớn quá, ngủ thế nào được?”

Vừa dứt lời, cô cảm thấy hình như Doãn Mặc đã cười.

Nhưng đợi đến lúc cô nhìn lại lần nữa, độ cong môi của người đàn ông thẳng tắp một đường, không hề có dấu vết cong lên nào.

Anh bình tĩnh đi đến cuối giường, vén một góc chăn lên, bàn tay to nắm lấy bàn chân trắng như ngọc trên giường.

Chân của Mộ Dữu là nơi nhạy cảm nhất, bị anh bắt lấy thì sợ đến mức kêu lên: “Anh làm gì đấy, giở trò dê xồm à!”

Cô thử giãy giụa, nhưng không địch nỗi sức lực của tay đàn ông, không những không thoát được, mà ngược lại cái chân còn lại cũng bị anh bắt lấy.

Lòng bàn tay của anh vừa rộng vừa chai sạn, ôm lấy đôi chân trắng như tuyết của cô, xoa nắn vài cái, người đàn ông ngước mắt: “Lạnh?”

Gần đây nhiệt độ đã tăng lên rồi, mà chân cô vẫn còn lạnh ngắt.

“Không cần anh lo.” Cô đạp anh hai cái, rút chân lại rồi giấu vào trong chăn.

Doãn Mặc giúp cô chèn xong góc chăn phía dưới, liếc nhìn bóng lưng trên giường đang quay lưng về phía mình.

Anh bình tĩnh vén chặn lên, nằm xuống phía giường còn lại, thuận táy tắt đèn trong phòng.

Một lúc sau, giọng nói hờ hững không gợn sóng của người đàn ông truyền đến, trầm thấp mà vui tai: “Hôm nay ở bệnh viện cả một ngày rồi, ngủ sớm đi.”

Rất nhanh, anh đã thở đều, không còn âm thanh nào truyền đến nữa.

Mộ Dữu vốn không mong đợi có gì đó với anh, nhưng trai đơn gái chiếc đêm khuya nằm cùng một chiếc giường, đắp chung một cái chăn, anh có thể điềm tĩnh đến vậy coi như cô không tồn tại, còn có thể vào giấc một cách nhanh chóng.

Mộ Dữu cảm thấy mình hơi bị xúc phạm.

Cô trông không xinh đẹp sao? Không có chút hấp dẫn gì đối với anh sao?

Rất nhanh Mộ Dữu đã hiểu ra, bản thân cô không có vấn đề gì cả.

Là tên đàn ông chó này có vấn đề.

Người ta đồn anh không gần nữ sắc, không có thất tình lục dục, lãnh cảm, thì ra cũng không phải là tự dưng mà có.

Ngay cả những người anh em chơi từ nhỏ đến lớn như Phương Khải Hà, Nam Hằng cũng đều đánh giá anh như vậy.

Nhìn chằm chằm vào màn đêm dày đặc, Mộ Dữu mắng một câu trong lòng “Đồ đá lạnh”, kéo chăn rồi tránh xa anh một chút.

Mấy ngày nay bởi vì bệnh của ông nội, Mộ Dữu đã ngủ không ngon giấc mấy đêm rồi.

Sớm đã không để tâm đến Doãn Mặc, cô cũng chẳng để ý lắm tình cảnh đêm hôm nay.

Cơn buồn ngủ ập đến, cô ngáp một cái, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

Tướng ngủ của cô không đẹp lắm, thỉnh thoảng lại trở mình, chiếc chăn trên người bị cô đạp mất một nửa.

Trong làn đêm, Doãn Mặc ở bên cạnh mở mắt, nhẹ nhàng giúp cô đắp lại.

Vừa mới nằm xuống lại, Mộ Dữu quấn chăn rồi trở người, cuốn hết toàn bộ chăn.

Bỗng chốc trên người Doãn Mặc không có gì che đậy, chỉ mang một bộ đồ ở nhà mỏng manh, hơi lạnh lan tỏa ra khắp người.

