"Sao lại nói đến chuyện kết hôn vậy?" Một giọng nói dịu dàng vang lên.
Mộ Dữu nhìn về phía sau, liền thấy cô nhỏ Mộ Du Vãn cùng dượng nhỏ Giản Quý Bạch chạy tới.
Mộ Du Vãn và Mộ Du Trầm là chị em sinh đôi, đều là do bà kế Du thị của Mộ Dữu sinh ra.
Bà kế sinh con xong sức khỏe vẫn không tốt, vài năm sau đã qua đời, hai chị em được một tay ông nội nuôi nấng.
Mộ Du Vãn sau khi lập gia đình vẫn luôn ở Lan Thành, xem ra là nghe được tin tức nên đã lái xe xuyên đêm đến đây.
Ánh đèn dưới hành lang bệnh viện rực rỡ, mọi người lo lắng vây quanh.
Mộ Du Vãn nhìn về phía Mộ Du Trầm: "Bố thế nào rồi?"
Mộ Du Trầm nói: "Phải làm phẫu thuật, nhưng sống chết không muốn, vậy nên thỏa hiệp để Doãn Mặc và trái bưởi nhỏ đi lấy giấy chứng nhận kết hôn, dỗ bố vui vẻ một chút."
Mộ Du Vãn nói đi trước xem một chút, bị Mộ Du Trầm ngăn lại: "Bây giờ khoan hãy vào, bố vốn là sợ chết, em vừa trấn an ông ấy nói không có việc gì, nếu nhìn thấy chị hơn nửa đêm từ Lan Thành chạy tới, lại phải suy nghĩ lung tung, chi bằng ngày mai hẵng vào gặp bố sau."
Hốc mắt Mộ Du Vãn đỏ lên, đứng ở ngoài cửa nhìn xuyên qua lớp kính thủy tinh.
Người bên trong đã ngủ thϊếp đi.
Mộ Bách Uy và Mộ Bách Liêm đi tới.
Mộ Bách Uy nói: "Rất muộn rồi, một đám người ở đây cũng không có tác dụng gì, tối nay bác sẽ ở bệnh viện chăm sóc ông nội, những người khác về ngủ trước đi, ngày mai lại tới."
Mộ Du Trầm, Mộ Dữu và Doãn Mặc ba người đêm nay đến bệnh viện chỉ lái một chiếc xe, là của Mộ Du Trầm.
Xảy ra biến cố này, Mộ Dữu và cô nhỏ đều muốn cùng Mộ Du Trầm trở về Mộ gia, cùng nhau ngồi lên chiếc xe kia.
Mộ Du Trầm quay đầu lại hỏi Doãn Mặc: "Cậu về bằng cách nào?"
Doãn Mặc còn chưa mở miệng, Giản Quý Bạch đưa chìa khóa xe tới: "Đã lâu không gặp, tôi ở chỗ cậu được chứ?"
Quan hệ giữa Giản Quý Bạch và Mộ Du Trầm không được thân thiết cho lắm, nên anh ấy không có ý định đến Mộ gia.
Anh ấy lái xe từ Lan Thành rất lâu, Doãn Mặc nhận chìa khóa xe.
Ngồi lên xe, Giản Quý Bạch lấy từ trong hộp thuốc lá ra một điếu thuốc, đưa qua: "Hút một điếu không?"
Doãn Mặc không nhận, Giản Quý Bạch ngậm điếu thuốc vào trong miệng, cà lơ phất phơ cười vang: "Còn không biết hút thuốc?"
"Chưa từng biết hút."
Xe chạy ra khỏi bệnh viện, chạy vào đường chính, Doãn Mặc cầm vô lăng thản nhiên nói, "Dữu Dữu không thích mùi thuốc lá.”
Giản Quý Bạch ngậm điếu thuốc nhưng không châm, tùy ý bật lửa: "Doãn tổng trên thương trường mạnh mẽ phong hành, sao lại ngã trên người cô gái kia vậy, hai người kết hôn, sau này cậu là bậc hậu bối, phải gọi tôi là dượng nhỏ."
"Nếu cậu nguyện ý nghe, thì tôi gọi dượng nhỏ cũng không thành vấn đề."
"Tại sao tôi lại không muốn? Bây giờ cậu gọi thử một chút cũng được. ”
Sau khi đùa giỡn, Giản Quý Bạch hiếm khi đứng đắn một chút: "Bởi vì chuyện ông nội mà kết hôn, tôi có chút không hiểu rõ, trong lòng trái bưởi nhỏ còn có cậu không?"
Sau khi Doãn Mặc cự tuyệt lời tỏ tình của Mộ Dữu, hai người bọn họ có lần say rượu cũng nói về chuyện này.
Giản Quý Bạch là người duy nhất bên cạnh Doãn Mặc biết chuyện này.
Đường viền môi Doãn Mặc mím lại, đường nét trên mặt có độ cong sắc bén.
Im lặng một lúc lâu, anh nói: "Không biết."
"Hỏi thử đi."
Doãn Mặc không nói lời nào, Giản Quý Bạch suy đoán: "Không dám hỏi, không có dũng khí? Sợ người ta nói không thích?"
"Cậu đúng là đáng đời mà, trước kia cảm thấy chênh lệch tuổi tác với cô ấy quá lớn, cô ấy lại quá nhỏ, rào cản trong lòng không thể nào vượt qua được, nếu bây giờ có hối hận thì người ta cũng sẽ không quay đầu lại."
Giản Quý Bạch dừng một chút: "Sau khi kết hôn tính thế nào?"
"Từ từ đi."
Giản Quý Bạch cố chấp, bối rối bởi lời nói của anh.
