Sủng Nhập Hào Môn

Chương 2

Trần Kiến Nhân có lẽ đã uống say, anh ta đi về phía trước rồi bất thình lình đẩy Ninh Hàn Tê một cái, sau đó đưa tay ra nắm cằm của cậu, ép cậu phải nhìn anh ta, nói một cách đầy hung tợn: “Ninh Hàn Tê, Ninh Hàn Tê, bố của cậu ta đặt cho cậu ta cái tên này với ý nghĩa gì? Một thằng nhà quê sinh ra trong một thôn làng rách nát, trông cũng có vài phần quyến rũ lại giả vờ làm người văn hóa cái gì chứ? Hả? Không phải chỉ là thằng trai bao thôi sao? Anh lần đầu tiên thấy có người vội vàng gả con trai cho người ta chơi đấy! Em nói xem có buồn cười không?”

Người phụ nữ bên cạnh che miệng cười thầm, đi lên phía trước đỡ Trần Kiến Nhân đang ngả nghiêng rồi nói: “Kiến Nhân à, anh đừng tức giận mà! Mục đích của ông ta là gì anh không phải đã biết hết rồi ư? Không phải chính là vì muốn đổi con trai đẹp hơn con gái của mình lấy một cơ hội rời khỏi cái vùng núi nghèo khó này sao? Ôi, người như vậy em gặp nhiều rồi. Nhưng ông ta ngàn vạn lần không nên lừa anh. Mảnh đất đó rõ ràng đã đem đi cầm rồi, còn nói cái gì mà phải để lại làm của hồi môn cho con trai. Nói như vậy cũng chỉ có người thật thà như anh mới tin thôi.”

Mà Ninh Hàn Tê ở bên cạnh vẻ mặt kinh hoàng, có chút không dám tin vào tai mình, vừa nãy Trần Kiến Nhân nói gì cơ? Đôi môi của cậu run lên, thậm chí quên mất phải thoát khỏi cánh tay Trần Kiến Nhân đang bóp cổ mình, có chút khó khăn mà hỏi: “Anh… vừa nãy nói gì cơ?” Gì mà trai bao? Gì mà gả con trai cho người ta chơi? Lúc đầu người chủ động theo đuổi tôi, nói yêu tôi là anh, đến bây giờ vì sao anh lại vô duyên vô cớ nói ra những lời như vậy?

Trần Kiến Nhân đột ngột ném Ninh Hàn Tê lên giường rồi trả lời: “Nói gì à? Cần tôi nhắc lại từng câu không? Ha ha, cậu cho rằng hơn một năm nay tôi đưa cậu đi chơi, đưa cậu đi xem phim thật sự là xuất phát từ việc tôi thích cậu, muốn được ở cùng cậu? Đừng ngây thơ vậy chứ! Tôi cũng đã có con rồi, sao có thể thích một thằng con trai chứ?”

Sắc mặt của Ninh Hàn Tê càng ngày càng tệ, trái tim như thể bị thứ gì đó bỗng nhiên đâm một nhát, không khí xung quanh cũng như bị hút sạch. Cậu không thể tưởng tượng nổi mà hỏi: “Không thể nào, Kiến Nhân, anh uống say rồi sao? Anh đang nói linh tinh gì vậy?” Sự tức giận trong câu hỏi này như một sợi tơ, mặc dù trong lòng Ninh Hàn Tê đã có đáp án nhưng cậu vẫn không muốn tin sự thật rằng bản thân bị đùa giỡn.

Người phụ nữ xinh đẹp ở bên cạnh Trần Kiến Nhân kia cũng đi lên trước một bước mà nói: “Cậu cho rằng bản thân có chút nhan sắc thì thật sự có đàn ông dính lấy cậu à? Còn không phải vì ông bố khó hiểu kia của cậu sao! Cho ông ta một nghìn vạn cũng nhất quyết không bán đất, hại mấy nhà phát triển phải cố gắng nghĩ cách làm công tác tư tưởng cho bố cậu. Nếu như không phải Kiến Nhân vô tình nghe thấy bố cậu nói mảnh đất đó giữ lại làm của hồi môn cho cậu thì sẽ không nghĩ ra cách này. Nhưng ai mà ngờ được, bố cậu miệng nói một đằng sau lưng lại làm một nẻo, sớm đã thế chấp mảnh đất đó cho ngân hàng rồi! Bây giờ các người còn chưa trả nợ, nhất định là muốn dựa vào Kiến Nhân nhỉ? Nếu như mảnh đất đó của các người vẫn còn vậy thì mọi chuyện đều dễ nói rồi. Nhưng mảnh đất đó sớm đã bị ngân hàng bán đấu giá, tính toán ban đầu cũng hỏng rồi! May mà Kiến Nhân chỉ làm một cái đám cưới với cậu, cậu cũng đừng ở đó lười biếng nữa, nên làm gì thì làm cái đó đi!”

Ninh Hàn Tê mặt cắt không còn giọt máu, tức giận vô cùng, không cần nhìn kỹ cũng có thể thấy được cậu đang run rẩy. Cậu quay đầu liếc người phụ nữ kia và nói: “Cô là ai? Trông cô cũng không giống vợ cả nhỉ? Người thứ ba à?”