Nhìn cô gái đang ngủ một cách say sưa, anh thử kéo một góc chăn.

Một nửa cái chăn bị cô đè dưới người, căn bản không thể kéo được.

Cái đêm cô uống rượu say, cô vẫn luôn ngoan ngoãn ngủ trong lòng anh, chưa từng quấn chăn.

Đây là lần đầu tiên Doãn Mặc biết cô có thói quen này lúc ngủ.

Mộ Dữu ngủ say không biết gì về những thứ này.

Sáng sớm hôm sau, cô bị tiếng chuông đồng hồ báo thức đánh thức.

Bởi vì buổi sáng vẫn có tiết, nơi này cách trường một đoạn, cô cài báo thức lúc 6h.

Mở mắt ra, bên cạnh sớm đã không còn bóng dáng của Doãn Mặc, nhưng lại có thêm một chiếc chăn ở bên phía chỗ nằm của anh.

Nhìn chiếc chăn đó, rồi lại nhìn chiếc chăn trên người mình.

Trong chốc lát, một ngọn lửa bùng lên trong ngực Mộ Dữu.

Doãn Mặc chung chăn chung gối với cô, thế mà lại chia hai cái chăn để đắp!

Điều này có nghĩa là gì?

Có nghĩa là anh không muốn đắp chung một cái chăn với cô!

Anh!

Ghét bỏ cô!

Khi ý nghĩ này nảy ra, Mộ Dữu bỗng có ý muốn bóp chết Doãn Mặc.

“Cạch.”

Anh mở cửa phòng ngủ, Doãn Mặc sớm đã đổi sang bộ đồ vest công sở, thắt cà vạt chỉnh tề.

Thấy Mộ Dữu đã tỉnh, anh nói: “Dậy ăn sáng đi, lát nữa tài xế đến dưới lầu, đưa em đến trường trước.”

Mộ Dữu không nói gì, tầm mắt dừng lại trên cổ anh.

Cô đang nghĩ nếu như bây giờ lao qua đó, dùng bao nhiêu sức là có thể bóp gãy cổ của chó đen lớn.

Dường như cảm nhận được sát khí, Doãn Mặc hơi nhíu mày, còn chưa mở lời, tiếng chuông điện thoại đã vang lên.

Anh nhìn lướt qua ghi chú, bảo Mộ Dữu nhanh dậy, bản thân thì mở cửa đi ra.

Mộ Dữu bình tĩnh lại một lúc, đứng dậy đi đánh răng rửa mặt.

Đi xuống cầu thang, Doãn Mặc lấy điện thoại từ trên sofa rồi đứng dậy: “Ăn sáng trước đã.”

Mộ Dữu không nhìn thấy dượng nhỏ, có lẽ đã đi rồi.

“Không ăn!” Cô xụ mặt, đi thẳng ra lối vào rồi thay giày.

Doãn Mặc xách hai phần bữa sáng đã được đóng gói ở trên bàn trà, đi theo: “Sao thế, ngủ không ngon sao?”

Mộ Dữu quay đầu lại, hếch cằm lên một cách kiêu ngạo, nở một nụ cười giả tạo: “Ngủ, ngon lắm!”

Tài xế đã đợi dưới lầu, hai người Mộ Dữu và Doãn Mặc ngồi lên xe.

Sáng sớm Doãn Mặc không có công việc cần xử lí, đặt laptop lên đùi làm việc, thỉnh thoảng còn có điện thoại gọi đến.

Sáng nay thời tiết không được đẹp, không có mặt trời, bầu trời như bị một bức màn màu xám chì che phủ, âm u, trông vô cùng ngột ngạt.

Mộ Dữu vẫn chưa nguôi cục tức, nửa chữ cũng không muốn nói với anh, quay đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa xe, coi như anh không tồn tại.

Trên điện thoại, Thư Minh Yên gửi tin nhắn wechat cho cô.

