Người Hầu Của Ma Cà Rồng

Chương 4: Lại là một con mồi...xui xẻo

Thế là cậu kể cho hắn nghe mọi chuyện trong khi đạo diễn cùng cô diễn viên nào đó đang cãi nhau chí chóe.

Mấy nhân viên phụ cần đi ngang qua còn tưởng hai người lén lút làm điều gì đó nhưng lại không dám lại gần vì sợ cái danh của Hiểu ảnh đế.

- Ồ hóa ra là vậy, chút nữa hẹn cô ta cho tôi!

Hiểu Vương nhún vai, tỏ vẻ đã hiểu.

- Anh muốn hẹn riêng cô ta?

Mạnh Cường cau mày hỏi lại.

- Phải!

- Là vì...."chuyện đó" sao?

Cậu lắp lửng hỏi.

- Chứ cậu nghĩ, là chuyện gì?

Hiểu Vương nhếch miệng quan sát gương mặt cậu đang dần biến đổi với những suy tư trong đầu.

Cũng có chút đáng yêu đấy chứ, nếu không phải đọc được cuốn nhật ký của cậu ta, hắn còn tưởng trước mặt mình là một con mèo nhỏ dễ bắt nạt...

- Được rồi, tôi sẽ làm theo lời cậu chủ!

Mạnh Cường thở ra một hơi trong lòng. Với cái vẻ ngoài như thiên sứ này, có ai biết được hắn ta là ác quỷ đâu chứ? Haiz, càng nghĩ càng thấy hồi đó bản thân thất sách mới bị vẻ ngoài ấy che mắt....

Mà điều quan trọng bây giờ... cậu có nên, cầu phúc cho cô gái kia không?

...............

Phòng trang điểm...

- Hừ! Đạo diễn Trần gì đó đúng là lắm lời mà!

Lang Kiều Mộng vừa bấm điện thoại vừa cằn nhằn khiến cho trợ lý bên cạnh không khỏi đổ mồ hôi lạnh. Làm việc chung với cô tiểu thư này chắc có ngày cô ta chết sớm mất!

- Mà nè, người hồi nãy là Hiểu Vương à? Trông anh ta đúng là rất đẹp trai nha!

Lang Kiều Mộng nhớ lại cảnh quay lúc nãy. Đúng là như lời đồn đoán, anh ta đúng là quá đẹp đi! Chưa kể đến trình độ nhập vai cũng rất tốt, cũng khá là xứng với cô ta.

Trợ lý đứng bên cạnh định nói gì đó thì bất chợt Mạnh Cường xuất hiện trước mặt hai người.

- Lang tiểu thư, cậu chủ của tôi có thứ này muốn gửi cho cô!

Cậu mỉm cười lịch thiệp sau đó đưa tấm danh thϊếp cho cô ta rồi muốn nhanh chóng quay lưng rời đi.

- Nè! Trông cậu khá quen đó...gặp nhau rồi sao?

Lang Kiều Mộng nhận tấm danh thϊếp kèm theo một tờ giấy rồi khẽ lên tiếng gọi cậu.

- Chắc là nhận nhầm người thôi!

Mạnh Cường cười cười sau đó chào tạm biệt rồi mau chóng bước nhanh ra ngoài. Trước khi cô ta nhận ra mình thì đi trước cho rồi. Nếu không sợ rằng cô ta lại gây hứng.

- Đi nhanh vậy sao...cái tên này gặp ở đâu rồi nhỉ? Ê, thấy tên đó quen không?

Trợ lý bên cạnh bị điểm tên liền thoáng chần chừ. Mới gặp khoảng mấy mươi phút trước thôi lại còn xém có chuyện lớn. Thế mà quay đầu liền lập tức quên. Cái này thật sự phải khâm phục tiểu thư họ Lang này.

- À! Là tên khốn lúc nãy!

"Chắc là....chậm tiêu đi..."

Trợ lý nhỏ thầm nghĩ.

................

Khách sạn XXX....

- Sao đây? Anh hẹn tôi đến đây không phải là chỉ để uống rượu bàn kịch bản?

Lang Kiều Mộng nhâm nhi ly rượu trên tay, ánh mắt đưa đẩy rõ ràng là cố tình quyến rũ người trước mặt.

Nhưng tiếc cho cô ta, Hiểu Vương lại chẳng tỏ ra hứng thú. Bởi lẽ trong đầu hắn còn bận quan tâm đến một chuyện khác.

"Quả nhiên là mùi nước hoa này...khó ngửi chết đi được!"

- Nghe danh tiểu thư đã lâu, vả lại chúng ta đang hợp tác đóng phim, không phải là nên biết chút về đối phương sao?

Hắn mỉm cười dịu dàng nhưng đằng sau nụ cười ấm áp đó chỉ có Mạnh Cường mới biết nó có bao nhiêu khủng bổ.

- Ha, tưởng anh thế nào? Hóa ra cũng chỉ giống đám người đó thôi!

Lang Kiều Mộng vắt chéo chân khiến đôi chân thon dài lộ ra ngoài trông cực kỳ hút mắt.

Hóa ra cũng vì sắc đẹp của cô ta. Hiểu ảnh đế cao ngạo gì chứ, cũng sẽ chịu thua trước vẻ đẹp này mà thôi!

Đang hào hứng trong lòng thì bỗng đầu óc cô ta có chút quay cuồng, choáng váng

Ánh mắt mơ màng. Sau đó liền ngất đi không biết trời trăng mây đất.

- Cuối cùng cũng im lặng...

Hiểu Vương nhếch môi vẽ nên một nụ cười hoàn mỹ. Sau đó đôi mắt vốn đang là biển xanh của đại dương trong phút chốc liền bị màu đỏ rực bao phủ trông vô cùng quỷ dị.

................

Mạnh Cường đứng bên ngoài phòng chờ. Ánh mắt có chút bất lực. Cậu có phải đang tiếp tay cho người xấu không?

Lắc mạnh đầu, cậu cố gắng bỏ đi những suy nghĩ vớ vẩn.

Làm cũng đã nhiều lần rồi, bây giờ còn tỏ vẻ gì chứ? Cũng đỡ ở chỗ tên này không có sở thích biếи ŧɦái gì gì đó. Thậm chí là sau khi xong chuyện nạn nhân cũng không thương tổn quá nhiều. Như vậy chắc là ổn?

Cuối cùng sau khi suy nghĩ một cách tổng quát, Mạnh Cường mới thả lỏng mọi giác quan trên cơ thể mình.

Bỗng nhiên chuông điện thoại của cậu vang lên. Nhìn vào thì thấy là số của tài xế. Khẽ liếc nhìn đồng hồ. Sớm hơn thường lệ?

Có chút khó hiểu nhưng đây là việc cần làm nên cậu mau chóng quay lưng gõ vào cửa phòng

Cốc! Cốc!

- Cậu chủ...

- Vào đi!

Hiểu Vương bên trong lên tiếng. Giọng nói lại ẩn chưa sự khó chịu, ghét bỏ. Cứ như hắn vừa đυ.ng phải thứ gì đó cực kỳ không thuận với mắt của mình.

Cũng nhận ra sự kỳ lạ đó nhưng Mạnh Cường không dám phán đoán nhiều. Làm tốt việc của mình trước đã rồi tính!