Người phụ nữ che miệng cười phá lên: “Ha ha ha, đúng, tôi chính là người thứ ba. Nếu như tôi là người thứ ba vậy cậu là gì? Người thứ tư hay người thứ năm? Kiến Nhân đào hoa, mỗi người đàn ông thành công đều như vậy. Có điều nhìn vào người phụ nữ của anh ấy cũng biết Kiến Nhân hào phóng. Còn cậu đừng trông chờ vào việc lấy được thứ gì tốt từ trên người anh ấy. Anh ấy vốn không thích con trai, nhẫn nhịn sự buồn nôn mà qua lại với cậu một năm, kết quả hạng mục lại chạy mất. Ôi, đây là số rồi!”

Nói đến đây, Ninh Hàn Tê trái lại bình tĩnh vô cùng. Cậu ngước mắt nhìn Trần Kiến Nhân một cách khinh thường, cuối cùng mở miệng nói với anh ta một câu: “Anh thật buồn nôn.”

Câu này không biết đã kích động chỗ nào của Trần Kiến Nhân, anh ta đi lên trước tát cái “chát” vào mặt Ninh Hàn Tê. Cả người Ninh Hàn Tê ngây ngốc ở đó, cậu sững sờ nhìn Trần Kiến Nhân, đối phương lại giống như chưa đã, lần hai rồi lần ba tát cậu hai cái nữa. Trong nháy mắt, trên má Ninh Hàn Tê vô cùng đau rát. Cậu biết sức lực của Trần Kiến Nhân rất mạnh, thật không ngờ lúc đánh mình sức lực còn mạnh hơn.

Người phụ nữ kia ở bên cạnh có lẽ sợ xảy ra chuyện lập tức đi lên trước ngăn Trần Kiến Nhân lại, giọng điệu mềm mỏng mà nói: “Kiến Nhân, anh đừng tức giận, tức giận hại cơ thể, sao phải vì loại người cặn bã như vậy mà tức giận chứ. Hạng mục này mất đúng là đáng tiếc, haiz, sau này lại có cơ hội mà!”

Trần Kiến Nhân vậy mà quay lại hét vào mặt người phụ nữ kia: “Cô thì hiểu cái thá gì! Cô biết hạng mục này bao nhiêu tiền không? Hơn mười mấy tỷ! Hoang phí như vậy! Chỉ cần tôi lấy được hạng mục này, thì được xem như số 1 ở thành phố J rồi! Nhiều người như thế đều đang đợi xem đấy, kết quả tôi bận rộn hơn nửa năm nay để người ta coi như trò cười!”

Người phụ nữ lập tức im miệng, không nói gì nữa. Người phụ nữ làm kẻ thứ ba nên đã quen với việc nhìn sắc mặt mà hành động. Biết đàn ông lúc nào nên dỗ dành, lúc nào nên im miệng.

Ninh Hàn Tê cuối cùng cũng nghĩ thông, một năm nay Trần Kiến Nhân vì sao lại cứ dính mình, còn chu đáo như vậy. Anh ta có dụng ý khác chứ chẳng phải thích cậu, cũng chẳng phải muốn kết hôn với cậu. Thứ mà anh ta nghĩ đến là bất cứ ai cũng không thể lấy được mảnh đất đó từ bố của cậu.

Chuyện này Ninh Hà Tê cũng biết, bọn họ ở trấn nhỏ vừa lạc hậu vừa hẻo lánh. Nói là trấn nhỏ nhưng thực ra cũng chỉ là một thôn lớn ở trong núi hoang vu.

Khu vực của bọn họ cũng được xem là tốt, qua vùng núi mà họ đã nói thì càng vào bên trong càng nghèo. Bởi vì núi này giống như bị nguyền rủa, trồng cái gì cũng không lớn, nuôi cái gì cũng không sống. Nước thì không có cá, cây thì không ra quả. Có người nói nơi này đất bị nhiễm phèn, cũng có người nói người ở nơi này đắc tội với thổ địa nên đã định là phải chết đói cả đời ở đây.

Thanh niên có thể đi đều đã đi hết rồi chỉ còn vài người già và trẻ con ở lại. Hai năm trước nghe nói chỗ này sắp bị phá bỏ và phải đi nơi khác, sau này sống chết mặc bay. Vì đây là đất nhiễm mặn nên căn bản không có cách nào xây khu nghỉ dưỡng, biệt thự sân vườn ở thôn của bọn họ.

Sau đó có một nhóm người đến đo đạc và điều tra, đi không bao lâu liền có người hết lần này đến lần khác tìm đến bố của Ninh Hàn Tê, nói rằng ở đây có dự án khu vui chơi, còn có dự án biệt thự xung quanh thôn.

Mặc dù trấn Tấn Thủy mà Ninh Hàn Tê ở là mảnh đất nhiễm mặn nhưng xung quanh nó vẫn bình thường. Trấn Tấn Thủy thuộc trung tâm của dự án này, nếu như khu vui chơi không lấy được thì dự án quy hoạch này cũng hết hy vọng. Hơn nữa đồi cằn cỗi và đất nhiễm mặn ở đây không phải của công mà là tài sản riêng của nhà họ Ninh.

