“Vì cái gì mà anh cảm thấy tôi trốn anh?” Mộ Dữu uống hai ngụm nước mật ong, trịnh trọng nói: “Tôi không nói chuyện với anh, là bởi vì tôi cảm thấy tôi thực sự không biết rõ gì về anh.”
Doãn Mặc nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, sau đó cầm lấy bình giữ nhiệt trên bàn trà: “Uống nhiều rượu sẽ khát nước, anh đi đun nước nóng cho em, một lát anh sẽ mang đến phòng.”
Anh đứng dậy đi vào phòng bếp, Mộ Dữu uống hết cốc nước mật ong trong tay, ôm gối nép vào ghế sô pha.
Lúc cô mơ màng sắp chìm vào giấc ngủ, đột nhiên có tiếng chuông cửa vang lên bên tai.
Cô nhướng mi mắt nặng trĩu lên, thấy Doãn Mặc đi đến mở cửa.
Đứng ngoài cửa là một người phụ nữ xinh đẹp và tri thức, hai tay cầm một hộp quà xinh xắn đưa tới, giọng nói uyển chuyển dễ nghe: “Anh Doãn, tôi là hàng xóm ở tầng trên của anh, hôm nay làm đồ tráng miệng không cẩn thận nên làm hơi nhiều, tôi tặng anh một phần nha.”
“Không cần.” Anh đứng ở bên trong cánh cửa, dứt khoác từ chối: “Sau này đừng tới gõ cửa nữa.”
Doãn Mặc luôn luôn từ chối những người phụ nữ ngưỡng mộ anh, chưa từng có ngoại lệ.
Bao gồm cả cô.
Mộ Dữu bóp cốc nước rỗng, các khớp ngón tay hơi siết chặt.
Cô vẫn nhớ sau kỳ thi tuyển sinh đại học, cuối cùng cô cũng lấy hết can đảm để tỏ tình với anh.
Cô nghĩ nếu anh tốt với cô như vậy, chắc chắn anh cũng sẽ thích cô.
Cõi lòng cô tràn đầy mong đợi.
Nhưng ngày hôm đó, anh chỉ bình tĩnh nói ba chữ: “Em còn nhỏ.”
Giọng điệu của anh hờ hững giống như cách từ chối người phụ nữ lúc nãy, không chút thương hại.
Mộ Dữu biết người này không có ưu điểm gì lớn, ngoại trừ việc anh rất dứt khoát trong việc giải quyết tình cảm.
Anh từ chối, cô cũng không bao giờ mặt dày quấn mãi không buông, day dưa không dứt.
Trong hai năm qua, ngoại trừ việc cô không thích nói chuyện với Doãn Mặc, cuộc sống của cô trôi qua rất thoải mái, cô rất vui vẻ.
Người phụ nữ kia mang món tráng miệng rời đi, Doãn Mặc đóng cửa lại.
Thấy Mộ Dữu đang ngủ trên ghế sô pha, anh đi tới, cầm lấy cốc nước rỗng mà cô vẫn đang cầm, đặt lên bàn.
Cô gái không mở mắt, anh trực tiếp đem người bế lên kiểu công chúa, định đưa cô về phòng.
Mộ Dữu đang tựa vào trong lòng ngực anh mở mắt ra, nhìn vào khuôn mặt đẹp trai và sắc sảo của người đàn ông.
Dù ở nhà, anh vẫn ăn mặc chỉnh tề, cúc áo sơ mi cài đến phía trên, sang trọng và cấm dục.
Trong mấy năm qua Mộ Dữu vẫn luôn tò mò, một người cao cao tại thượng như anh, không biết cô gái như thế nào mới có thể khiến anh sẵn sàng phục tùng dưới váy.
Anh cao quý đoan chính, giống như một bông hoa trên núi cao không thể hái. Nhưng càng như vậy, đôi khi càng làm người ta muốn quật ngã anh, hung hăn chà đạp.
Có lẽ là do uống quá nhiều, Mộ Dữu không thể kiểm soát được ngón tay của mình, đầu ngón tay cô chậm chạp đáp xuống yết hầu trên đường viền cổ áo của anh.
Giống như chạm phải một điều cấm kỵ.
Người đàn ông dừng bước trước cửa phòng ngủ tầng hai, cúi đầu nhìn cô.
Mộ Dữu táo bạo hơn bao giờ hết, với đôi mắt trong veo và sạch sẽ không né tránh, nhìn thẳng vào anh một cách thản nhiên.
Dưới ánh mắt như thiêu đốt của người đàn ông, một đôi bàn tay xanh nhạt với các ngón tay nhẹ nhàng cởi bỏ cúc áo phía trên của anh. Cổ anh rất trắng, yết hầu nhô ra rất đẹp và gợi cảm, trượt lên trượt xuống hai lần.
Ngón tay lạnh lẽo của Mộ Dữu nhẹ nhàng khều khều, anh ôm cô, không thể động tay ngăn cản, hơi nghiêng đầu, thanh âm trầm thấp, ý đồ cảnh cáo: “Dữu Dữu!”
