Thưa Thầy, Em Là Cán Sự Bộ Môn Của Thầy Nè

Chương 4: Lông gà bị cháy

Editor: Yang Hy.

Mang cái danh là học sinh lớp mười và là cán sự bộ môn Toán, bạn Trương khá đắc ý. Kết quả bài kiểm tra nhỏ này đứng thứ ba trong lớp nên cậu không bị mất chức. Bài tập về nhà cũng đúng hết, còn được cho một bông hồng nhỏ.

Cậu đặc biệt đi xem bài tập của bạn cùng bàn, cậu ta cũng đúng hết, chỉ là ít hơn cậu một bông hồng thôi. Cái bông kia được vẽ rất méo, lúc đầu bạn Trương còn chẳng nhìn ra được nó là gì. Bạn cùng bàn nói, có thể là thầy Nghiêm muốn nhận xét bài tập của cậu nhưng suy nghĩ xong lại gạch đi thôi. Thế là tan học cậu cầm vở bài tập lên bục giảng hỏi thầy Nghiêm.

Thầy Nghiêm nói: "Thưởng cho em một bông hồng nhỏ, sau này đừng khóc nữa đấy."

Chỉ có thầy Nghiêm biết chuyện cậu trốn trong nhà vệ sinh khóc, trong lớp đều là các bạn học cả, bị nói vậy trước mặt công chúng làm bạn Trương vừa ngượng vừa không biết làm sao. Cậu không kịp nghĩ kỹ đã đá thầy Nghiêm một cú, may là không có ai nhìn thấy.

"Thầy Nghiêm, làm phiền thầy ra đây một tí."

Hiệu phó đến tận lớp để gọi, thầy Nghiêm bị đá đau, chân thấp chân cao đi theo sau hiệu phó.

Bạn Trương cầm bông nhỏ của mình về chỗ, đang định ngó thêm vài cái thì nghe thấy đứa bạn ở phía sau nói: "Không biết thầy Nghiêm có bị đuổi việc không nữa."

Bạn Trương giật mình, vở bài tập bị cậu bóp lại thành một cục. Hôm đó cậu cũng không chụp ảnh thầy Nghiêm "hút thuốc", còn tận tình khuyên bảo cả chặng đường, thuyết phục đối phương ít nhất cũng nên giả bộ ra dáng giáo viên một tí mà.

"Thầy ấy làm gì mà bị đuổi việc chớ?" Bạn Trương quay đầu lại hỏi.

"Cậu không biết hả? Nhà thầy ấy mở quán game đó, nhiều bạn trông thấy thầy ấy ra vào chỗ đó lắm, có khi còn ngồi ở cửa ra vào trông tiệm nữa cơ."

Bạn cùng bàn nói: "Nhưng thầy ấy là giáo viên mà, hình tượng không được tốt lắm nhỉ?"

Bàn trước nhỏ giọng: "Tớ nghe ai đó ở lớp bên cạnh nói có phụ huynh khiếu nại với nhà trường đấy."

Ngày càng có nhiều người tụ tập đến nói chuyện này, A Hoa A Hồng A Yến nhao nhao phát biểu: "Chuyện này có xung đột gì đến công việc của thầy đâu! Thầy ấy dạy tốt như vậy, sao lại muốn đuổi thầy ấy chứ?"

"Nếu hiệu trưởng muốn đuổi thầy ấy thì chúng ta ký tên xin giữ thầy lại đi!"

"Chỉ có một lớp chúng ta thì hơi ít quá. Thầy ấy cũng dạy thay cho lớp bên cạnh mà đúng không? Kéo luôn lớp bên cạnh đi!"

Bạn Trương nghe mà tim đập rộn lên. Lúc trước cậu chỉ mong có người phát hiện ra sự mâu thuẫn của thầy Nghiêm, thật sự không ngờ là sức mạnh suy nghĩ lại làm đổ bát cơm của đối phương. Nếu cậu thật sự có năng lực này thì chi bằng khiến người chết sống lại đi được không.

Tiết học hôm nay bạn Trương nghe chẳng lọt tai được bao nhiêu, vào lớp thì mong tan học, chạy tới văn phòng muốn kiếm thầy Nghiêm thì không tìm được. Ra về cũng không thấy bóng dáng đối phương, cô Hứa nói thầy Nghiêm đi họp rồi. Làm giáo viên phải soạn giáo án, đổi bài tập, ra đề thi đã đủ bận rồi, còn họp hành cái quần què gì cả ngày nữa?