Người nhàm chán như vậy, cuối cùng có theo đuổi được vợ hay không?
Chợt nghĩ đến cái gì đó, Giản Quý Bạch dựa lưng âm trầm nói: "Phụ nữ đối với mối tình đầu rất khó quên, chờ kết hôn rồi cậu đối xử tốt với cô ấy một chút, không chừng thật đúng là có thể hồi tâm chuyển ý. Dù sao sau khi kết hôn chính là vợ chồng, cơ hội để cậu cứu vãn tình hình cũng rất nhiều. ”
Trở lại chung cư, Doãn Mặc treo áo khoác ở cửa chính, nói với Giản Quý Bạch: "Trong tủ phòng sách có nệm trải sàn, cậu tự mình trải rồi nằm đi."
Giản Quý Bạch sửng sốt một chút, khó có thể tin được: "Doãn Mặc, có phải là anh em hay không vậy, tôi thật vất vả mới đến nhà cậu ở một lần, cậu lại bảo tôi trải đệm nằm dưới sàn là sao chứ? Bây giờ tôi đã là dượng nhỏ của cậu đấy. ”
"Trong nhà chỉ có một cái giường." Doãn Mặc mở tủ ra, ném một lon bia tới.
Giản Quý Bạch nhận lấy, nhíu mày: "Sao không phải bia lạnh?"
"Không có bia lạnh đâu, đều là ở nhiệt độ bình thường."
Giản Quý Bạch cũng không kén chọn nữa, dựa vào lưng sô pha, một lần nữa nhắc tới vấn đề chỗ ở: "Tôi là khách, cậu không thể để tôi ngủ trên mặt đất."
"Vậy cậu đến nhà em vợ cậu ở đi, tối nay cậu ấy về nhà cũ Mộ gia, bên này có phòng trống."
Nhắc tới Mộ Du Trầm, Giản Quý Bạch dừng lại hai giây: "Vậy tôi vẫn nên ngủ trên sàn nhà đi."
Mở bia ra, Giản Quý Bạch uống hai ngụm.
Doãn Mặc xoay người đi vào phòng bếp, rót một ly nước nóng cho mình rồi đi ra.
Giản Quý Bạch cười anh: "Sao cậu mỗi ngày lại giống như một cán bộ lớn tuổi vậy, bia lạnh cũng không có, bản thân còn uống nước nóng."
Doãn Mặc đi tới, ngồi xuống sô pha: "Không lấy thân làm gương cho cô ấy noi theo thì không được, đã quen rồi."
Mộ Dữu thích đồ uống lạnh, nhưng uống quá nhiều sẽ
dễ bị bệnh.
Đối với phương thức kỷ luật của Mộ Du Trầm là đe dọa uy hϊếp, không nghe lời sẽ đánh gãy chân.
Năm đó ở Trường Hoàn, Doãn Mặc vì để cho cô bớt tham uống nước lạnh mà uống nhiều nước nóng hơn, nên anh đều ở cùng cô.
"Phòng ốc của cậu lớn như vậy, tốt xấu gì cũng để cho khách có một chỗ đàng hoàng, làm một cái giường, bằng không người ta sẽ cảm thấy xấu hổ khi đến đây đó." Giản Quý Bạch lại nói lại vấn đề, anh ấy thật sự không nghĩ tới đây mà phải trải đệm xuống sàn nằm.
Sớm biết anh ấy sẽ không đến, ở An Cầm cũng không phải không có nhà ở.
"Không có dự tính điều này, nếu cậu không quen thì tự mình đi tìm chỗ khác đi."
Giản Quý Bạch đang muốn giễu cợt anh, bỗng dưng phản ứng lại cái gì đó, anh ấy đồng ý gật gật đầu: "Là không thể mua, sắp kết hôn rồi, như vậy khi ở trong nhà có thể có lợi cho việc bồi dưỡng tình cảm vợ chồng."
Giản Quý Bạch dơ bia trong tay lên: "Sau này đều là con rể Mộ gia, đến cụng một cái với dượng nhỏ đi?"
Doãn Mặc lười để ý tới anh ấy, buông ly nước xuống đứng dậy: "Đi ngủ sớm một chút đi."
Giản Quý Bạch ở phía sau chế nhạo anh: "Không phải nói nguyện ý gọi tôi là dượng nhỏ sao, như thế nào mà nửa ngày cũng không nghe được cậu gọi thế?"
Doãn Mặc trở lại phòng, tắm rửa dựa vào đầu giường, nghĩ đến bệnh tình của ông nội.
Mộ Dữu lo lắng rời khỏi bệnh viện, có thể lúc này cô ngủ không được.
Do dự, Doãn Mặc nhắn tin cho cô: [Ngủ chưa]
——
Mộ Dữu lúc này quả thật còn chưa ngủ, nằm ở trên giường nhắm mắt trong chốc lát, một chút buồn ngủ cũng không có.
Lấy di động lên nhìn tin nhắn Doãn Mặc gửi tới, cô tắt điện thoại di động đi, lại để ở một bên.
Có hơi khát nước, Mộ Dữu từ trên giường đứng lên, định đi ra ngoài tìm chút nước.
Từ trên lầu đi xuống, Mộ Dữu không ngờ nhìn thấy Mộ Du Trầm ngồi một mình trên sô pha, trên bàn trà đặt mấy chai rượu, trong tay còn cầm một chai.
Dưới ánh đèn lờ mờ, thân ảnh kia có chút cô đơn.
Mộ Dữu nhanh chóng chạy tới: "Chú nhỏ, trễ thế này sao chú không ngủ?"
Mộ Du Trầm ngưỡng cổ uống một ngụm rượu, không nói gì.
