Sủng Nhập Hào Môn

Chương 5

Người tài xế lớn tuổi đáp: “Đúng vậy, phu nhân, tiên sinh nhiều lần dặn dò, phu nhân nhất định phải đích thân đến nhà mời. Phu nhân…”

Phu nhân Vệ xua tay nói: “Nên đích thân đi mời, nếu như cậu ấy thật sự có thể khiến cho Tử Thư tỉnh lại, đừng nói là đích thân đi mời, dù là tam bái cửu khấu đến mời đều được. Chỉ là …ôi…” Nghĩ đến đứa con trai độc nhất đang nằm hôn mê bất tỉnh trên giường bệnh, nước mắt của Phu nhân Vệ lại lã chã rơi xuống .

Chú Lý tài xế từ lúc còn trẻ đã đi theo ông chủ Vệ, đến nay lại đi theo Vệ Tắc Viêm - cháu đích tôn của nhà họ Vệ . Nhắc tới Vệ Tắc Viêm lại không thể không nhắc tới bệnh của cậu. Trong giới thượng lưu của thành phố J, ai mà không biết nhà họ Vệ có một đứa cháu trai đích tôn xuất chúng . Con trai trưởng của nhà họ Vệ mất sớm, Phu nhân Vệ một mình nuôi lớn con trai độc nhất. Lúc mọi người đều cho rằng nhà họ Vệ sắp sửa xuống dốc, lại xuất hiện một đứa cháu đích tôn có tài năng phi thường.

Đáng tiếc, sự thông minh của cậu giống như hoa phù dung sớm nở tối tàn. Cho dù cậu có trí nhớ tốt, hay ăn nói xuất thần thì cũng không địch lại căn bệnh của mình.

Vệ Tắc Viêm bị bệnh máu khó đông rất nghiêm trọng, được di truyền từ bà ngoại. Nhiều năm qua như vậy, nhà họ Vệ cùng với nhà mẹ của Phu nhân Vệ đều luôn nghĩ tất cả các biện pháp để tìm cách chữa trị cho cậu. Vệ Tắc Viêm cũng rất phối hợp, tích cực rèn luyện thân thể và việc điều trị trong vài tháng cũng khá hiệu quả.

Đáng tiếc một tai nạn xe đã thay đổi tất cả hiện trạng.

Tai nạn xe không nghiêm trọng lắm, vì người lái xe là ông Lý đã có kinh nghiệm lái xe nhiều năm . Tuy ông Lý tuổi tác không còn trẻ, nhưng kỹ thuật lái xe của ông chưa mai một, lúc xe tải đâm vào , ông lập tức lái xe qua khu vực va chạm ở một góc độ khó với thân xe gần như nghiêng một góc chín mươi độ so với mặt đất , nhưng do phía trước mặt đường chật hẹp nên đã đâm vào rào chắn.

Vệ Tắc Viêm hôn mê, các mao mạch máu trong não vỡ nhẹ. Không thể phẫu thuật để lấy máu bầm ra và không có bác sĩ nào dám thực hiện loại giải phẫu này. Người mắc bệnh máu khó đông, triệu chứng đặc thù lớn nhất chính là một khi có vết thương thì sẽ không ngừng chảy máu, mà giải phẫu mổ não cũng không phải là một giải phẫu nhỏ. Nếu như không khống chế tốt, không những không thể lấy được máu bầm trong não ra , mà còn có khả năng gây ra hậu quả càng nghiêm trọng hơn.

Thế là người nhà họ Vệ và người nhà mẹ của Phu nhân Vệ trơ mắt nhìn đứa cháu trai đích tôn bảo bối hôn mê, bác sĩ nói với họ khả năng trở thành người thực vật là rất lớn. Đến nay cậu đã nằm trên giường bệnh suốt một tuần, tất cả các bác sĩ giỏi có chuyên môn cao trong và ngoài nước đều đã được mời đến nhưng vẫn không khả quan.

Trong tình hình này, Phu nhân Vệ đành gửi hi vọng đến thần linh. Bà đi khắp nơi cầu cứu thần tiên, bà biết rõ bản thân mù quáng tìm thầy chạy chữa, nhưng không có cách nào chấp nhận sự thật rằng đứa con trai duy nhất của mình từ nay sẽ trở thành người thực vật.

Hơn nữa, người mắc bệnh máu khó đông nói không chừng lúc nào đó sẽ phát bệnh, phát bệnh trong tình hình này hậu quả còn khó tưởng tượng hơn. Làm một người mẹ tất cả mọi người đều có thể hiểu được cảm giác của bà lúc này.

