Ninh Hàn Tê liền gọi điện cho Ninh Thần Hi, nhưng phát hiện điện thoại của anh ta không gọi được. Người đàn ông vạm vỡ có hình xăm trên người đang đứng đối diện, thần sắc nghiêm túc: “Không cần gọi nữa, ba ngày trước chúng tôi có liên lạc với anh ta , nhưng không liên lạc được. Tuy nhiên chúng tôi có thể tìm được anh ta đang trốn ở nơi nào đó, anh ta có một người bạn tên là Tiểu Lâm, phải không? Đang làm việc ở phía Nam.”
Ninh Huyền ở sau lưng nói với giọng trong trẻo lạnh lùng: “Hai người muốn thế nào?’
Người đàn ông vạm vỡ cười một cách lạnh lùng, tiến lên một bước nói: “Chúng tôi cũng không muốn thế nào, khi ngân hàng cho vay anh ta có thế chấp. Tuy nhiên kiểu mua bán nhỏ này của chúng tôi, là không cần thế chấp, anh ta tự mình ký vào tờ cam kết, cho đến khi nào trả tiền đủ rồi, chúng tôi sẽ đưa anh ta trở về.”
Nói chung, loại tổ chức cho vay nặng lãi này đều không phải chánh nhân quân tử gì, bất luận là nam hay nữ, chỉ cần nợ tiền của bọn họ, kết quả chắc chắn sẽ không được tốt. Thần Hi là tên khốn kiếp, nhưng ngoài việc luôn có những giấc mộng lớn về mùa xuân và mùa thu không đáng tin cậy ra, thì bình thường anh ta rất hiếu thuận với Ninh Huyền. Hơn nữa đứa trẻ nhà họ Ninh cũng rất tuấn tú, nếu là người khác khẳng định sẽ không nghĩ tới phương diện kia. Nhưng Ninh Huyền là người có từng trải, cho nên đối với phương diện này thì đặc biệt nhạy cảm. Ý tứ trong lời nói của người đàn ông kia, khiến cho ông không khỏi lạnh sống lưng.
Ninh Huyền suy nghĩ một lát, nói: “Nếu như tôi không nhớ lầm thì những tổ chức giống như các người có thể trả lãi trước đúng không?”
Người đàn ông đối diện nói lầm bầm: “Không sai!”
Ninh Huyền: “Tính lãi trước đi! Đưa số tài khoản cho tôi, tôi sẽ thay nó trả trước khoản tiền này.”
Tuy nói nhà họ Ninh không giàu có gì, nhưng Ninh Huyền tiết kiệm nhiều năm ngược lại cũng có chút tích lũy. Tiền này cũng chỉ vừa đủ trả lãi trong vài tháng. Ninh Hàn Tê cũng không thể ngăn cản, bởi vì Hắc Tam đã mở ra tổ chức cho vay nặng lãi, thì bất cứ chuyện gì họ cũng có thể làm ra được. Thần Hi đã ký vào tờ cam kết, xem ra cửa ải này cũng không dễ vượt qua. Trừ phi trả hết tiền cho họ, nếu không …Ninh Hàn Tê thở dài, những ngày gần đây của nhà họ Ninh, cũng thật là họa đến dồn dập, giống như nhà dột gặp mưa.
Nhưng Thần Hi từ nhỏ đã cùng cậu lớn lên, tiểu tử này lớn hơn cậu hai tháng tuổi, nhưng cậu vẫn gọi là anh. Ngoài não lớn nghĩ những thứ ảo tưởng không thực tế ra, anh ta không phải là một đứa trẻ có tính cách đặc biệt xấu. Trơ mắt nhìn anh ta bị người của Hắc Tam dẫn đi, cậu cũng không đành lòng.
Người đàn ông vạm vỡ ở phía đối diện cười hề hề, để lại một phong thư rồi đi.
Đợi sau khi người đó rời đi, Ninh Hàn Tê mới hỏi Ninh Huyền: “Bố, đất đai của nhà chúng ta, làm sao mà bị Thần Hi đem ra thế chấp. Tiền của ngân hàng nói vay là có thể vay hay sao?”
Ninh Huyền cau mày suy nghĩ một lát, nói: “Nếu như ta không đoán sai thì Thần Hi là bị người ta lợi dụng. Có lẽ nó thừa lúc ta không có nhà đã lấy trộm giấy chứng nhận quyền sử dụng đất, cũng không biết dùng cách nào lấy được ủy quyền của ta. Có khả này là lợi dụng lúc ta đang ngủ đã lấy dấu tay của ta, nó bắt chước bút tích của ta tám chín đến mười lần, tên chắc là nó tự ký.”