Mộ Dữu đoạt lấy chai rượu trong tay anh: "Không được uống."
Khi Mộ Du Trầm trừng mắt nhìn qua, trong lòng cô có chút sợ, hốc mắt không hiểu sao lại đỏ lên: "Ngày mai còn phải đến bệnh viện thăm ông nội, mùi rượu của chú nồng như vậy, ông nội ngửi thấy sẽ mắng chú. ”
Ngón tay Mộ Dữu dùng sức nắm lấy chai rượu, lông mi dày cong vυ't khẽ rũ xuống, phía trên rất nhanh nhuộm ra cái gì đó ẩm ướt: "Chú nhỏ, sao chú lại uống rượu một mình ở đây, bệnh tình của ông nội thật sự rất nguy hiểm sao?"
"Nói bậy cái gì thế?" Mộ Du Trầm nhíu mày nhìn cô một cái.
Đem rượu trong tay cô lấy lại, đặt lên bàn trà, giọng nói Mộ Du Trầm ôn hòa một chú: "Ông nội cũng hơi lớn tuổi một chút, nhưng thân thể vẫn rất khỏe mạnh, thể chất của ông so với người khác tốt hơn rất nhiều, không nguy hiểm như vậy.”
"Vậy sao chú còn uống rượu?"
Mộ Du Trầm im lặng.
Một lúc lâu sau, Mộ Du Trầm đứng lên: "Không uống nữa, đi ngủ thôi."
Anh ấy đi lên lầu trước.
Mộ Dữu cũng quên mất việc mình khát nước.
Sau khi trở về phòng, cô lấy điện thoại di động của mình và liên tục tìm kiếm những rủi ro của phẫu thuật mở hộp sọ trên mạng.
Vốn là muốn an ủi mình, không nghiêm trọng như vậy, không ngờ càng tìm kiếm càng ngủ không được.
Tối hôm đó, Mộ Dữu nằm trên giường suy nghĩ rất nhiều.
Ông nội lúc này còn nhớ đến hạnh phúc của cô, làm trong lòng cô cảm thấy vô cùng chua xót.
Mộ Dữu từ nhỏ đã ở nhà ông nội, một tháng bố mẹ cô mới cùng nhau trở về thăm cô một lần.
Mọi người đều nói với cô rằng bố mẹ cô đang bận rộn với công việc của họ.
Cô đã tin điều đó hơn mười năm.
Cho đến kỳ nghỉ hè năm lớp 11, cô thấy bố mình đi mua sắm với một người phụ nữ và hai đứa trẻ trên đường phố.
Bọn họ vui vẻ hòa thuận, hạnh phúc như vậy.
Đó là hình ảnh cô khao khát mười mấy năm, chưa bao giờ có được.
Cũng là ngày Mộ Dữu biết, bố mẹ cô đã ly hôn từ khi cô hai tuổi.
Mỗi người họ đều có một gia đình mới, con cái mới.
Bố cũng vậy, và mẹ cũng như vậy.
Mỗi tháng cô ở nhà chờ đợi bố mẹ làm việc xong, có thể trở lại thăm cô.
Bọn họ có những đứa con khác và đang tận hưởng hạnh phúc gia đình của riêng họ.
Đối với cô, mỗi ngày có thể ăn một bữa ăn với bố mẹ của mình là một hy vọng xa vời.
Mà đối với mấy đứa nhỏ khác mà nói, vốn dĩ là chuyện bình thường mỗi ngày đều có được.
Mộ Dữu không phải không thể chấp nhận chuyện ba mẹ ly hôn rồi tái hôn.
Những gì cô không thể chấp nhận là họ lừa dối cô trên danh nghĩa mà họ cố gắng gầy dựng.
Họ trở về nhà cũ Mộ gia, đóng vai cặp vợ chồng hạnh phúc ngay trước mặt cô, một gia đình hòa thuận.
Ra khỏi nhà hai người liền giống như người xa lạ, mỗi người tự trở về nhà của mình.
Cô giống như một kẻ ngốc, bị lừa dối trong mười mấy năm.
Bởi vì chuyện này, tâm tình cô trong một khoảng thời gian dài rất chán nản, mỗi lần ông nội nhìn thấy cô thì tràn đầy sầu não.
Chú nhỏ cũng là bởi vì việc này, mới đưa cô đi Trường Hoàn học lớp 12.
Mấy năm nay, ông nội thỉnh thoảng luôn cảm thán, trái bưởi nhỏ chịu khổ nhiều năm như vậy, sau này phải tìm một người hết mực yêu thương cháu, ông nội mới yên tâm.
Thật ra Mộ Dữu chưa bao giờ cảm thấy khổ.
Cô sống trong ngôi nhà này, lớn lên bên cạnh ông nội, cô cảm thấy cuộc sống rất hạnh phúc.
Mộ Dữu cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới, nếu một ngày nào đó ông nội không còn, cuộc sống của cô sẽ biến thành cái dạng gì.
Nhưng buổi tối hôm nay, lần đầu tiên cô cảm giác được, thì ra khoảng cách giữa sự sống và cái chết lại gần như vậy.
Mộ Dữu lại nhớ tới đêm nay ở trong bệnh viện, khi ông nội nhìn thấy cô và Doãn Mặc đứng chung một chỗ, đáy mắt tràn đầy kỳ vọng cùng chúc phúc.
Chuyện kết hôn, còn chưa nói kỹ với Doãn Mặc.
Mộ Dữu lấy điện thoại di động ra, mở khung chat với Doãn Mặc.
Suy nghĩ, cô nhập tin nhắn gửi qua: [Chuyện đăng ký kết hôn, ngày mai chúng ta nói chuyện trực tiếp đi!"]