Bạn Trương đợi mãi cũng không đợi được thầy Nghiêm mà lại nhận được cuộc gọi của mẹ.

"Hôm nay mẹ ra ngoài quên mang áo khoác, bây giờ con có rảnh đem tới cho mẹ không?"

Mẹ cậu làm việc ở siêu thị, điều hòa ở đó lại lúc lạnh lúc nóng nên bình thường đều sẽ chuẩn bị một cái áo khoác. Bạn Trương đợi thêm năm phút nữa, thực sự không kéo dài thêm được mới chạy về nhà.

Siêu thị rất lớn, mẹ phụ trách kiểm đếm hàng hóa nên phải đi lại hai bên kệ hàng của nhà kho. Bạn Trương cầm áo khoác đánh mắt hết một vòng trong siêu thị mới thấy mẹ, đến gần kệ hàng thì nghe thấy mẹ đang nói chuyện với đồng nghiệp.

"Em không có đồng ý..." Mẹ nói.

"Sao lại không đồng ý vậy? Chị thấy đối phương rất tốt, cậu ấy quan tâm đến em và con trai em lắm mà." Đồng nghiệp rất ngạc nhiên.

Mẹ im lặng một hồi lâu, "Chỉ mình em thích thì có ích gì đâu..."

"Con em có ý kiến à?" Đồng nghiệp lớn hơn mẹ, chiếc nhẫn cưới bằng vàng ghìm chặt lấy ngón tay thô to của bà ta. "Đúng là thằng bé đang ở tuổi nổi loạn, nếu vì con trai mà bỏ qua người đàn ông tốt như thế, sau này em có muốn khóc cũng không kịp đâu nha. Nói thế nào thì hai người cứ kết hôn trước đi rồi từ từ nói với con sau. Thằng bé có không vui thì cũng được, em cũng là mẹ của nó mà, mối quan hệ này không bị cắt đứt đâu."

Mẹ không nói thêm gì nữa. Còn cậu đang trốn ở kệ hàng bên cạnh thì bị xịt keo cứng ngắc.

Hôm đó gặp được người đàn ông thường xuyên đến nhà, bạn Trương dù đã trốn đi rồi trở về nhưng mẹ vẫn không chủ động nhắc đến bất kỳ điều gì về ngày hôm đó, bạn Trương cũng để mình mất trí nhớ luôn. Mới chỉ vài ngày trôi qua, bạn Trương lại nghe lén được cuộc trò chuyện mà mình chẳng muốn nghe. Có thể cậu có năng lực đặc biệt tạo ra sự trùng hợp lắm, nhưng cậu lại không thể điều khiển được tài năng này, thậm chí còn hơi bị mất khống chế nữa.

Gửi lại áo khoác của mẹ cho đồng nghiệp ở quầy thu ngân, bạn Trương đưa đồ xong liền chạy cái vù ra khỏi siêu thị. Cậu không về nhà, cái cảm giác rằng bó hoa và hộp nhẫn kia vẫn còn đặt trên bàn cơm cứ tồn đọng trong đầu cậu. Quán game lại không đến được, cuối cùng lang thang sao đó lại đến cổng trường. Lúc tan học không tìm được thầy Nghiêm, bây giờ trời đã tối nhưng đèn ở văn phòng vẫn còn sáng. Vào trường ngoài giờ học thì phải đăng ký, thẻ học sinh không mang, lại không mặc đồng phục, bạn Trương nán lại cổng trường vài phút rồi chán nản cúi đầu rời đi.

Mùa hè mà dạo quanh mấy chuyến ở ngoài trời, đến xác ướp cũng có thể vắt ra được mấy giọt dầu ấy chứ. Bạn Trương bực bội cởi phắt chiếc áo thun ướt đẫm mồ hôi dính vào người. Cậu ngẩn ngơ cầm cái áo mà người đàn ông trước đó đã tặng cho cậu trên tay, mặt trên còn in rất nhiều logo đội bóng rổ. Lúc nhận được món quà này, cậu ngượng nghịu nói cảm ơn người ta, đợi đối phương vừa đi đã giục mẹ mau giặt áo để ngày hôm sau mặc ngay lên người.

Nhưng bây giờ cậu không thích nó nữa.

