Đảo Lạ

Chương 19: Đồng lòng

Khi về đến cổng thành, họ liền cung kính mời tôi vào thành.

Trong thành, có tới 200 - 300 người đang dàn hàng chào đón tôi với những ánh mắt thân thiện.

Tôi vội nói rằng:

- Anh Khang và anh Siêu đang ở đâu? Các anh đưa tôi đi gặp anh Khang và Siêu được không?

Một người vội nói:

- Mời anh đi lối này!

Họ dẫn tôi lên cầu thang, vào một căn phòng rất đẹp, nơi đó có hai chiếc giường, trên đó là Khang và Siêu đang nằm, có hai người nam tầm 30 tuổi đang khám chữa cho họ.

Tôi tiến lại gần và hỏi:

- Hai anh ổn chứ?

Khang và Siêu đều nhìn tôi rất chăm chú.

Khang nói rằng:

- Hai tôi đều ổn cả!

Siêu nói:

- Nếu không có cao thủ đại đao này xuất hiện thì hai tôi đã chết rồi.

Khang nói rằng:

- Chúng tôi không biết làm sao để trả hết ơn cứu mạng cho anh.

Tôi nói rằng:

- Không cần đâu! Tôi chỉ cần hai anh khỏe.

Siêu nói:

- Anh là ai? Sao anh lại có mặt đúng lúc ở trận chiến này?

Tôi cười nói:

- Tôi chính là thành viên của đội quân mà hai anh đang muốn tìm.

Cả hai đều trố mắt kinh ngạc nhìn nhau.

Khang nói chậm và giọng nghiêm rằng:

- Không lẽ anh chính là thành viên của đội quân đã công thành, chém hết bọn cướp và đốt xác?

Tôi ghé sát họ và nói:

- Hai anh nói đúng lắm! Chính đội quân 300 người bọn tôi đã gϊếŧ không chừa một tên.

Hai người sắc mặt mừng rỡ hết mức, đều gồng người ngồi dậy nhưng tôi và hai người bên cạnh ngăn lại ngay.

Tôi nói:

- Nào! Nào! Hai anh đừng kích động chứ!

Khang nói:

- Vậy cao thủ như anh chắc hẳn là một thủ lĩnh rồi.

Tôi nói:

- Đúng thế! Tôi là 1 trong 15 thủ lĩnh.

Khang nói:

- Sao cơ? Có tận 15 thủ lĩnh cơ à!

Tôi đáp:

- 15 thủ lĩnh chúng tôi là 15 anh em kết nghĩa.

Siêu nói:

- Ôi! Đúng thật là chuyến đi may mắn rồi!

Khang nói lớn rằng:

- Này anh Siêu! Sao tôi và anh lại dám nằm vậy tiếp đón người hùng! Mau! Mau ngồi dậy mời anh ra bàn tiệc!

Siêu nói:

- Anh là người hùng của chúng tôi. Mong anh ngồi vào bàn tiệc để chúng tôi cảm ơn anh và được biết thêm về anh nhiều hơn.

Tôi cười nói:

- Nào! Các anh đã nói thế thì tôi sao mà từ chối được!

Khang mừng nói với người đứng ngoài:

- Mau bảo các anh em dưới bếp bày hơn trăm mâm tiệc để các anh em đánh trận ăn mừng. Riêng mâm của hai tôi phải đủ các món ngon nhất đấy!

Người ấy cười tươi đáp:

- Nhất định rồi! Em đi ngay!

Nói rồi hai người bên cạnh dìu Khang và Siêu dậy, tôi khoác vai hai anh cùng đi ra ngoài bàn uống nước trà.

Khang hỏi rằng:

- Xin hỏi tên anh là gì? Anh là con lai đúng không? Anh là người nước nào?

Tôi đáp rằng:

- Tôi tên là Nguyễn Minh Đức, con lai Nga-Việt, sinh sống ở Việt Nam.

Siêu liền nói:

- Anh thật đẹp! Vẻ Âu vẻ Á hài hòa như ngọc nước trong vậy!