Sau khi gửi đi, Mộ Dữu mới phát hiện bây giờ là ba giờ sáng.
Giờ này Doãn Mặc hẳn là đã ngủ rồi, nếu đối phương không tắt tiếng, hơn nửa đêm cô nhắn tin tới thì quá bất lịch sự.
Còn chưa suy nghĩ nhiều, đối phương cư nhiên nhanh chóng trả lời: [Được]
Trễ thế này vẫn chưa ngủ à?
Có lẽ vẫn còn bận rộn với công việc.
Mộ Dữu cũng không hỏi anh, vứt điện thoại di động qua một bên tiếp tục ngủ.
——
Mộ Dữu và Doãn Mặc hẹn gặp nhau ở quán cà phê.
Cô cảm thấy kết hôn là chuyện quan trọng như vậy, vẫn phải nói chuyện một cách đàng hoàng là tốt nhất.
Một quán cà phê không quá ồn ào, lúc Mộ Dữu đi qua Doãn Mặc đã đến.
Anh mặc áo sơ mi đen, quy củ chỉnh tề, khí chất trong trẻo lạnh lùng cùng gương mặt nghiêm túc kia dung hợp hoàn mỹ, vô cùng bắt mắt.
Mộ Dữu đi giày cao gót đi tới, ngồi xuống vị trí bên cạnh anh.
Vừa đặt túi xách trên vai sang một bên, giọng nói của Doãn Mặc nhàn nhạt vang lên: "Tối hôm qua có ngủ ngon không?"
Mộ Dữu sửng sốt một chút, hôm nay trước khi ra khỏi cửa cô đặc biệt trang điểm, quầng thâm nên che cũng đều che đi, cái này anh cũng có thể nhìn ra?
Cô cho rằng đó là trang điểm, đang muốn lấy tấm gương nhỏ khỏi túi ra soi, Doãn Mặc nói: "Tối qua hơn ba giờ gửi tin nhắn, mấy giờ ngủ vậy?"
Bây giờ Mộ Dữu mới nhớ tới chuyện này.
Chiếc gương nhỏ vừa cầm lên lại đặt lại vào túi xách, cô cao ngạo nâng cằm lên, không thừa nhận: "Tôi ngủ rất ngon, chỉ là tỉnh lại giữa chừng, cố ý nhắn tin quấy rầy anh một chút."
Doãn Mặc tựa hồ nở nụ cười, xoay đầu ý bảo nhân viên phục vụ bên kia.
Bồi bàn mang cà phê lên, là mocha trắng kiểu Pháp mà cô thích.
Nó cũng đi kèm với một phần sữa tươi kết hợp với xoài.
Mộ Dữu lần lượt nếm thử một ngụm, mới nói đến vấn đề chính: "Chúng ta đến nói chuyện đăng ký kết hôn?"
Doãn Mặc tùy ý nhấp một ngụm cà phê: "Được, em nói trước đi."
Mộ Dữu đem tóc bị xõa xuống vén phía sau tai: "Sau đêm đó, nếu chúng ta nói thật với chú nhỏ, nhiều lắm là bị chú ấy đánh mắng một trận, cũng không có chuyện như bây giờ. Nhưng hiện tại sự tình đã thành như vậy, ông nội sắp phẫu thuật, chờ xem giấy chứng nhận kết hôn của hai chúng ta, bây giờ đổi ý nói ra chân tướng chắc chắn là không được. Nhưng tôi và anh không có tình cảm với nhau."
Cô dừng lại một chút, ngẩng đầu: "Ít nhất là tôi không có tình cảm với anh.”
Anh nheo mắt lại thành một sợi chỉ dài, mí mắt hơi rũ xuống, bên trong giống như kết một tầng sương.
Đường viền môi đẹp đẽ của người đàn ông mím lại, một lúc lâu sau mới bình tĩnh mở miệng: "Sau đó thì sao?"
Mộ Dữu liếʍ môi dưới: "Bởi vì chuyện của ông nội kêu anh kết hôn với tôi, tôi biết có thể có chút khó xử, nhưng nguyên nhân của chuyện này hai chúng ta đều có lỗi, anh vốn nên chịu một phần trách nhiệm. Cho nên nếu chúng ta kết hôn, có thể thỉnh thoảng còn cần phối hợp với đối phương, ở trước mặt trưởng bối đóng vai vợ chồng ân ái, đặc biệt là trước mặt ông nội tôi. Việc này có vấn đề gì không?"
Doãn Mặc uống một ngụm cà phê, bỗng nhiên cảm thấy vị đắng chát.
Anh buông xuống, thêm một viên đường vào, cầm thìa khuấy nhẹ nhàng, giống như đang suy nghĩ cái gì đó.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng anh cũng mở miệng: "Không thành vấn đề, nhưng anh có điều kiện."
Doãn Mặc nói: "Việc kinh doanh của Doãn thị đang trong giai đoạn phát triển, gần đây lại bắt tay vào các dự án lớn, cuộc sống riêng tư của anh càng đơn giản, đối với sự phát triển của doanh nghiệp càng mạnh mẽ. Chúng ta kết hôn dễ dàng, một khi chúng ta ly dị, trong tương lai anh sợ sẽ gây ra một số biến động. ”
Anh chậm rãi ngước mắt lên, đôi mắt thâm sâu nhìn lại: "Cho nên, nếu như nhận được giấy chứng nhận đăng ký kết hôn, chúng ta không thể tùy tiện nói ly hôn.” Doãn Mặc cầm tách cà phê.