Khi còn bé Ninh Thần Hi nghịch ngợm càn quấy, mỗi lần thi cần phụ huynh ký tên đều là anh ta bắt chước bút tích của Ninh Huyền mà tự mình ký tên vào. Vì chuyện này mà Ninh Huyền đã không ít lần dạy dỗ, chỉ có điều đứa con trai có cá tính ngang ngược, kết quả từng bước một dẫn tới việc dám trộm giấy chứng nhận quyền sử dụng đất của gia đình để vay tiền ngân hàng.
Trên khuôn mặt giống như ngọc của Ninh Huyền tràn đầy vẻ u sầu, ông khẽ thở dài một tiếng, điểm giữa hai đầu lông mày hiện ra nếp nhăn hình chữ xuyên: “Tất cả đều là lỗi của ta, là ta không giáo dục nó thật tốt.”
Ninh Hàn Tê hơi tức giận nói: “Chuyện này không thể trách bố, Thần Hi từ nhỏ đã ngang ngược, bây giờ gây ra tai họa như vậy lại bỏ trốn, để lại cho hai bố con chúng ta thu dọn cục diện rối rắm này cho anh ta!”
Ninh Huyền không nói gì nhiều, Thần Hi và Hàn Tê đều do ông một tay nuôi lớn, tên của hai đứa trẻ đều do ông đặt cho. Mẹ của Thần Hi đã tái giá sau khi bố của Thần Hi qua đời, lúc mới chín tháng tuổi đã được đưa tới nơi này và lớn lên với Hàn Tê. Ngược lại khi đó cũng không cảm thấy khổ, coi như là làm một người bạn đồng hành với Hàn Tê. Hơn nữa, cũng có ông nội của Thần Hi ở đó, ngược lại cũng không tốn bao nhiêu công sức.
Ngoài ra, trước khi cắt đứt cuộc hôn nhân đó, ông đã có một khoản phí chia tay khả quan, cho nên cũng không cần bận bịu vỉ cuộc sống, chỉ đành chuyên tâm nuôi dưỡng hai đứa trẻ này, tiếp tục làm những việc mà bản thân mình thích là được rồi.
Giờ đây, khoản phí chia tay này, đã bị chi tiêu rất nhiều, số tiền còn lại được ông chuyển toàn bộ cho Ninh hàn Tê. Tuy nói Trần Kiến Nhân căn bản luôn coi thường chút tiền đó, nhưng ông vẫn lo lắng có một ngày Hàn Tê sẽ thiếu tiền. Ông cũng không phải là một người giỏi về xử lý tiền tài, bình thường mọi chi tiêu của bản thân đều dựa vào việc bán thư pháp và tranh vẽ, cũng không có cái gọi là ý thức nguy cơ hết tiền, càng không nghĩ đến bản thân mình đã đến tuổi trung niên mà còn bị khủng hoảng kinh tế như thế này.
Ninh Hàn Tê biết, mảnh đất đó rất quan trọng đối với nhà họ Ninh, bố nhất định sẽ nghĩ đủ phương cách để chuộc về. Khoản vay nặng lãi mà Thần Hi nợ không phải ông không quan tâm đến, không phải bố cậu là thánh mẫu mà ông thật sự đối đãi với Thần Hi như con ruột của mình. Nếu như là cậu phạm sai lầm như thế này, ông cũng sẽ làm như vậy.
Buổi trưa bác hai mang cơm trong căn tin đến cho bọn họ, hai bố con tùy tiện ăn rồi làm thủ tục xuất viện. Chỉ cần có Linh Tuyền (Suối nguồn tâm linh) của nhà họ Ninh, thì thân thể của Ninh Huyền sẽ không có vấn đề gì. Chỉ cần Linh Tuyền không ngừng tuôn trào, thì tuổi thọ của người nhà họ Ninh sẽ kéo dài. Chỉ là đáng tiếc, từ trên ghi chép của gia phả cho thấy, người nhà họ Ninh vẫn không có người tới trăm tuổi. Người sống lâu nhất là sáu mươi bốn tuổi, coi như là lớn tuổi nhất.
Làm xong thủ tục xuất viện, hai cha con cùng bác hai về huyện Tấn Thủy. Chuyện của Hàn Tê, bác hai cũng đã nghe qua, ông không ngừng rêи ɾỉ và thở dài. Người nhà họ Ninh ở thế hệ trước vẫn tôn Ninh Huyền làm trưởng họ cho nên họ quan tâm đến ông nhiều hơn là truy cứu trách nhiệm. Tuy nói Mặc Hủ Tông của Ninh gia xưa nay luôn giữ nghiêm ngặt, bí mật, nhưng tổ tiên nhà họ Ninh cũng có tộc quy. Bất luận như thế nào, tất cả đều lấy Mặc Hủ Tông làm chuẩn mực. Nhưng bây giờ đa số người trẻ tuổi đều cảm thấy đây là lịch sử cũ, ai còn đi theo cái này?