Khang nói:

- Anh nói tiếng Trung giỏi thật đấy!

Tôi nói:

- Các anh quá khen! Qúa khen rồi!

Khang nói:

- Anh có thể nói về 15 anh em và đội quân của anh cho chúng tôi nghe được không? Hai tôi rất nóng lòng rồi đấy.

Tôi cười nói:

- Được chứ! Hai anh nghe nhé!

Nói rồi tôi uống một ly trà, thở một hơi sâu rồi kể những chuyện hào quang, dựng nhà, săn thú, đánh bắt hải sản, gặp gỡ, giải cứu, kết nghĩa anh em, các trận chiến ác liệt.

Khang và Siêu nghe xong đều con mắt trố to thán phục hết sức và có phần khó tin nữa.

Khang mừng mà nói:

- Đội anh ít người mà chất lượng, chả như đội chúng tôi.

Siêu nói:

- 15 anh em đúng là 15 cao thủ! Sức mạnh không ai cản nổi!

Cả ba đều cười thích chí.

Khi ấy, các thức ăn đã bày lên bàn, đủ vị đủ hương: thịt chim, heo, dê, rắn, cá, tôm, mực, sò, dưa chuột, cà chua, rau sống, rau thơm, nho, xoài, cam, rượu ngon thơm nức.

Khang đứng dậy nói:

- Anh Đức! Bàn tiệc này là dành cho anh cả đó.

Siêu rót rượu nhanh rồi nói:

- Anh Đức! Ly đầu tiên này là để mừng chiến thắng ngày hôm nay và tỏ lòng biết ơn đối với anh Đức là người hùng của chúng tôi.

Khang nói:

- Nào! Cạn!

Tôi liền đáp theo rất to:

- Cạn!

Xong đó, Khang và Siêu gắp thức ăn mời tôi liên tục.

Tôi ăn hết các miếng đó, mời một ly rượu và nói rằng:

- Nào! Tôi đã nói phần tôi. Bây giờ hai anh có thể cho tôi biết về những tòa thành của các anh, đội quân kia là ai, đã đánh bao nhiêu trận rồi, vì nguyên cớ gì được không?

Khang nói:

- Đương nhiên rồi! Nào! Mời anh một ly! Tôi sẽ kể!

Hết ly. Khang nói rằng:

- Cách đây 6 tháng, có tới hơn 5000 người, chủ yếu là người Trung Quốc trên một đoàn tàu du lịch khổng lồ bất ngờ gặp một trận bão cuồng phong, rồi có một luồng hào quang khổng lồ đưa đến hòn đảo này. Hơn 5000 người chúng tôi đủ thành phần cả, đen trắng lẫn lộn nên điều dễ hiểu là có sự phân tách thành các nhóm khác nhau. Thế là các nhóm đều tiến sâu vào trong rừng và phát hiện ra được những tòa thành. Trong đó, có một nhóm hơn 2000 người đã dùng bạo lực hăm dọa chiếm tòa thành lớn nhất, chúng tôi gọi là thành 1. Những nhóm khác đành cam chịu mà lùi dần về 2 thành khác: thành 2 và thành 3. Ở hòn đảo này thì thiên nhiên ưu đãi, thức ăn dư đủ nên ăn no mặc ấm là chuyện thường. Đặc biệt là thành nào cũng phát hiện được rất nhiều những kho báu, kho vũ khí thời xưa để lại. Nhưng rồi, mấy tên thủ lĩnh máu chó thành 1 muốn làm bá chủ hòn đảo, muốn vơ vét kho báu, muốn bắt chúng tôi phục tùng. Chúng tôi gọi đó là quân Bá Chủ. Thế rồi khi chúng tôi phản đối cái yêu cầu bệnh hoạn đó thì quân Bá Chủ lập tức tấn công. Chúng tôi yếu thế hơn là đã phải chạy đi xa và phát hiện ra được ba thành 5,6,7 gần nhau. Từ đó, chúng tôi bầu ra các thủ lĩnh, rèn luyện đội quân để đối phó với quân Bá Chủ đến tấn công; hơn thế nữa, chúng tôi luôn tương trợ nhau trong các trận chiến, vì thế chúng tôi là Liên quân. Qua thời gian, nhiều tàu bị hào quang hút vào, quân Bá chủ ở các thành 1,2,3 có tới 15000 người. Liên quân thành 5,6,7 chúng tôi chỉ có 7000 người. Từ đó, quân Bá Chủ liên tục tấn công, chúng tôi phải dùng chiến thuật tấn công từ xa, xây dựng nhiều lớp phòng thủ vững chắc, đặt mai phục thì mới cầm cự được đến ngày hôm nay. Nhưng nếu như cứ như vậy thì Liên quân sẽ dần mất người rồi tan nát hết.