Im lặng một lúc lâu, anh như hạ quyết tâm, lại nhìn về phía cô: "Nếu một ngày nào đó em có người mình thích, muốn kết hôn với người đó, anh sẽ theo ý em. Nhưng cho đến khi em chưa tìm thấy một người nào đó có thể nắm tay mình đến suốt đời, cuộc hôn nhân này không thể bị đổ vỡ.”
Còn tưởng rằng anh muốn đề cập đến điều kiện gì, không nghĩ tới là cái này.
Yêu cầu này nghe có vẻ như không có tổn thất gì với cô, Mộ Dữu suy nghĩ một chút: "Vậy nếu anh có người mình thích thì sao?"
Không đợi Doãn Mặc đáp, cô hào phóng nói: "Đến lúc đó tôi cũng sẽ làm theo ý anh, đồng ý chia tay anh...".
"Còn có một yêu cầu." Doãn Mặc cau mày, cắt ngang lời cô: "Sau khi nhận giấy đăng ký kết hôn, mỗi ngày nghỉ em đều phải về nhà.”
"Ý anh là căn hộ của anh?" Mộ Dữu suy tư lời nói của anh: "Bao gồm cả ngày cuối tuần sao?"
Doãn Mặc ừ một tiếng.
Mộ Dữu có chút do dự: "Mỗi cuối tuần có quá thường xuyên hay không, hoặc là chúng ta có thể đổi thành hai tuần một lần, mỗi tháng một lần?"
"Trường học thỉnh thoảng có dịp đặc biệt, có thể không cần trở về. Anh sẽ nói với em trước khi anh đi công tác, em cũng có thể ở lại trường." Doãn Mặc nhìn cô: "Tính ra như vậy, trung bình một tháng anh ở chung cư không được mấy ngày. Nếu như em không muốn trở về, bình thường chúng ta ngay cả gặp mặt cũng không gặp được mấy lần, còn phối hợp với nhau đóng vai vợ chồng ân ái?"
Mộ Dữu nhất thời bị hỏi lại không tìm được lời nào để phản bác.
Cô suy nghĩ một lúc, cuối cùng gật đầu: "Được rồi, tôi đồng ý. Còn yêu cầu gì khác không?"
Thần sắc Doãn Mặc dần dần hòa hoãn: "Hai chuyện này em đã đồng ý rồi, thì những cái khác em quyết định như thế nào, anh cũng không có ý kiến."
Ý anh bảo phần tráng miệng chưa từng động kia: "Món tráng miệng để lâu hương vị sẽ không ngon nữa, ăn một chút đi.”
——
Từ quán cà phê đi ra, Doãn Mặc hỏi cô: "Bây giờ chuẩn bị đi đâu?"
Mộ Dữu nhìn thời gian: "Tôi đến bệnh viện thăm ông nội."
"Bên này không tiện bắt taxi, anh đưa em đi." Anh không cho Mộ Dữu cơ hội từ chối, đã rất lịch sự giúp cô mở cửa phụ của xe.
Nếu đã giao kèo xong, Mộ Dữu cũng không từ chối, ngoan ngoãn ngồi lên.
Trên đường đến bệnh viện, Doãn Mặc hỏi cô: "Không định thi bằng lái xe?"
Thời gian rảnh rỗi của trường đại học rất nhiều, rất nhiều sinh viên sẽ chọn vào thời điểm này để đi thi giấy phép lái xe.
Sau này đi làm rồi, rất khó để có được thời gian rảnh rỗi như vậy.
Hách Mộng Thành và Trách Trách năm thứ hai đã có bằng lái xe, Mộ Dữu đến nay vẫn chưa thi.
Cô nghiêng đầu nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ: "Tôi không thích lái xe, chỉ thích ngồi xe."
Mộ Dữu cảm giác Doãn Mặc cũng không thường xuyên lái xe, phần lớn thời gian đều là tài xế lái xe, anh ngồi ghế sau.
Cô hỏi Doãn Mặc: "Anh cũng không thích lái xe sao?"
Doãn Mặc cầm vô lăng, trầm ngâm: "Phải xem lái xe gì."
“?”
Mộ Dữu đợi một lát, anh không nói gì khác.
Trong nháy mắt, cô bỗng nhiên cảm thấy đề tài hai người nói không quá trong sáng.
Có điều nhìn sắc mặt đặc biệt đứng đắn của Doãn Mặc, Mộ Dữu cảm thấy hoá ra chỉ có cô không trong sáng.
Xe dừng ở chỗ đỗ xe tạm thời trước cửa bệnh viện, Doãn Mặc nói: "Công ty còn có chút việc phải xử lý, anh sẽ dừng ở đây, giúp anh chào ông nội một tiếng nhé."
Mộ Dữu cởi dây an toàn, trước khi xuống xe, Doãn Mặc lại gọi cô lại: "Nhớ kỹ khi quay về chuẩn bị sẵn giấy tờ cần mang theo để đăng ký kết hôn, sáng thứ hai, anh đến Mộ gia đón em. ”
Mộ Dữu gật gật đầu: "Được."
-
Mộ Dữu đến phòng bệnh, cô nhỏ Mộ Du Vãn vừa hay đi ra, làm tư thế "suỵt" với cô, chỉ vào bên trong: "Ngủ rồi."
Mộ Dữu bất giác hạ thấp giọng nói: "Hôm nay không có khó chịu chứ?"
Mộ Du Vãn nói: "Xem ra thì vẫn ổn, buổi sáng kiểm tra, ăn xong vừa ngủ."
"Đúng rồi, Minh Yên từ Trường Hoàn chạy về, ở chỗ này nửa ngày, cô thấy tinh thần côn bé không tốt, đã để cho con bé trở về nghỉ ngơi trước."