Ông Lý nói: “Vị tiên sinh đó nói thành tâm thì sẽ linh nghiệm. Tôi cũng không tin Tắc Viêm sẽ trở thành người thực vật như thế này, ông trời đã cho cậu ấy đầu óc thông minh như thế, thì không thể để cho cậu ấy quay lại sớm như vậy được!”

Phu nhân Vệ lau nước mắt, cố gắng gật đầu, nói: “Ừ, ông nói đúng. Thành tâm thì sẽ linh nghiệm. Tôi tin lời của vị tiên sinh đó, Tử Thư nhất định sẽ tỉnh lại!” Nói xong bà đẩy cửa xe bước xuống, đi trên con đường nhỏ trong ánh chiều tà ở thôn quê, hướng về phía nhà trưởng họ thôn Ninh Gia.

Kiến trúc của thôn Ninh gia đã lâu năm rồi, cũ nát sập sệ nhưng thực sự được xây dựng theo phong cách cổ xưa . Hơn nữa những ngôi nhà này vừa nhìn thì biết là cuối thời nhà Thanh hoặc là sớm hơn đến thời điểm này vẫn chưa sụp đổ. Điều này cho thấy những ngôi nhà được xây dựng vào thời điểm đó kiên cố như thế nào. Càng đi vào sâu, ngôi nhà càng được xây dựng tinh tế mặc dù vẫn cũ nát nhưng đỡ hơn.

Mãi cho đến khi xuất hiện trước mặt một tứ hợp viện có ba lối vào, ông Lý tài xế mới nói với người phụ nữ: “Phu nhân, đến rồi, chính là ở đây.”

Phu nhân Vệ gật đầu một cái, lúc này mặt trời đã chìm xuống, chỉ còn lại một mảng ánh nắng chiều đỏ như máu , khiến cả bầu trời thôn Ninh Gia đều đỏ rực. Ninh Hàn Tê duỗi người, ngẩng đầu phát hiện sắc trời đã tối. Nhìn ra bên ngoài cửa sổ, khắp trời đầy mây lửa. Tục ngữ nói nếu không đi ra ngoài trong ánh nắng ban mai, thì ánh nắng hoàng hôn sẽ đi xa ngàn dặm, xem ra ngày mai sẽ là một ngày đẹp trời.

Bụng cậu đói kêu thầm thì, không biết ông bác cả đã nấu cơm xong chưa. Cậu đẩy cửa ra gọi một tiếng , nhưng không thấy trong nhà có động tĩnh gì. Ông bác cả không có ở nhà sao? Cậu lại gọi bố, kết quả vẫn không có ai trả lời. Cậu suy đoán có thể bố và ông bác cả đã đi đến nhà thơ tổ sau núi . Ngoại trừ mùng một và ngày rằm, mỗi lần có việc gì lớn hoặc là tâm trạng không tốt thì bố đều sẽ đến nhà thờ tổ nán lại một lúc.

Ninh Hàn Tê vừa định đi xuống nhà bếp tự mình nấu chút đồ ăn, thì nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài cửa truyền tới. Cậu xoay người đi về phía cửa lớn, trong lòng có chút kỳ lạ. Người trong thôn rất ít có người gõ cửa, nhìn cửa chính không đóng họ sẽ trực tiếp đi vào, nếu như đóng rồi thì sẽ ở bên ngoài gọi một tiếng. Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng giống như vậy, ngược lại là lần đầu tiên cậu nghe thấy. Lần này có thể là ai?

Ninh Hàn Tê kéo cửa ra, một người phụ nữ trung niên đang đứng bên ngoài, nhìn qua khoảng bốn mươi tuổi, nước da, dáng người rất đẹp. Lối ăn mặc của người phụ nữ rất tao nhã, nhưng không thể che giấu khí chất cao quý. Có thể nhìn ra đây là một người phụ nữ nghiêm trang, lúc thấy Ninh Hàn Tê, bà liền cười hỏi: “Xin hỏi cậu tên là Hàn Tê phải không?”

Ninh Hàn Tê có chút kỳ lạ đáp: “Dì là…? Tôi là Ninh Hàn Tê, chúng ta quen nhau sao?”

Phu nhân Vệ nhìn quanh và nói: “Ta có thể vào trong nói chuyện không?”

Ninh Hàn Tê cười với bà, vô cùng lễ phép: “Đương nhiên là có thể rồi, dì vào trong ngồi trước đi!”