Rất nhiều người đều không hiểu, nhà họ Ninh trông coi đất nhiễm mặn như vậy làm gì? Tuy rằng họ xây nhà thờ họ ở trên nhưng xung quanh thôn xóm cũng có nhà thờ họ, sau khi nghe về giá cả được trả thì không phải nên lập tức thể hiện mình muốn rời đi hay sao? Chỉ duy nhất Ninh Huyền, ông nói có trả bao nhiêu cũng không bán đất.

Trước đây Ninh Huyền có một lần nói đùa với Ninh Hàn Tê: “Mảnh đất này bố muốn để làm của hồi môn cho con.”

Lúc đó Ninh Hàn Tê cũng không để tâm bởi vì mảnh đất này là tổ tiên để lại, hậu bối như bọn họ cũng sẽ phải dùng đủ mọi cách để lấy đất về. Cái gì mà hồi môn với không hồi môn, đây đã là thứ thuộc về con cháu đời sau của nhà họ Ninh. Chắc hẳn Trần Kiến Nhân vì nghe thấy câu này nên mới coi việc theo đuổi cậu như theo đuổi sự nghiệp nhỉ?

Suy cho cùng trong mắt của anh ta, Ninh Hàn Tê không phải là người mà là dự án hơn chục tỷ. Bởi vì nhà đầu tư đã từng nói ai có thể lấy được mảnh đất này thì dự án này thuộc về nhà phát triển đó.

Mà hiện tại, Trần Kiến Nhân lấy lý do như vậy, thủ đoạn như vậy, lời nói và hành động vô liêm sỉ như vậy để lừa dối tình cảm của cậu suốt một năm qua. Cũng là vì dự án hơn chục tỷ trong miệng anh ta.

Ninh Hàn Tê cảm thấy đau như dao cứa vào tim bởi vì tình cảm hơn một năm nay hoàn toàn là thật, cậu thật sự thành tâm thành ý mà yêu Trần Kiến Nhân. Hơn nữa còn ngây thơ cho rằng bản thân có thể đầu bạc răng long cùng anh ta, ôm mộng tưởng ngây thơ tiến vào lễ đường cùng anh ta. Trông đợi mà nghĩ tối nay nói bí mật của nhà họ Ninh với anh ta, bí mật trên người mình, bí mật của suối linh, cùng với tất cả sự yêu quý nồng thắm trong lòng cậu.

Vậy mà, thứ cậu đợi lại là kết cục như vậy. Trần Kiến Nhân ơi Trần Kiến Nhân, trong lòng anh tôi có lẽ chỉ đáng hơn chục tỷ đó thôi sao?

Ninh Hàn Tê không biết bản thân làm thế nào rời khỏi Trần Kiến Nhân và cái nơi cậu gọi là nhà mới, chỉ nhớ rằng lúc ra khỏi cửa, trời đổ mưa. Mưa không lớn, tí tách từng hạt. Dưới ánh đèn đường vàng ấm áp của thành phố J, cậu vừa hiu quạnh vừa trống trải.

Tại sao lại như vậy? Rõ ràng hôm qua cậu còn thảo luận với Kiến Nhân đi đâu hưởng tuần trăng mật, rõ ràng tuần trước bọn họ còn cùng đi IKEA* mua đồ gia dụng. Rõ ràng tháng trước bọn họ còn đang chọn lựa công ty tổ chức tiệc cưới, concept tiệc cưới. Vậy mà chỉ trong một đêm, tất cả những thứ giữa bọn họ đều biến thành một trò cười.

*Chú thích: nhà bán lẻ đồ nội thất Thụy Điển

Nghẹn ngào đến mức sắp chết nhưng lại không khóc được. Hơn nữa không biết trong lòng mình nghĩ thế nào, cậu mơ hồ nhìn bầu trời trên đầu, một màn đêm đen kịt không nhìn thấy rõ nhưng lại chân thực đến vậy. Sống mũi cay cay, cậu ôm đầu gối ngồi bên lề đường, len lén khóc.

Một chiếc Bentley RV dừng đối diện, một người phụ nữ với khuôn mặt lạnh lùng lộ ra vài phần đau buồn dưới màn mưa. Bà cúi đầu nhìn tài liệu trong tay, nói với tài xế ở bên cạnh: “Chú Lâm, là đứa trẻ này à? Sao lại ngồi ở đây? Gặp khó khăn gì sao?”

Tài xế gật đầu: “Đúng, thưa phu nhân, tôi sẽ cử người đi điều tra xem đứa trẻ này đã gặp phải chuyện gì khó khăn.”

Khi người phụ nữ một lần nữa ngẩng đầu thì phát hiện Ninh Hàn Tê đã ngã trên đường. Bà lập tức cầm lấy ô rồi mở cửa xe, vừa đi vừa nói: “Nhanh lên, chú Lâm, đưa nó vào bệnh viện.”