Ở gần trường luôn có mấy con hẻm vắng vẻ mà chẳng biết có yêu ma quỷ quái gì ở trỏng. Bạn Trương trông thấy một đốm lửa bật sáng lên rồi vội vụt tắt đi, sau đó một mùi khói nồng nặc bay ra. Thuốc lá không phải thứ mùi hương gây đắm say nhưng cậu lại lần mò theo nó mà đi qua đó. Đèn đuốc chỉ chiếu được một hai mét vào ngã rẽ con hẻm, vào sâu hơn thì phải căng con mắt ra mới có thể miễn cưỡng thấy rõ được vài bóng người. Nội dung cuộc trò chuyện của bọn họ rất bình thường nhưng dùng từ lại rất lắt léo, họ tách ghép các danh từ động từ thô tục lại để tạo ra một loại ngôn ngữ mới.

Bạn Trương rụt vai gọi mấy người kia: "Cho tôi mượn cái bật lửa đi."

Các nhà ngôn ngữ học tuy học vấn cao nhưng làm người lại rất dịu tính, mỗi người đều chìa một tay cầm bật lửa ra, còn hỏi cậu: "Muốn hút một điếu không?"

"Không được."

Bạn Trương chọn đại một cái rồi ngồi xổm xuống đất, tay trái nắm chặt áo, còn tay phải run rẩy cầm cái bật lửa. Các nhà ngôn ngữ học nhìn cậu với vẻ hứng thú, cả bọn nhỏ giọng thảo luận về mục đích hành động của cậu, trong lúc đó vẫn không quên phì phèo điếu thuốc trong tay. Mấy điếu thuốc châm cùng một chỗ gây ra sức ảnh hưởng vô cùng to lớn, bạn Trương bị sặc ho khù khụ liên tục.

"Chú mày ở đó diễn vai cây nấm hả?" Có người cười đùa hỏi.

Để chứng tỏ mình không phải nấm, bạn Trương chà ngón cái vào bánh xe bật lửa. Tia sáng bùng lên nhưng còn chưa kịp thấy ngọn lửa thì bạn Trương đã ném chiếc bật lửa chẳng bỏng tay ấy đi. Những người đứng trong tối thấy vậy liền bật cười. Bạn Trương cắn răng nhặt nó lại, nhưng dù cố gắng thế nào thì ngón cái và bánh xe đều sinh ra lực cản làm cậu không tài nào đυ.ng vào được cái vòng màu đen kia cả. Các nhà ngôn ngữ học đều thấy bạn Trương thú vị, thế là đứng hết ở đấy quan sát xem sự việc phát triển thế nào.

"Thứ kia đếch có đáng tiền, chú mày cầm đi." Có người nói.

Bạn Trương chậm rãi hít hết lần lượt các điếu thuốc của bọn họ. Có người tiện tay búng tàn thuốc ra, vừa hay lại rơi xuống cái áo bạn Trương đang cầm, cậu lập tức xách nó lên vẩy vẩy. Tàn thuốc đã lăn xuống đất, bạn Trương vội vàng kiểm tra tình trạng cái áo, may là cậu nhanh tay nên áo không bị cháy thành cái lỗ.

Không đúng, mọi chuyện không nên phát triển theo hướng này.

Hành động giải cứu cái áo đã chọc giận bạn Trương, cậu hét lên một tiếng rồi lập tức dùng hết sức cà lên bánh xe bật lửa ── Tạch ── Ngón cái bị đè đến nỗi đổi hình dạng cũng không buông ra, ngọn lửa lắc lư vụt cháy.

Ngọn lửa cao khoảng đốt ngón tay bị đưa đến dưới lớp áo rồi tới gần cạnh bên góc. Không khí hanh khô cộng thêm nhiệt độ cao làm cái áo cotton nhanh chóng bị nhen lửa, mà chính tay cậu cũng sắp bị bỏng. Bạn Trương hú hồn thả phắt tay ra, cái áo rơi xuống đống đồ lặt vặt bên đường, trùng hợp sao lại có đồ dễ cháy, thế là ngọn lửa bất ngờ bùng lên dữ dội.

"Các cậu đang làm gì đấy?" Một giọng nói phát ra từ ngã rẽ.

Bạn Trương hoảng sợ lùi ra khỏi đám lửa và nhìn về phía ngã rẽ ── thầy Nghiêm tìm mãi không được đã xuất hiện rồi. Mấy nhà ngôn ngữ học nhao nhao thoát khỏi con hẻm nhỏ đi đến dưới ánh đèn, một người nhuộm tóc bảy màu, một người bấm cả một hàng khuyên tai.

Người có hình xăm hoa trên cánh tay vẫy tay với bạn Trương: "Nấm nhỏ, lần sau gặp nhé."

