Thư Minh Yên hơi móc khớp ngón tay, vén cổ áo của Mộ Dữu lên để xem và mỉm cười: “Dấu vết này trên người cậu rất rõ ràng, để tớ tưởng tượng xem, trận mây mưa đêm qua chắc chắn đã ở cấp độ của một cơn bão?”
"Đừng nói nữa!” Mộ Dữu đỏ mặt lấy tay cô ấy ra.
Bây giờ khắp người cô vẫn còn đau, mưa to gió lớn làm sao đủ, đây nhất định phải là cấp độ của một trận cuồng phong.
Thư Minh Yên thay đổi tư thế nằm thẳng, thở dài nói: “Bây giờ chuyện của hai người đã bị Mộ Du Trầm biết rồi, chỉ sợ mối quan hệ này về sau cắt không đứt, càng gỡ càng rối.”
“Thôi đi, cậu đừng nói nữa.” Mộ Dữu tự tin nói:
“Tớ và anh ấy đã thỏa thuận với nhau rồi, chúng tớ sẽ giả vờ là một cặp tình nhân trong vài ngày để ứng phó, giải quyết xong mọi chuyện sẽ tìm cơ hội chia tay.”
Thư Minh Yên xoay đầu qua: “Không đi lãnh chứng sao?”
“Tớ không nghĩ sẽ kết hôn với anh ấy, nếu có thể không lãnh đương nhiên là tốt nhất.”
Thư Minh Yên cười: “Cậu trêu chọc người ta, còn không muốn chịu trách nhiệm?”
Mộ Dữu: “Nếu thật sự có thể để anh ấy nếm trải cảm giác bị tớ vứt bỏ, tớ còn đang rất mong chờ đây. Có điều một người lạnh lùng như anh ấy, có lẽ cũng sẽ không thèm để ý.”
Mộ Dữu không muốn nói tới chuyện này nữa, hỏi: “Bố tớ và gia đình của ông ta đã rời đi chưa?”
Thư Minh Yên gật đầu: “Sáng sớm hôm nay đã đi rồi, đúng rồi, còn để lại quà cho cậu.”
Cô ấy chỉ mấy hộp quà trên bàn: “Là mấy cái đó, nhờ tớ chuyển cho cậu.”
Mộ Dữu xem qua một chút: “Tớ không cần, cậu tự mình giải quyết đi.”
Cô ngáp một cái: “Buồn ngủ quá, tớ ở chỗ này của cậu ngủ một giấc.”
——
Buổi chiều, Mộ Du Trầm và Doãn Mặc cùng nhau trở về nhà cũ của Mộ gia.
Ông cụ rất thích Doãn Mặc, không ngừng trò chuyện với anh.
Nhìn thấy Mộ Dữu từ phòng khách đi xuống, ông cụ vui vẻ vẫy tay: “Trái bưởi nhỏ, lại đây, bạn trai của cháu tới rồi!”
Hai chữ “bạn trai” khiến Mộ Dữu thất thần trong giây lát, ông cụ lại nói: “Cháu và Doãn Mặc yêu nhau tại sao lại giấu giếm không nói, nếu không phải vừa rồi chú nhỏ của cháu nhắc đến với ông nội, ông nội cũng không biết.”
Doãn Mặc nhìn qua bên đó, cười ôn hòa, nói thay cô: “Dữu Dữu da mặt mỏng, có lẽ là bởi vì ngượng ngùng.”
Mộ Dữu thấy bọn họ cứ thảo luận về chuyện này, rất muốn xoay người quay trở lại lên lầu.
Nhưng để đóng vai một cặp đôi yêu đương nồng nhiệt với Doãn Mặc trước mặt mọi người, cô vẫn ngoan ngoãn đi đến ghế sô pha và ngồi bên cạnh Doãn Mặc.
Trò chuyện một hồi, ông cụ sức yếu ngồi không được lâu nên muốn về phòng nghỉ ngơi.
Doãn Mặc đứng dậy đưa ông cụ đi.
Vừa quay người ngồi xuống sô pha, liền nghe thấy Mộ Du Trầm cười lạnh một tiếng: “Lần trước đến nhà tôi còn gọi ông ấy là bố, hôm nay liền đổi giọng gọi ông nội, cậu thay đổi thân phận cũng tự nhiên thật...”
Doãn Mặc cầm cốc nước trên bàn trà lên uống một ngụm: “Có lẽ, sau này tôi phải gọi cậu là chú nhỏ rồi.”
Sắc mặt Mộ Du Trầm tối sầm lại: “Tôi già như vậy sao?”
Không muốn làm bóng đèn, anh ấy cầm áo khoác đi lên lầu.
Chỉ còn lại Doãn Mặc và Mộ Dữu trong phòng khách.
Mộ Dữu gấp gáp chờ không nổi, hỏi anh: “Anh đã đem mọi chuyện nói rõ ràng với chú nhỏ của tôi chưa?”
Doãn Mặc nói “ừm” một tiếng và nhìn những lá trà trôi nổi trong cốc nước: “Anh nói chúng ta tạm thời nói chuyện trước, chờ em tốt nghiệp xong chúng ta sẽ kết hôn.”