Mộ Dữu: "Vậy cháu về thăm cậu ấy sau."
Mộ Dữu và Mộ Du Vãn từ trong phòng bệnh đi ra, hai người nắm tay nói chuyện ở công viên gần đó.
Ngồi xuống băng ghế, Mộ Du Vãn cảm khái: "Thật là nhanh quá, trong ấn tượng luôn cảm thấy cháu vẫn còn nhỏ, hôm nay trong nháy mắt đã sắp kết hôn."
Nhớ rõ thời điểm Mộ Du Vãn xuất giá, cũng chỉ bằng tuổi Mộ Dữu bây giờ.
Khi đó Mộ Du Vãn cũng chưa tốt nghiệp đại học, bởi vì trong nhà làm ăn sa sút, được ông nội gả cho Giản gia.
Mộ Du Trầm không đồng ý chuyện này, vì thế còn giằng co với ộng nội nhiều năm.
Mộ Dữu nhớ rõ ngày cô nhỏ xuất giá, cô khóc lóc chạy theo xe cưới rất lâu, cuối cùng bị chú nhỏ kéo về nhà.
Mấy năm nay gia đình cô nhỏ ở Lan Thành, rất ít khi trở về.
Mộ Dữu tựa vào vai cô nhỏ: "Lần này dự định ở nhà bao lâu?"
"Ở thêm một vài ngày đi, chăm sóc ông nội cháu."
Mộ Du Vãn nhìn về phía Mộ Dữu: "Ông nội cháu ngóng trông cháu có thể có một chỗ dựa vững chắc, ngoại trừ nguyên nhân của bố mẹ cháu ra, có lẽ cũng là cảm thấy năm đó thiếu nợ cô. Cuộc hôn nhân của cô không phải là cho bản thân mình, ông nội đã luôn luôn xấu hổ, vì vậy ông mới hy vọng cuộc hôn nhân của cháu là hạnh phúc. ”
Mộ Dữu ngước mắt lên: "Cô và dượng nhỏ, quan hệ hiện tại có tốt không?"
Mộ Du Vãn suy nghĩ một chút: "Vợ chồng hôn nhân thương mại, tôn trọng lẫn nhau là tốt rồi."
Mộ Dữu bất giác nhớ tới cô và Doãn Mặc.
Hai người bọn họ sau khi nhận được giấy chứng nhận kết hôn, có thể hạnh phúc mỹ mãn không?
Kỳ thật cô nhỏ nói rất đúng, hôn nhân không có tình cảm, tôn trọng nhau là rất tốt.
Mộ Du Vãn chợt nhướng mày, nói với Mộ Dữu: "Kỳ thật năm đó cô nhỏ, trong đối tượng kết thông gia mà ông nội cháu chọn, còn có Doãn Mặc.”
Chuyện này Mộ Dữu thật đúng là không biết, kinh ngạc nhìn qua: "Vậy, về sau thì sao?"
Mộ Du Vãn nói: "Cô lớn hơn Doãn Mặc, khi đó cậu ấy còn chưa đến tuổi kết hôn hợp pháp. Hơn nữa, tuy nói cùng nhau lớn lên từ nhỏ, cô và cậu ấy cũng không xa lạ, nhưng luôn cảm giác người này rất khó tiếp xúc, có loại lãnh đạm khắc vào trong xương cốt, người bình thường không dám đến gần. ”
"Cho nên lần này trở về, nghe nói hai người ở cùng một chỗ, còn chuẩn bị kết hôn, cô đã rất kinh ngạc."
Mộ Du Vãn đánh giá Mộ Dữu: "Cháu thật đúng là không phải người tầm thường, nhìn trúng điểm gì của cậu ấy sao?"
Mộ Dữu ấp úng một chút.
Trước kia cô nhìn Doãn Mặc toàn thân đều là ưu điểm, hiện tại đột nhiên bị hỏi như vậy, cô thật đúng là không nhớ ra.
Cuối cùng dứt khoát thuận miệng lừa gạt: "Đẹp trai, cháu chính là một người nghiện sắc đẹp."
Mộ Du Vãn mặt mày mỉm cười: "Về phương diện nhan sắc thì đương nhiên là không phải bàn tới rồi."
——
Sáng thứ hai, Mộ Dữu xin nghỉ học, cùng Doãn Mặc đến cục dân chính đăng ký kết hôn.
Trên đường hai người cũng không có đề tài gì để tán gẫu, nghĩ đến những lời trước đó của Mộ Du Vãn, Mộ Dữu có chút hứng thú hỏi Doãn Mặc: "Nghe nói trước kia anh suýt nữa trở thành chú nhỏ của tôi? Quan hệ của anh và chú nhỏ tôi tốt như vậy, chú ấy biết không?"
"Biết." Doãn Mặc thần sắc bình tĩnh: "Nhưng hai chúng ta năm đó, không tính là suýt nữa. ”
Mộ Dữu chớp chớp mắt: "Ý anh là sao?"
Doãn Mặc nói: "Lúc ấy anh đang học ở nước ngoài, chỉ là nghe các trưởng bối nói qua mà thôi, anh và cô ấy đều không có ý này, như vậy xác suất kết hôn chính là không. Nếu là số không, làm sao có thể tính là suýt chút nữa?"
Anh nhìn qua: "Mộ Du Vãn nói cho em biết?"
Mộ Dữu gật gật đầu: "Cô ấy nói loại người như anh vừa lạnh lùng vừa kiêu ngạo, không dễ tiếp xúc, lúc trước cô ấy cũng không coi trọng, tôi làm thế nào mà lại để ý đến anh."
Doãn Mặc nhướng mày: "Vậy em nói gì?"