Mau đến cưới tiên nữ đi: [Tớ đến sân bay rồi.]

[Tối qua đang nói thì không có hồi âm, có phải xảy ra chuyện gì xấu rồi không?]

[Kể những chuyện tâm đắc khi hai vợ chồng mới cưới ở chung đi?]

Mộ Dữu thấy tin nhắn, liếc nhìn người đàn ông đang nghiêm túc nghe điện thoại từ khóe mắt, đầu ngón tay chầm chậm gõ chữ trên điện thoại, khóe miệng lạnh lùng nhếch lên: [Không nhớ được có gì tâm đắc cả.]

Mau đến cưới tiên nữ đi: [?]

Mộ Dữu: [Chỉ đơn thuần ngủ chung trên một chiếc giường thôi.]

[À, đúng rồi, đắp hai cái chăn.]

Mau đến cưới tiên nữ đi: [...]

[Lần trước hai cậu tách nhau ra cũng sắp một tháng rồi, bây giờ ở chung, chẳng phải là nên củi khô lửa bốc sao?]

Cô nhìn người đàn ông ăn mặc chỉnh tề, toàn thân tỏa ra cảm giác lạnh lùng cấm dục, gõ chữ ở khung chat: [Tính anh ta lãnh đạm.]

Mộ Dữu càng nghĩ càng tức, bóc phốt với Thư Minh Yên: [Vô lý lắm luôn, cậu biết không? Tối qua anh ta nằm chung với tớ, nửa đêm lại lấy thêm cái chăn nữa!]

[Cũng không phải là tớ cứ phải ngủ chung với anh ta mới được, nhưng tối qua lúc anh ta ngủ không nói không rằng, nửa đêm anh ta lại âm thầm lấy thêm một cái chăn để đắp là có ý gì?]

[Cậu nói xem, có phải anh ta ghét bỏ tớ không?]

[Ghét bỏ tớ? Haha! Tớ vẫn coi thường anh ta ở trong lòng nè, chỉ ước có thể nhanh chóng ly hôn!]

[Ai muốn ngày ngày ở chung với một tên tẻ nhạt chứ, thời gian lâu dài tớ còn sợ rối loạn nội tiết đây này!]

“Làm gì đấy?" Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai, mang theo vài phần uy nghiêm khó diễn tả.

Giọng nói này vang lên quá đột ngột, Mộ Dữu giật mình đến nỗi ngón tay run lên.

Cùng lúc đó, tài tế đột nhiên phanh xe, Mộ Dữu vừa nhấn nút gửi, điện thoại rớt cái “cạch” xuống tấm thảm trong xe.

Khi cô vừa ổn định lại tư thế, một bàn tay với những ngón tay thon dài rõ ràng vươn ra trước cô một bước, nhặt điện thoại lên.

Mộ Dữu ngạc nhiên đến mức trừng to mắt, nhanh chóng dành lại điện thoại.

Tầm mắt của Doãn Mặc dừng lại trên điện thoại, đồng tử hơi co lại, đã nhìn thấy chữ trên đó.

Thấy cô dành lại, người đàn ông cầm điện thoại đưa cánh tay ra xa, Mộ Dữu vồ hụt, không dành lại được.

Phía trước truyền đến giọng nói mang ý xin lỗi của tài xế: “Doãn tổng, xin lỗi, vừa nãy có người vượt đèn đỏ.”

“Cẩn thận một chút.” Doãn Mặc khẽ đáp lại, dựa lưng vào thành ghế, cơ mặt căng lên, vòng cung sắc nét.

Tầm mắt của anh hướng về Mộ Dữu, ánh mắt thâm sâu.

Trong xe yên lặng vô cùng, chỉ có âm thanh bánh xe nghiền mặt đường nho nhỏ quét qua.

“Trả cho tôi!” Mộ Dữu vươn tay ra với khuôn mặt lạnh lùng.