Phu nhân Vệ quan sát sân viện nhỏ mà Hàn Tê đang sống, nội viện dọn dẹp rất chỉnh tề, không giống với sân viện gai góc mọc um tùm ngoài cửa khi bà đến đây. Mặt đất được lát bằng gạch đá xanh, trong sân có hai cây đào. Thời khắc này đã là đầu xuân tháng hai, trên cây đào lưa thưa mấy mầm lá, dáng vẻ không hề tươi tốt. Nếu ở nơi khác, cây đào nên có rất nhiều lá vào thời điểm này.

Quả nhiên giống như lời đồn đại, huyện Tấn Thủy thật sự là một mảnh đất kiềm mặn và nhiễm phèn không trồng trọt được.

Sau khi mời khách vào nhà, Ninh Hàn Tê lấy ra dụng cụ pha trà mà bố dùng để tiếp đãi khách. Chờ Phu nhân Vệ uống xong một hớp trà, Ninh Hàn Tê mới mở miệng hỏi: “Dì , Dì đến tìm con sao?”

Nhìn tuổi tác của vị phu nhân này cũng trạc tuổi với bố của cậu, lúc đầu cậu cho là bà đến tìm bố, nhưng bà vừa mở miệng đã gọi tên của mình, cũng không có hỏi bố cậu có ở nhà không. Cho nên cậu đoán là bà đến để tìm cậu.

Phu nhân Vệ đặt ly trà xuống, cười một cách miễn cưỡng, nói: “Đúng, ta tìm cậu.”

Tuy rằng đã đoán được nhưng nghe bà nói cậu không khỏi kinh ngạc: “Không biết dì đến tìm con vì chuyện gì?”

Phu nhân Vệ ngẩng đầu nhìn Ninh Hàn Tê, tối hôm qua đưa cậu đến bệnh viện, đến bây giờ thời gian chưa đến một ngày, bà đã điều tra sạch sẽ về Ninh Hàn Tê. Sở dĩ trước đây cậu ở trên phố khóc như vậy là vì bị một tên lưu manh lừa gạt. Sau đó bà mới biết, thì ra dự án của huyện Tấn Thủy có liên quan đến đứa trẻ này. Một số lượng lớn các nhà môi giới bất động sản muốn có được một phần của dự án, nhưng mảnh đất này của người nhà họ Ninh bất luận là thế nào, họ cũng không thể lấy được. Cho nên tên lưu manh đó nghĩ đến cách theo đuổi đứa trẻ này và kết hôn với cậu để lấy cho bằng được mảnh đất.

Đứa trẻ này bị oan, Phu nhân Vệ cũng cảm thấy đau lòng. Nhìn từ mọi góc độ, đây là một đứa trẻ vừa ngoan ngoãn vừa hiểu chuyện. Kẻ lợi dụng tình cảm của cậu không chỉ là đáng ghét mà còn mất nhân tính.

Nhưng chuyện mà bà muốn cầu xin cậu cũng khiến bà không thể mở miệng được. Tử Thư đến giờ vẫn hôn mê bất tỉnh, rất có khả năng trở thành một người thực vật cả đời. Bà lại đưa ra yêu cầu như vậy với cậu, nghĩ như thế nào cũng đều cảm thấy không nên. Nhưng bà là một người mẹ, cho dù là trị ngựa chết thành ngựa sống , bà cũng nhất định phải thử một lần.

Vì vậy bà không có gì phải khó chịu, trực tiếp đứng dậy cúi đầu trước Ninh Hàn Tê, nói: “Trước khi nói đến chuyện này, xin con hãy tiếp nhận lời xin lỗi của ta với tư cách là một người làm mẹ.”

Ninh Hàn Tê có chút bối rối, vội vàng tiến lên đỡ bà, mở miệng nói: “Dì…Dì đang làm gì vậy? Nói thế nào con cũng là bậc tiểu bối, dì làm như thế này, con sao dám nhận!”

Phu nhân Vệ ngồi xuống lần nữa, thở dài yếu ớt, từ trong ngực lấy ra một thứ đồ gì đó, rồi mở miệng nói: “Cái này là giấy chứng nhận quyền sử dụng đất đã thế chấp ngân hàng, còn cái này là hợp đồng cho vay nặng lãi.” Bà đem hai thứ đồ này đặt vào trong tay của Ninh HànTê, tiếp tục nói: “Bây giờ, ta mang nó đến trả lại cho con.”