Mộ Dữu chống cằm, nói ra đáp án đã chuẩn bị từ lâu: "Tôi nói anh lớn lên quá xấu, tôi thương hại anh, vậy nên mới ở chung với anh."
Doãn Mặc: "..."
Đề tài này vội vàng qua đi, Mộ Dữu nghiêng đầu bên cửa sổ xe, trong chốc lát thở dài một tiếng.
Sau đó lại đột nhiên ngồi thẳng, hai tay chắp lại cầu nguyện cái gì đó.
Doãn Mặc liếc nhìn cô một cái: "Làm gì vậy?"
Mộ Dữu mở mắt ra: "Tôi đang cầu nguyện ngày mai ông nội phẫu thuật có thể thành công, lần này vì bệnh của ông ấy, tôi đã hy sinh quá lớn."
Tay Doãn Mặc cầm vô lăng: "Hy sinh lớn như thế nào?"
"Là hy sinh từ tiên nữ nhỏ trở thành phụ nữ đã kết hôn, còn chưa đủ lớn?"
Mộ Dữu lắc đầu than thở: "Tôi ngay lập tức không còn là tiên nữ.”
Doãn Mặc: "..."
Mộ Dữu quay đầu lại nhìn Doãn Mặc, trong ánh mắt mang theo chút đồng tình: "Có điều anh hy sinh cũng rất lớn, bởi vì ông nội tôi phẫu thuật, anh sắp bị loại khỏi quý tộc độc thân, trở thành người đàn ông có vợ."
"Có điều cũng không sao, anh không phải tiên nữ, vốn cũng không có tiên khí."
Doãn Mặc: "..."
-
Hôm nay không phải là một ngày lễ đặc biệt, người đến để lãnh chứng cũng không có nhiều như cô nghĩ, tất cả quá trình đều thuận lợi.
Từ cục dân chính đi ra, Mộ Dữu một lần nữa ngồi lên xe của Doãn Mặc, hai người chuẩn bị cầm giấy đăng ký kết hôn đến cho ông nội xem.
Cô đột nhiên hỏi: "Lúc trước chúng ta là bạn trai bạn gái, bây giờ chúng ta đã nhận được giấy chứng nhận kết hôn. Vậy lát nữa nhìn thấy ông nội, khi nhắc tới đối phương, muốn thay đổi xưng hô như thế nào?"
"Ví dụ xem?" Doãn Mặc khẽ nhướng mày: "Em muốn thay đổi cách xưng hô với anh là gì?"
Khóe miệng Mộ Dữu khẽ giật giật, bỗng nhiên ảo não chính mình hỏi vấn đề như vậy.
Hết lần này tới lần khác Doãn Mặc dường như không định tùy ý vạch trần, thấy cô không lên tiếng, lại nói: "Em không gọi được cũng không ổn, bằng không trước khi đến bệnh viện, chúng ta ở chỗ này luyện tập một chút, gọi thuận miệng rồi mới đi qua?"
Mộ Dữu thắt dây an toàn, giả vờ bình tĩnh thúc giục anh: "Vẫn là đi trước đi, hôm nay chủ yếu là để cho ông nội xem giấy chứng nhận kết hôn, trễ một chút ông nội có lẽ sẽ sốt ruột."
-
Ông cụ đã cạo trọc đầu cho ca phẫu thuật vào ngày mai.
Khi Mộ Dữu và Doãn Mặc đi qua, ông ấy vừa mới kiểm tra trở về.
Nhìn thấy giấy chứng nhận kết hôn của hai người, ông cụ rất vui mừng, cầm lật đi lật lại để xem, thích thú không buông tay: "Bức ảnh này của trái bưởi nhỏ và Doãn Mặc rất xứng đôi, xem hai đứa cười vui vẻ biết bao."
Ông nội đem ảnh chụp cho Mộ Du Trầm xem.
Mộ Du Trầm nhận lấy, tượng trưng liếc mắt một cái, lại trả lại: "Ai chụp ảnh cưới mà không phải như vậy, có gì ngạc nhiên."
Ông nội liếc anh ấy một cái: "Con chụp một cái cho ta xem?"
Mộ Du Trầm nghẹn một chút, một lúc lâu sau không tiếp lời.
——
Vào ngày phẫu thuật, Mộ Dữu và gia đình ở lại bệnh viện.
Ca phẫu thuật của ông cụ rất thuận lợi, bác sĩ nói kế tiếp phải xem tình hình hồi phục của bệnh nhân.
Mãi đến buổi chiều khi ông nội tỉnh lại, trái tim mọi người vẫn treo lơ lửng mới coi như chính thức hạ xuống đất.
Sắc trời bên ngoài dần dần ảm đạm, người trong bệnh viện so với ban ngày ít hơn một chút, khoa nội trú sáng lên ánh đèn rực rỡ.
Doãn Mặc bận rộn xong xuôi công việc, lại đây thăm ông nội.
Anh mặc âu phục tối màu cắt may lưu loát, mặt mày thanh tùy, khí chất trầm ổn.
Ông nội nhìn thấy anh, tay run rẩy chỉ chỉ Mộ Dữu đang ở trên sô pha, dùng khẩu hình miệng nhỏ giọng nói: "Ngủ rồi."
Vì ca phẫu thuật này của ông, Mộ Dữu đã hai ngày nay cũng không chợp mắt, buổi chiều tinh thần ông nội tốt hơn một chút, cô mới thoáng nguyện ý mà ngủ bù.
Doãn Mặc chậm rãi đi qua, cởi bộ âu phục trên người ra, nhẹ nhàng đắp lên người cô.