Hơn nữa bây giờ ở thôn Ninh Gia của huyện Tấn Thủy cũng chỉ còn lại một vài người già, người trẻ tuổi đều đi ra bên ngoài. Kẻ đi làm công, người đi học, rất ít người giống như Ninh Huyền, sau khi đậu vào đại học Thanh Hoa vẫn bằng lòng trở về Tấn Thủy.
Để tiện cho việc đi học của Ninh Hàn Tê và Ninh Thần Hi , ban đầu Ninh Huyền đã đến trấn Tấn Thủy. Ở đó ông mua một căn nhà, sau đó cứ sống ở đó. Nhưng chuyện này sợ là không tới hai mươi phút thì có thể đã lan rộng từ đầu đến cuối thị trấn, mọi người trong trấn nhỏ tuy chất phác nhưng cũng tự bế. Câu chuyện như vậy đã trở thành đề tài bàn luận lúc rỗi rãi của bọn họ, sợ lúc Ninh Hàn Tê đi đường sẽ có không ít người chỉ chỉ chỏ chỏ.
Ninh Huyền suy nghĩ một lát, dứt khoát dẫn cậu về thôn Ninh Gia, Khu vực Tấn Thủy này có năm thôn Ninh Gia, thôn Ninh Gia Đông, thôn Ninh Gia Tây, thôn Ninh Gia Nam, thôn Ninh Gia Bắc, Thôn Ninh Gia chỗ Ninh Huyền sống nằm chính giữa, được vây quanh bơi bốn cái thôn Ninh Gia khác, được gọi đùa là thôn Ninh Gia đại. Nơi đó xây dựng từ đường Ninh Thị , mỗi lần đến tết, người Ninh Thị đều sẽ đến đây tế tổ, vô cùng náo nhiệt.
Ninh Huyền là trưởng họ, nên sẽ dẫn theo tất cả già trẻ lớn bé của người nhà họ Ninh đến đây thắp hương cho tổ tiên, cũng chính là lúc này, mới có thể thể hiện rõ vai trò trưởng họ này của ông.
Bác hai có chiếc xe ba bánh, đậu ở huyện thành Tấn Thủy. Lúc này trở về đúng lúc có thể lái xe ba bánh về trong thôn, Ninh Hàn Tê cũng vui vẻ né tránh những ánh mắt buộc tội kia. Trong thôn đều là người của tổ tông Ninh gia , khẳng định sẽ không chỉ chỉ chỏ chỏ đối với con trai của trưởng họ. Hơn nữa bây giờ người ở lại trong thôn cũng thực sự không còn nhiều.
Sau khi về đến thôn thì trời đã tối , nhà của Ninh Huyền là do tổ tiên truyền lại, xây ở chính giữa thôn, là một ngôi nhà xây theo kiểu tứ hợp viện ba sân, mặc dù hơi cũ nát nhưng rất kiên cố. Ngược lại cũng mang phong cách cổ kính, được dọn dẹp rất sạch sẽ, gọn gàng.
Ông bác cả ( Ông nội của Ninh Thần Hi) từ trong sân đi ra , sau khi nhìn thấy Ninh Huyền liền quỳ xuống, môi run rẩy, dập đầu trên đất: “Trưởng họ, ta là tội nhân của người nhà họ Ninh! Ta là tội nhân của người nhà họ Ninh!”
Ninh Huyền lập tức tiến lên đỡ ông dậy, nói: “Bác cả , bác làm gì vậy? Bác mau đứng dậy đi, sự việc vẫn còn chưa đến mức nghiêm trọng như thế.”
Bộ râu của ông bác cả đã ngả màu muối tiêu, tóc cũng bạc trắng hết, nhưng thân thể rất cường tráng. Bác nhận sự ủy thác của trưởng họ cũ là chiếu cố Ninh Huyền, kết quả đứa cháu trai của mình lại làm ra sự việc này. Sản nghiệp tổ tiên của nhà họ Ninh không còn nữa, đại họa này thật đáng đế quỳ lạy. Bác quỳ xuống đất không chịu đứng lên, nói thẳng: “Nếu trưởng họ không để ta quỳ, thì ta sẽ ra sau núi quỳ trước từ đường! Quỳ ba ngày ba đêm, quỳ cho đến khi chết đi! Thần Hi tên súc sinh này gây ra đại họa lớn như thế này, ta cũng không còn mặt mũi nào sống tiếp, sớm ngày đi gặp liệt tổ liệt tông.”