Vốn là do anh ta có vấn đề, Mộ Dữu mới không sợ anh ta nhìn thấy nội dung trò chuyện đâu.

Doãn Mặc không phản ứng, dường như đang suy tính điều gì.

Bàn tay mảnh khảnh xinh đẹp của anh, vẫn đang vuốt xe ốp điện thoại màu hồng của Mộ Dữu.

Trên ốp điện thoại in hình một thiếu nữ truyện tranh mang hoodie màu xanh nước biển nhạt, gương mặt rất giống Mộ Dữu.

Doãn Mặc cụp mắt nhìn hình vẽ đó, bình phẩm: “Tiến bộ không ít nhỉ.”

Anh liếc qua: “Vẽ cho anh một cái đi.”

“Không vẽ!” Cô từ chối thẳng thừng, vươn tay muốn dành lại điện thoại của mình một lần nữa.

Không ngờ rằng không lấy được điẹn thoại, mà lại bị cánh tay mạnh mẽ của người đàn ông ôm lấy eo.

Người cô không vững, nhào về phía anh, rơi gọn vào lòng anh.

Mộ Dữu dãy dụa, anh lại ôm càng chặt, nhẹ giọng nói với tài xế phía trước: “Lái chậm một chút."

Dứt lời, anh bật tấm che nắng và tấm cách âm trong xe lên.

Ánh sáng xung quanh tối đi, Mộ Dữu còn chưa hoàn hồn, một giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai cô: “Nói anh tính cách tẻ nhạt?”

Tuy rằng có cách âm, nhưng anh vẫn cố tình hạ thấp giọng đi nhiều, giống như đang nói thầm.

Hơi thở ấm áp phả vào tai khiến cô ngứa ngáy, giống như đang cào xé lòng người vậy.

“Anh cảm thấy là ai thì là người đó.” Mộ Dữu còn chưa nguôi giận, đẩy anh nhưng lại không đẩy được, bực đến nỗi véo có cả dấu tay trên lưng anh.

Doãn Mặc bắt lấy bàn tay không an phận của cô: “Tối qua em quấn hết cả chăn.”

Mộ Dữu sửng sốt một lúc, ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt thâm sâu của anh, anh nói: “Anh lạnh.”

Mộ Dữu: “...”

Không biết có phải là ảo giác không, Mộ Dữu nghe ra vài phần tủi thân trong lời nói của anh.

Giống như bị cô ăn hϊếp vậy.

“Tướng ngủ của tôi rất đẹp, anh đừng có ăn nói lung tung!” Mộ Dữu thà chết cũng không thừa nhận.

“Vậy lần sau anh quay em lại nhé?”

“...”

“Còn về việc em nói anh lãnh cảm.” Anh nhìn đồng hồ trên cổ tay: “Còn khoảng 30 phút nữa mới đến trường em, có lẽ sẽ có chút gấp gáp.”

Anh nới lỏng cà vạt, ngón tay mát lạnh nâng chiếc cằm chọn của cô, cúi đầu ghé qua.

Khuôn mặt đó lạnh lùng thâm trầm, trong đôi mắt hẹp mà đẹp dường như đang có những làn sóng khẽ cuộn.

Đầu ngón tay anh lướt qua đôi môi đỏ mọng như anh đào của cô, lúc cất giọng khẽ mang theo một hơi thở ấm nóng phả đến: “Muốn trải nghiệm ở trong xe không?”

Ở trong xe?

Trải nghiệm cái gì???

Sau khi hiểu ra ý đồ của anh, Mộ Dữu không tin nổi mà mở to mắt.

Cô thật sự không dám tin, những lời này có thể phát ra từ miệng của một người nổi tiếng lãnh cảm như Doãn Mặc.

Trong một khoảnh khắc, cô tưởng rằng mình nghe nhầm.

Nhưng rất nhanh phỏng đoán này bị gạt bỏ.