Siêu nói tiếp rằng:

- Liên quân chúng tôi, thành 5 có 3 nam thủ lĩnh, đều đã thiệt mạng, nay chỉ có Khang đây là tạm thời chỉ huy. Thành 7 có 2 nam thủ lĩnh, đều đã tử trận. Thành 6 có 10 thủ lĩnh, 7 nam 3 nữ, hiện chỉ còn 1 nam 1 nữ. Liên quân ước tính còn tầm 4000 người.

Khang nói tiếp:

- Liên quân 3 thành thì thành 6 là to lớn nhất, nhiều quân nhất, mạnh nhất. Hai thành 6, 7 hai bên nhỏ hơn, ít quân hơn và hay bị tấn công nhất.

Siêu nói:

- Quân Bá Chủ bây giờ có tổng cộng 10 000 người. Thành 1 có 3 thủ lĩnh và tầm 5000 quân. Thành 2 có 1 thủ lĩnh và tầm 2000 quân. Thành 3 có 2 thủ lĩnh và tầm 2000 quân. Quân Bá chủ mạnh khủng khϊếp. Nếu như không có may mắn thì Liên quân chúng tôi đã bị diệt từ lâu rồi.

Khang nói tiếp:

- Quân thành 7 hiện giờ cũng đang sắp xếp để tiến về thành 6 nhập vào. Họ đã mất hết các thủ lĩnh rồi.

Siêu nói tiếp:

- Hiện giờ tình hình đang rất nguy cấp. Chúng tôi chưa biết sao nữa.

Tôi hỏi rằng:

- Thế trận đánh ngày hôm nay là đội quân thành nào đến?

Khang đáp rằng:

- Đó chính là quân thành 3 kéo đến, dẫn đầu là 2 phó thủ lĩnh Mã trọc và Mã cao đánh thành 5 của tôi. Hơn mấy trăm quân của tôi ngăn chặn từ xa đã thiệt mạng rồi.

Siêu nói:

- Có một điều cực kì quan trọng thế này: Quân Bá chủ có tham vọng rất lớn là càn quét hết các thành và trại trên đảo này. Tôi nghĩ rằng nếu Liên quân bị diệt, sẽ có ngày đánh đến trại các anh!

Tôi tức giận mà nói:

- Bọn này ngông cuồng! Hỗn láo!

Đang khi ấy thì cả phòng tiệc đều im lặng.

Có 2 người tiến rất nhanh đến bàn.

Người bên trái là nam, người Trung Quốc, cao tầm mét tám mươi, độ tuổi tầm hai mươi lăm, thân hình cao lớn, mặc một bộ giáp đỏ chóe, oai phong vô cùng, nét mặt lạnh lùng.

Người bên phải là nữ, người Trung Quốc, cao tầm mét bảy mươi, độ tuổi tầm hai mươi lăm, thân hình đầy đặn, mặc một bộ giáp nâu đất, nét mặt sát thủ.

Khang đứng dậy nói rằng:

- Giới thiệu với anh Đức! Đây chính là nam thủ lĩnh Long và nữ thủ lĩnh Oanh của thành 6.