Sau khi nghe lời này, Mộ Dữu thở phào nhẹ nhõm: “Như vậy thật tốt, chúng ta chờ qua một hai tháng sẽ tìm lý do chia tay, không liên quan gì đến nhau nữa. Chờ sau này tôi thật sự tốt nghiệp, bọn họ chắc cũng không nhắc tới chuyện này nữa.”
“Có điều...”
Doãn Mặc suy nghĩ một lát: “Buổi sáng chúng ta nói sẽ sớm lãnh chứng, buổi chiều lại đổi ý, chú nhỏ em hình như đã nghi ngờ chúng ta.”
“?”
Các cơ trên mặt Mộ Dữu căng lên, lông mày cau lại, có chút luống cuống: “Tại sao chú ấy lại nghi ngờ? Chú ấy có hỏi anh cái gì không?”
“Cậu ấy im lặng một lúc, hỏi tại sao lại khác với những gì anh nói lúc sáng và hỏi đây có phải là một lời thú nhận đã được bàn bạc trước rồi hay không.”
Trong lòng Mộ Dữu dâng lên: “Vậy anh trả lời thế nào? Anh không thừa nhận đó chứ.”
“Không có.”
Mộ Dữu gật đầu: “Vậy thì tốt, không có chứng cứ, cho dù chú ấy có hoài nghi cũng sẽ không làm gì được chúng ta.”
Doãn Mặc đặt cốc nước xuống, nhìn cô: “Em biết không, chú nhỏ của em luôn đề cao cảnh giác, cậu ấy đã nghi ngờ chúng ta rồi, tạm thời đừng nói đến chuyện chia tay. Còn về cách tốt nhất để hóa giải nghi ngờ của cậu ấy, anh nghĩ tốt hơn hết là chúng ta vẫn nên đi lãnh chứng đi.”
Mộ Dữu im lặng không nói lời nào, Doãn Mặc tiếp tục nói: “Ngày mai anh sẽ đi công tác ở châu u, có thể phải mất vài ngày anh mới trở về. Trong khoảng thời gian đó, em nên suy nghĩ kỹ càng.”
Điện thoại di động của Doãn Mặc reo lên, liếc nhìn ghi chú anh liền đứng dậy đi ra sân sau nghe máy.
Mộ Dữu vẫn đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, suy nghĩ về những lời của Doãn Mặc.
Không lâu sau, Mộ Du Trầm từ trên lầu đi xuống, có vẻ như anh ấy chuẩn bị rời đi.
Mộ Dữu đứng dậy: “Chú nhỏ, vừa mới trở về đã muốn rời đi rồi? Không ở nhà ăn cơm sao?”
Mộ Du Trầm dừng lại, giống như nghĩ tới điều gì đó, nhìn mặt Mộ Dữu một lúc, nghi hoặc nói: “Cháu và Doãn Mặc thật sự đang yêu đương sao?”
Trong lòng Mộ Dữu treo lơ lửng, ngoan ngoãn cười nói: “Đúng vậy, không phải chúng cháu đã sớm nói cho chú biết rồi sao?”
Mộ Du Trầm không hỏi nữa: “Tốt nhất là như vậy, nếu ngày nào đó để chú biết cháu ở bên ngoài làm bậy, còn lừa chú, cháu chờ bị ăn đòn đi.”
Lúc đầu cô đối với những gì Doãn Mặc nói còn nửa tin nửa thật, nhưng bây giờ cô thật sự tin rồi.
Có lẽ là bởi vì trước kia cô đối với Doãn Mặc lạnh lùng và chán ghét quá mức chân thật, vừa thấy sẽ biết là quan hệ không tốt. Vì vậy nên chú nhỏ mới nghi ngờ liệu hai người các cô có phải là một cặp tình nhân thật sự hay không.
Mộ Dữu một mình chìm đắm trong suy nghĩ, không biết tiếp theo nên làm gì.
Không lâu sau, Doãn Mặc cất điện thoại di động, từ trong sân đi ra: “Làm gì mà ngẩn người như vậy, suy nghĩ kỹ lời anh vừa nói đi.”
Mộ Dữu quay lại, dáng người cao lớn của anh đứng ở trước mặt cô, khuôn mặt lạnh lùng với những đường nét sâu thẳm.
Cô mấp máy môi, còn chưa kịp mở miệng, cô đã nhạy bén nghe thấy tiếng xe ô tô từ bên ngoài chạy vào.
Giống như là chiếc mà chú nhỏ Mộ Du Trầm của cô vừa mới lái ra ngoài.
Chắc chú ấy đã để quên gì đó nên mới trở về lấy.
Bây giờ chính là thời điểm tốt nhất để xua tan đi những nghi ngờ của chú nhỏ cô, Mộ Dữu lao về phía Doãn Mặc mà không cần suy nghĩ gì.
Cô nhón chân, chủ động câu lấy cổ anh, nhẹ giọng nói: “Hôn tôi, nhanh lên!”
Doãn Mặc: “?”