Thầy Nghiêm chỉ thoáng liếc qua bọn họ rồi ánh mắt trở lại trên người bạn Trương. Lửa càng cháy càng lớn, cậu không thể để ý tới cả hai bên cùng một lúc được, cơ thể như xịt keo đứng cứng ngắc tại chỗ. Thầy Nghiêm nhanh chóng lấy chai nước từ trong cặp ra và tưới nước vào trên đám lửa. Nước không đủ, thầy Nghiêm đặt những thứ trong tay xuống rồi chạy đến dải cây xanh ven đường đào mấy cục bùn đất, bóp nát ra rồi rải trên ngọn lửa. Lửa tách biệt với oxy đã nhanh chóng bị dập tắt.

Thầy Nghiêm lau bùn đất ở trên tay, không có chỗ rửa nên cũng không thèm để ý đến nữa, hắn nhấc cái cặp và chai nước lên rồi rời đi luôn. Gà con chợt lấy lại tinh thần, cậu vội nhấc chân lên chạy theo sau gà mái. Nhưng mà lần này gà mái đi rất nhanh, không hề có ý định chờ gà con tí nào. Gà con vừa bị cháy mất mấy cọng lông, chẳng kịp thấy đau đã lo đuổi theo bước chân của gà mái.

Cứ đi rồi lại đi, bụng cậu réo ùng ục. Suýt nữa thì quên mất tiêu cái vụ này, cứ mỗi lần ở riêng với thầy là đều thấy đói. Trong nhà có cơm nhưng vừa rồi vội đi đưa áo cho mẹ nên còn chưa kịp ăn.

"Thầy ăn cơm chưa ạ?" Cậu học trò hỏi thăm rất tùy ý. Chợt nhớ lại lần trước thầy mình có nhờ ông bố chừa lại phần cơm, chắc là thầy cũng đói lắm rồi.

Đợi mãi không có câu trả lời, cậu lon ton chạy tới bên cạnh thầy. "Có phải hôm nay thầy bị hẹn đi nói chuyện không? Có liên quan đến quán game ạ?"

Bên đường có tiếng ô tô chạy qua, có tiếng chó hoang sủa giành đồ ăn và cả tiếng la hét của các quán ven đường, chỉ là không có tiếng đáp lại của thầy Nghiêm. Cậu học sinh hỏi lại lần nữa, khoảng cách giữa hai người không thể nào có chuyện không nghe được cả. Cậu nhướng mày, liên tục nghiêng đầu nhìn nét mặt của thầy mình.

Thì ra không có biểu cảm không là cái đinh gì so với mặt lạnh hết, mà mặt lạnh thì ý là "cút". Thầy Nghiêm vẫn cứ lời ít ý nhiều thế đấy.

"Thầy ơi, em không cố ý nghịch lửa mà." Bạn Trương nói xong liền gục đầu xuống, cậu tự biết lời giải thích này của mình không có sức thuyết phục. "Chỉ là em không muốn nhìn thấy cái áo kia nữa..."

Nói đến đây cậu mới nhận ra là mình đã đốt áo, bây giờ còn đang ở trần. Cậu chợt thấy ngượng, hai tay có giơ ra kiểu nào cũng không che được hết l*иg ngực lớn như vậy. Dọc đường có mấy cửa hàng, không chỉ có người ở bên trong nhìn cậu, mà hơi lạnh từ máy điều hoà còn khiến cậu nổi da gà.

"Ách chù!"

Dưới mũi học sinh treo thòng lòng hai con sâu. Luật hoa quả làm cậu nhịn không được mà bĩu môi, nhưng người bên cạnh vẫn dán mắt vào nhìn phía trước, chân thì cứ đạp phăm phăm trên con đường bằng phẳng.

"Thầy à..."

Cậu trò dùng một tay bịt miệng mình, không ngờ giọng nói lại nghẹn ngào đến thế. Lần trước khóc có người giữ lại, lần này chắc là không có rồi, cho nên có khóc cũng vô dụng thôi. Nhưng cảm xúc không phải cứ muốn khống chế là kìm lại được, càng muốn nhịn thì nước mắt lại theo hốc mắt chảy ra càng nhiều. Bạn Trương cắn chặt môi, hai tay bận rộn lau nước mắt nước mũi giàn dụa.

Thời gian dần qua, bạn Trương tụt lại phía sau thầy, hai mắt nhập nhòe nhìn đối phương biến mất vào cửa kính quán game, cảm giác giống như lần đầu gặp phải thầy ở đây vậy.

Updated - 16/08/23