Anh cúi đầu, mặt ghé sát vào tai cô, đôi môi mỏng giống như muốn cọ sát vành tai nhạy cảm của cô, lại hỏi cô một lần nữa bằng giọng rất nhẹ: “Muốn hay không muốn, hửm?”

Chất giọng của anh sinh ra đã có vài phần lạnh nhạt như kim loại, hiếm có được sự dịu dàng như lúc này.

m cuối nhẹ nhàng, trầm bổng trong xe, giống như một cái móc câu vô hình mềm mại, ghìm chặt trái tim người khác.

Mộ Dữu thừa nhận, kiểu người đoan chính kiêu ngạo như anh, thỉnh thoảng khi để lộ ra vẻ phóng đãng, không những không khiến người khác cảm thấy lạc quẻ, vậy mà còn hơi mê hoặc và quyến rũ người khác.

Nếu như là những cô gái bình thường khác, có lẽ sớm đã bị anh quyến rũ thành công.

May mà cô sớm đã miễn dịch với tên đàn ông chó này.

Muốn làm “chuyện đó” trên xe với cô ở đây? Anh đi mà mơ mộng hão huyền!

Mộ Dữu thoát khỏi sự trói buộc của hai cánh tay vòng quanh eo cô, về lại vị trí của mình rồi ngồi thẳng, sau đó dùng biểu cảm đơn thuần vô tội nhìn anh: “Tôi còn nhỏ, vẫn rất đơn thuần, những lời anh nói tôi chẳng hiểu chữ nào cả.”

Đôi mắt đẹp của cô trong veo như nhìn thấy đáy, lúc hàng mi chớp chớp để lộ vẻ trong sáng.

Doãn Mặc dường như đã cười, tay nghịch điện thoại của cô, hai môi mỏng mấp máy: “Đơn thuần?”

Ngón tay thon dài xinh đẹp của anh tùy ý nhấn vào màn hình điện thoại vài cái, dường như đang ám chỉ nội dung cuộc trò chuyện của Mộ Dữu và Thư Minh Yên lúc nãy.

Mộ Dữu lập tức giơ tay ra cướp lấy: “Trả cho tôi!”

Cô bắt lấy điện thoại, Doãn Mặc lại không buông tay, Mộ Dữu chỉ có thể gắng sức dành.

Bởi vì sự chênh lệch về thể lực, điện thoại vẫn trong tay Doãn Mặc không hề không nhúc nhích chút nào.

Anh hơi nhướng mí mắt lên, ánh mắt thâm thúy quan sát cô trong giây lát, nhắc nhở cô lần nữa với một cách rất nhẫn nại: “Vẫn còn 25 phút, chắc chắn không cần sao?”

Cần cái đầu anh!

Mộ Dữu chửi đổng trong lòng, nhân cơ hội anh không đề phòng mà cướp điện thoại về.

Vừa đúng lúc Hách Mộng Thành gửi tin nhắn đến: [Lát nữa cậu đi thẳng đến phòng học hay về ký túc xá vậy?]

Mộ Dữu tính thời gian, lần này cô không mang hành lý, cũng không nhất thiết phải về ký túc xá thêm một chuyến.

Thế là trả lời Hách Mộng Thành: [Tớ đến thẳng lớp học, cậu giúp tớ mang theo sách của buổi chiều nhé.]

Hách Mộng Thành: [OK.]

Vừa tắt màn hình điện thoại, Doãn Mặc đưa đồ ăn sáng qua: “Buổi sáng còn cả nửa buổi học nữa, ăn chút đồ ăn không?”

Bây giờ cô làm gì có tâm trạng mà ăn đồ của anh?

Dứt khoát không thèm để ý, quay đầu hướng về cửa sổ một cách kiêu ngạo.

Không biết mặt trời đã ló dạng từ lúc nào, cháy đỏ ở phía Đông.

Ánh nắng trải từng lớp từng lớp trên những tòa nhà cao tầng và cả trên những tán cây, uể oải chiếu xuống mặt đất.