Nhưng Ninh Huyền lạnh lùng nói: “Bác đứng lên đã, sự việc chưa đến mức đó. Nếu như vấn đề thật sự không thể giải quyết được, lúc đó bác đi gặp liệt tổ liệt tông cũng không muộn!”
Ông bác cả đành phải thở dài, lau nước mắt, từ dưới đất bò dậy một cách rất khó khăn. Hàn Tê lập tức tiến lên đỡ ông, nói: “Ông bác cả, ông cũng đừng lo lắng. Bố nói có cách thì nhất định sẽ có cách.” Là đứa con trai tuyệt đối tín nhiệm bố, Ninh Hàn Tê đối với Ninh Huyền có chút ỷ lại. Nhưng cậu biết, bây giờ trong tay bố không có tiền, tất cả tích góp trong nhà đều cho cậu, hai ba trăm ngàn trong tay cậu cũng chỉ là như muối bỏ biển, căn bản không đủ trả hết những khoản nợ này.
Ông bác cả luôn miệng than thở rồi lại lắc đầu, đi theo Ninh Hàn Tê, bọn họ vào trong nhà. Sau khi vào nhà liền nói với Ninh Huyền: “Lẽ ra ta nên sớm nói với Thần Hi về chuyện của nhà Họ Ninh, để nó hiểu được thân phận của mình. Đều tại ta, ta quá cưng chiều nó rồi.’
Ninh Huyền trấn an ông: “Bác cả, bác đừng tự trách mình, nếu nói cưng chiều, đó cũng là do con quá cưng chiều. Điều quan trọng nhất bây giờ là mau chóng tìm được Thần Hi, chắc chắc nó an toàn mới là điều quan trọng. Nếu như thật sự để cho người của Hắc Tam bắt được, thế thì sự việc càng khó giải quyết.”
Ông bác cả lại thở dài, trong mắt tràn đầy vẻ áy náy.
Người của thế hệ trước đều biết, tại sao thôn Ninh Gia xây dựng năm cái thôn trên mảnh đất nhiễm mặn phèn này. Ở đây vừa hoang vu lại vừa hẻo lánh, lương thực trồng ra miễn cưỡng mới có thể sống đủ qua ngày. Nhưng mọi người lại không chịu dời khỏi nơi này, là vì để trông nom vùng đất mà tổ tiên để lại. Nhưng theo thời gian trôi qua, không ai biết rõ tại sao họ phải canh giữ ở đây. Cho nên, những người trẻ tuổi nên đi thì đi, nên giải tán thì giải tán, chỉ còn lại một vài người già khỏe mạnh, vẫn cứ giữ trong lòng chấp niệm.
Ninh Hàn Tê cũng là sau khi trưởng thành mới dần dần hiểu rõ thể chất của mình, và bí mật của nhà họ Ninh. Do tính cách của Ninh Thần Hi quá bất ổn, cho nên ông bác cả không hề đem chuyện này nói với anh ta. Ông sợ tiểu tử này không kín miệng đi rao khắp nơi, những người khác sẽ đối đãi như thế nào với Mặc Hủ Tông của nhà họ Ninh? Sợ rằng, sẽ bị nhốt như chuột bạch thôi. Ông vẫn luôn hy vọng anh ta kết hôn sinh con, sau khi ổn định rồi sẽ nói cho anh ta biết, thật không ngờ lại đợi đến một kết cục như vậy, làm cho ông bác cả trong lòng nguội lạnh.
Mọi thứ trong sân cũ đều đã được chuẩn bị sẵn, Ninh Huyền và Ninh Hàn Tê chỉ cần dọn dẹp một chút thì có thể ở. Ninh Huyền ở phòng chính, Ninh Hàn Tê ở căn phòng phía Tây, Ninh Thần Hi ở căn phòng phía đông. Lúc đầu, ông bác cả không đồng ý, nên ông để Ninh Thần Hi cùng mình ở nhĩ phòng. Ninh Huyền cảm thấy không cần nhiều quy tắc như vậy, Thần Hi và Hàn Tê đều giống như nhau, đều là con của ông.
Sau khi dọn dẹp phòng xong, Hàn Tê nằm xuống chiếc giường gỗ Lê cũ mà cậu đã ngủ khi còn nhỏ, có thể vì đi đường mệt mỏi, không bao lâu đã đi sâu vào giấc mộng.
Phu nhân Vệ đậu xe trước thôn Ninh Gia, hạ cửa kính xe xuống rồi hướng ra ngoài nhìn xung quanh, hỏi tài xế: “Chú Lý, là nơi này phải không? Đứa trẻ mà tiên sinh kia đã nói, đứa trẻ đó sống ở đây phải không?”