Giống như bị giọng điệu của anh dọa sợ, cô gái trong vòng tay anh rõ ràng là sửng sốt.
Men rượu tràn ngập trong đầu, Doãn Mặc kiềm chế lí trí cuối cùng của mình.
Anh đá tung cửa phòng ngủ, đặt người lên giường, đắp chăn cho cô: “Em uống say rồi, ngủ sớm đi.”
Anh chưa kịp đứng dậy, cô gái đã bất ngờ vòng tay câu lấy cổ anh.
Lúc này, đôi môi của cô gái tiến đến gần và hôn lên yết hầu gợi cảm của anh.
Môi cô mềm mại và ẩm ướt, sống lưng Doãn Mặc đột nhiên cứng đờ. Sau đó, cô cắn anh thật mạnh.
Doãn Mặc kêu lên một tiếng, nhíu mày nhìn cô, giọng điệu dung túng như đang trách mắng: “Được rồi, đi ngủ đi.”
Anh vẫn như cũ lạnh lùng kiêu ngạo, ánh mắt bình tĩnh, không có một chút hớ hênh nào làm xao xuyến lòng người.
Quả nhiên là một tảng đá, không thể nhấc lên được.
Mộ Dữu mất kiên nhẫn đẩy anh ra: “Cút đi.”
Anh ngồi ở bên giường không rời đi, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn cô, trong mắt hiện lên một tia phức tạp.
Mộ Dữu không muốn làm khó bản thân mình nữa, vì vậy cô giả vờ như anh không tồn tại, vươn cánh tay dài của mình để tắt đèn ngủ.
Trong khoảnh khắc đó, cổ tay của cô bị bàn tay của anh mạnh mẽ nắm lấy.
Anh dùng sức một chút đã dễ dàng kéo người qua, cô vững vàng ngã vào trong vòng tay của anh.
Doãn Mặc ôm lấy chiếc eo thon của cô, nhướng mày nhìn vẻ mặt tức giận của cô.
Anh hơi cong ngón trỏ, nhẹ nhàng vuốt ve gò má thanh tú của cô: “Đã lớn như vậy rồi mà vẫn còn như lúc bé, không thích thì giận sao?”
Mộ Dữu đẩy anh ra, Doãn Mặc càng siết chặt cô hơn.
Đầu ngón tay nâng chiếc cằm nhọn của cô lên, khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông lại gần, đôi mắt phượng dài hẹp hơi híp lại, mí mắt bên trên mở ra nếp gấp thật sâu, con ngươi thâm thúy, bên trong có bóng người, giống như hai ngọn đèn thắp sáng.
Mộ Dữu nhìn chằm chằm vào anh, trong giây lát quên mất phải giãy giụa.
Người đàn ông cúi xuống gần hơn, môi anh gần như đã chạm vào môi cô, hơi thở hô hấp nóng bỏng phả ra.
Đầu ngón tay chai sần của anh như không có gì lướt qua đôi môi mẫn cảm của cô, cảm thấy cô gái trong lòng run lên, anh khẽ hé mở đôi môi mỏng, thanh âm trầm thấp quyến rũ: “Hôn được không?”
Cô thể của Mộ Dữu đông cứng lại, đôi đồng tử của cô đột nhiên giãn ra.
Ánh mắt của anh giống như đang cười nhìn cô chăm chú, giọng nói khàn khàn: “Em sợ sao?”
Doãn Mặc buông cô ra, vừa định đứng dậy thì cô đã vòng tay qua gáy anh. Đặt môi lên, hôn anh ấy.
Kỹ thuật hôn của cô vẫn còn non nớt và vụng về, không có bất kỳ quy trình nào, nhưng nó đã dễ dàng phá vỡ sự tĩnh táo của Doãn Mặc.
Anh dùng bàn tay to lớn của mình siết chặt sau đầu cô và giành lại thế chủ động một cách mạnh mẽ.
Anh nếm được vị ngọt của rượu trái cây giữa môi và răng cô, đó là hương vị của vải thiều.
Một lúc lâu sau, Doãn Mặc mới buông cô ra.
Cô gái mềm mại nằm trong vòng tay anh, đôi môi đỏ mọng quyến rũ.
Các đường nét trên gương mặt của cô rất thanh tú, phía dưới lông mày trái có một nốt ruồi nhỏ màu đỏ nhạt, làm cho vẻ ngoài của cô càng thêm quyến rũ trong sự ngọt ngào và thuần khiết.
“Còn tới sao?” Doãn Mặc dùng đầu ngón tay lau đi vết nước trên môi cô, con ngươi tối sầm.
Rõ ràng là bồn chồn, gần không thể kìm chế được.
Nhưng anh vẫn kiềm chế bản thân lại, giống như một người thợ săn kiên nhẫn chờ đợi con mồi tiến thêm một bước.