Cuối cùng xe dừng ở cửa Bắc nơi vẫn còn ít người, tấm cách âm và tấm chắn nắng ở hàng ghế sau được Doãn Mặc kéo lên.

Khi Mộ Dữu chuẩn bị xuống xe, anh đưa bữa sáng đã được đóng gói một lần nữa: “Không muốn ăn thì mang theo, khi nào đói lại ăn.”

Trong lòng Mộ Dữu vẫn không vui bởi vì chuyện bị anh trêu chọc ở trên đường, đang muốn từ chối, cô bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, con ngươi khẽ động.

Khóe mắt liếc nhìn tài xế ở hàng ghế trước, khi cô nhìn về phía Doãn Mặc thì giọng thủ thỉ hiếm thấy, nói một cách vô cùng quan tâm: “Chồng, lúc nãy anh mệt rã rời, anh ăn phần ăn sáng này của em đi, anh ăn nhiều chút để bổ sung thể lực, ban ngày mới có tinh thần làm việc.”

Nói xong những lời này, Mộ Dữu không nhìn biểu cảm của Doãn Mặc, cô nhìn xung quanh một lượt, không thấy ai, nhanh chóng xuống xe, vội vàng chạy vào trường.

Trong xe, Doãn Mặc ngẫm lại cách xưng hô vừa nãy của Mộ Dữu.

Đây là lần đầu tiên cô mở miệng gọi anh là chồng, giọng nói nhẹ nhàng ngọt ngào, thật sự vui tai.

Bỗng nhiên tâm trạng rất tốt, anh vô thức cong cong khóe môi.

Khi ngước mắt lên vô tình lướt qua kính chiếu hậu trong xe ở phía trước, nhìn thấy biểu cảm phức tạp của tài xế.

Trên ghế lái xe, biểu cảm liên tục thay đổi trên gương mặt của tài xế đã để lộ hoạt động nội tâm vô cùng phong phú của anh ta lúc này.

Lúc này Doãn Mặc mới dứt ra khỏi tiếng gọi “chồng” đó, suy nghĩ kĩ về nửa câu sau mà vừa nãy Mộ Dữu nói.

Anh kéo tấm cách âm và tấm che nắng xuống nửa tiếng đồng hồ, trước khi Mộ Dữu xuống xe lại nói kiểu đó——

Bây giờ tài xế đang nghĩ gì, đáp án không cần nói cũng biết.

Thế mà lại bị con nhóc này gài bẫy.

Khóe môi Doãn Mặc hơi dật, lạnh lùng trừng tài xế phía trước: “Cô ấy nói vớ vẩn đó.”

Lúc này tài xế đang điên cuồng tưởng tượng, nghe thấy ông chủ nói chuyện ở phía sau, anh ta vô thức “à” một tiếng, quay đầu, gương mặt nghiêm túc: “Ông chủ, vừa nãy anh nói gì?”

Doãn Mặc bỗng nhiên ý thức được rằng, có lẽ tiếp tục giải thích tiếp sẽ càng miêu tả càng đen tối.

Sắc mặt anh bỗng chốc ác liệt thêm vài phần, quay trở về với vẻ lạnh lùng tẻ nhạt: “Tôi nói, quay trở lại công ty.”

“Vâng.” Tài xế xoay vô lăng quay đầu xe rồi rời đi.

Ở trong xe, ngón tay Doãn Mặc đang day trán vài cái, nhớ đến nụ cười tinh nghịch lúc cuối trước khi xe của Mộ Dữu lúc nãy.

Anh âm thầm cắn răng.

Một lúc sau, anh dựa vào thành ghế, ánh mắt tối lại, nhìn ra ngoài cửa sổ rồi từ từ thở ra một ngụm khí đυ.c.

Đáng lẽ vừa nãy nên nhốt cô lại trong xe, hung hăng dạy bảo một trận.

Khiến cô vừa đi vừa khóc!