Cô đã chìm sâu vào giấc ngủ, hơi thở hơi cạn và đồng đều, không bị tiếng ồn đánh thức.
Doãn Mặc nhìn khuôn mặt ngủ yên tĩnh của cô, lông mày bất giác nhiễm một chút nhu hòa.
Anh đứng dậy đi đến trước giường, hạ thấp giọng nói của mình bên tai ông nội lễ phép hỏi: " Bây giờ ông nội cảm thấy thế nào?"
Ông nội lớn tuổi rồi, khôi phục tương đối chậm, giờ phút này nói chuyện có chút không rõ ràng, ngắn gọn đáp: "Tốt, tốt."
"Vết thương còn đau không?"
Ông nội còn không có nhiều sức lực, chỉ chỉ bình truyền nước, ý bảo bên trong có thuốc giảm đau.
Ý thức được ông nội không tiện nói chuyện, Doãn Mặc tự mình chủ động nói thêm một chút: "Bố mẹ cháu nói muốn đến thăm ông, ông vừa mới phẫu thuật xong, sợ ông mệt mỏi, cháu bảo họ chậm mấy ngày chờ tinh thần của ông tốt lên rồi mới tới. Sau này mỗi ngày cháu rảnh rỗi, sẽ đến thăm ông. ”
Cổ nghiêng thật lâu không thoải mái, lông mi Mộ Dữu trên sô pha run rẩy, xoa cổ chua xót chậm rãi mở mắt ra.
Cô phát hiện ra rằng trên người cô đã có thêm một chiếc áo vest từ khi nào.
Phía trên có hương lạnh nhàn nhạt, như tuyết bao phủ, mát mẻ nhưng không bức người.
Doãn Mặc đứng trước giường bệnh, nghiêng người về phía trước, đang kề sát thấp giọng nói chuyện gì đó với ông nội.
Cô nhỏ, Thư Minh Yên và bác đi ăn tối, trong phòng bệnh rất yên tĩnh.
Đại khái là sợ làm ầm ĩ đến cô ngủ, tiếng nói chuyện của Doãn Mặc không lớn.
Đột nhiên, anh dường như phát hiện ra cái gì đó, quay đầu nhìn lại.
Mộ Dữu gấp áo khoác của anh lại, ánh mắt bất ngờ chạm với ánh mắt anh.
Đôi mắt đen nhánh kia nặng nề, dưới ánh đèn lóe lên một chút tinh quang.
"Tỉnh rồi à." Anh đứng dậy đi tới, nhìn khóe mắt cô đuôi lông mày còn khó nén mệt mỏi.
Doãn Mặc tự nhiên giúp cô chỉnh lại mái tóc dài, ôn nhu hỏi: "Ăn cơm tối chưa?"
Mộ Dữu lắc đầu: "Tôi có dặn cô nhỏ lát nữa mang cho tôi rồi."
"Mang, mang theo cái gì?"
Ông nội bỗng nhiên xen vào, ông nhìn đồng hồ treo tường, cho dù nói chuyện khó khăn, vẫn cố gắng nói với Doãn Mặc: "Cháu dẫn, dẫn con bé về nhà ăn, ngày, ngày mai về trường. Đi học!"
Doãn Mặc nhìn về phía Mộ Dữu: "Ông nội sợ em nghỉ ngơi ở đây không tốt, nghe lời ông nội, ngoan ngoãn trở về trường học bài."
Thấy Mộ Dữu mím môi không nói lời nào, Doãn Mặc cúi đầu ghé sát vào bên tai cô, thấp giọng nói: "Vẻ mặt tiều tụy của em ở đây, ông nội nhìn thấy thì trong lòng sẽ bất an, còn dưỡng bệnh như thế nào?"
Mộ Dữu nhìn về phía ông nội trên giường, ông nội lại nói: "Nghe lời, trở về nghỉ ngơi!"
Buổi chiều thúc giục Thư Minh Yên trở lại trường học, hiện tại lại bắt đầu thúc giục cô.
Mộ Dữu bất đắc dĩ nói: "Được, chờ cô nhỏ và mọi người quay về thì cháu sẽ đi, sau này không có tiết học lại đến thăm ông."
Cô lại lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho cô nhỏ để họ không phải mang theo bữa tối cho cô.
Hai mươi phút sau đám người Mộ Du Vãn trở về.
Mọi người vừa mới trở về, ông nội liền thúc giục Mộ Dữu và Doãn Mặc hai người mau rời đi.
Từ trong bệnh viện đi ra, bên ngoài bóng đêm dày đặc, bầu trời tựa như trải một màu mực không tan.
Trước mặt có một người đàn ông xách đồ đi tới, thấy Doãn Mặc rất hưng phấn chào hỏi: "Doãn tổng, sao anh lại ở đây?"
Người quen trong việc làm ăn, Doãn Mặc gật đầu: "Triệu tổng."
Triệu tổng rất nhanh phản ứng lại, bệnh viện gặp phải tình hình này, biểu tình của mình không nên quá vui vẻ, vội vàng lộ ra vẻ mặt thân thiết: "Là người trong nhà có vấn đề gì sao, có cần tôi hỗ trợ hay không? Tôi có người quen ở bệnh viện này. ”
Doãn Mặc hơi gật đầu: "Một chút chuyện nhỏ đã giải quyết rồi."
Thân phận Doãn Mặc như vậy, quan hệ khẳng định còn rộng hơn.
Triệu tổng ngượng ngùng cười, đang không biết nói cái gì cho phải, ánh mắt chú ý tới Mộ Dữu đứng bên cạnh Doãn Mặc.
Như tất cả đều biết, Doãn Mặc đã tham dự tất cả.