Vừa nhìn thấy hai thứ đồ này, ánh mắt của Ninh Hàn Tê chợt sáng lên, ngay sau đó lông mày cau lại thật chặt. Vào lúc này cậu càng bối rối, vị phu nhân này vừa nhìn thì biết thân phận không bình thường, còn mang theo giấy chứng nhận quyền sử dụng đất của nhà cậu và hợp đồng cho vay nặng lãi kia. Rốt cuộc là tại sao?

Ninh Hàn Tê cầm lấy hai thứ đồ này mà đầu óc mơ hồ, ngẩng đầu nói với Phu nhân Vệ: “Dì…hẳn là dì không chỉ vì mang hai thứ đồ này đến cho con phải không? Con không tin trên đời này thật sự có người vì người khác làm chuyện gì mà không cần báo đáp. Mục đích của dì là gì? Có thể nói cho con biết được không? Nếu như việc cần làm không ở trong phạm vi năng lực của con, thì xin dì hãy lấy lại hai thứ đồ này đi!’

Mặc dù Ninh Hàn Tê chỉ là một sinh viên vừa mới tốt nghiệp đại học, là ngành thiết kế mà cậu thích, nhưng cũng không có nghĩa là cậu không biết lòng người hiểm ác. Một năm nay bị Trần Kiến Nhân đùa bỡn, cũng đủ để cậu tích lũy không ít kinh nghiệm. Cũng bởi vì diễn xuất của Trần Kiến Nhân quá chân thực, cái thiên phú này của anh ta mà không đi làm diễn viên thì đúng là có tài mà không được trọng dụng. Nếu như anh ta đi làm diễn viên thật, chắc chắn anh ta sẽ trở thành diễn viên xuất sắc. Con người này chỉ vì tiền mà chuyện gì cũng có thể làm được.

Cũng đúng, anh ta có thể là mấu chốt của dự án hàng chục tỉ này.

Phu nhân Vệ có khó mở lời như thế nào đi chăng nữa cũng buộc phải nói. Bà khẽ thở dài một cái, rồi kể cho Ninh Hàn Tê nghe một câu chuyện.

Câu chuyện về một người phụ nữ sau khi chồng mất, ngậm đắng nuốt cay sống cùng đứa con trai độc nhất, tích cực điều trị bệnh tật cho cậu, cuối cùng lại vì một vụ tai nạn xe cộ không rõ nguyên nhân mà cậu trở thành một người thực vật.

Sau khi nghe xong câu chuyện, Ninh Hàn Tê rất là thổn thức, cậu cũng là người được một mình bố nuôi lớn.Mà nói một cách chính xác, Ninh Huyền chính là mẹ của cậu. Cho nên câu chuyện như vậy đã chạm vào trái tim cậu. Cậu khẽ thở dài một cái, tiến lên cầm tay của Phu nhân Vệ và nói: “Nếu khuyên dì không nên buồn có vẻ như con quá dối trá, nếu là con gặp phải chuyện như thế này, con cũng sẽ vô cùng khổ sở. Con biết một người nuôi nấng một đứa con không phải là chuyện dễ dàng gì . Bản thân con cũng là được bố một mình nuôi lớn. Khi còn bé con thường nhìn thấy bố ngẩn người quỳ ở trong nhà thờ tổ, cho nên tâm tư của dì con có thể lý giải được.”

Ninh HànTê dừng lại một chút, rồi tiếp tục nói: “Mặc dù câu chuyện của dì khiến con rất cảm động, Nhưng chuyện này và chuyện dì đến tìm con có liên quan với nhau sao? Con hoàn toàn không cảm thấy con có khả năng giúp được dì.”

Phu nhân Vệ ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn cậu, cấp bách nói: “Không, con có thể làm được, nếu như Tử Thư con ta còn có một tia hy vọng trên thế gian này, nếu như còn có người có thể cứu được nó, thì người này chỉ có thể là con.”

Ninh Hàn Tê mặt đầy kinh ngạc, hỏi: “Hả? Con? Con làm sao cứu anh ấy?”

Phu nhân Vệ đứng dậy, nhìn Ninh Hàn Tê rồi nghiêm túc nói: “Ta hy vọng con có thể gả cho nó , gả cho con trai Vệ Tắc Viêm của ta. Ta bảo đảm cả đời này ta sẽ đối đãi với con như con trai ruột, chỉ cần con có thể ở bên cạnh nó, không cần làm bất cứ chuyện gì, chỉ cần làm vợ của nó là được rồi!”

Ninh Hàn Tê bị lời nói này trực tiếp làm cho kinh động, cậu không dám tin chỉ vào mũi mình hỏi: “Dì, dì vừa nói gì?”