Tôi vội đứng dậy nói rằng:

- Ôi! Hân hạnh! Xin chào đôi anh em thủ lĩnh! Qúa đẹp quá tuyệt!

Hai người đều nhìn tôi không rời.

Khang nói:

- Hai anh chị thủ lĩnh! Đây chính là anh Nguyễn Minh Đức, người hùng trận chiến hôm nay.

Thủ lĩnh Lâm nói rằng:

- Mới nghe tin thôi thì anh em tôi lập tức đến đây ngay! Vạm vỡ, khỏe mạnh, giỏi võ, đúng là mạnh thật!

Oanh nói rằng:

- Người hùng đến thật rồi!

Tôi vội nói:

- Nào! Mời anh chị ngồi!

Long và Oanh ngồi xuống. Lập tức Khang và Siêu ghé lại gần và kể cho họ nghe về 15 anh em tôi thật vắn tắt và dễ hiểu nhất.

Lâm bật dậy nói:

- Tình nghĩa sâu đậm của 15 anh hùng thép!

Oanh nói:

- Thật là mạnh quá! Quân Bá Chủ đυ.ng đến thì chỉ có chết!

5 người chúng tôi mời nhau uống hơn một chục ly rượu.

Bây giờ, Long thành khẩn nói với tôi rằng:

- Quân Bá Chủ là đội quân mạnh nhất và nguy hiểm nhất trong quần đảo hào quang này. Hiện nay quân Bá chủ đang tiến hành chiến dịch càn quét tất cả, mà Liên quân chúng tôi sợ rằng không trụ được lâu nữa. Chúng tôi là thủ lĩnh, chúng tôi không muốn chứng kiến nhiều người vô tội phải chết nữa. Vậy nên, chúng tôi mong 15 anh em thủ lĩnh hãy đến đây để cứu giúp Liên quân chúng tôi, các anh sẽ là chỉ huy và chúng tôi xin nghe lệnh.

Khang nói:

- Phải đó! Anh Đức à! Bây giờ chỉ có 15 anh em của anh Đức mới có thể gϊếŧ những tên thủ lĩnh hùng mạnh đó được. Các anh đến đây đi! Chúng tôi sẽ thực hiện mọi nhiệm vụ mà các anh giao.

Tôi đứng dậy, cầm ly rượu uống và nói:

- Mọi người không cần nói thế nữa đâu! Từ đầu tôi đã muốn giúp rồi! Những gì anh em tôi làm, mọi người đã thấy. Ngày mai, anh em tôi sẽ đến đây cả.

Cả 4 người đều mừng không thể kìm nổi. Tôi mời mọi người một ly.

Long nói:

- Chúng tôi sẽ về thành chuẩn bị mọi thứ để nghênh đón đội quân của anh.

Tôi nói rằng:

- Tôi sẽ trở về báo cáo, cùng mọi người trong trại thu xếp đồ đạc rồi đến đây. Mọi người hãy chờ chúng tôi!

Siêu nói:

- Tôi và 300 người sẽ đi cùng anh Đức về để thuận lợi cho quá trình di chuyển.

Tôi nói:

- Thế thì được! Vậy nhờ 2 anh em thủ lĩnh Long và Oanh đây theo dõi tình hình quân Bá Chủ. Còn Siêu và tôi tranh thủ đi ngay.

Mọi người đều đáp rằng:

- Xin nghe anh Đức!

Rồi tôi nói:

- Hẹn gặp lại sớm!

Long nói:

- Anh Đức cẩn thận!

Nói rồi tôi cùng Siêu đi xuống thành. Siêu lập tức điểm 300 người ngựa, các túi đựng lớn, các xe kéo to, thành một đoàn mà lên đường.

Về đến nhà, đã thấy các anh em chạy ra đón.

Tôi tiến lên nói:

- Các anh em! Đã có chuyện lớn. Đoàn người này đến đây là có việc lớn. Mau đưa họ vào trong!

Cao Lâm nói:

- Được! Các anh em khẩn trương!

Rồi tất cả cùng tiến vào bên trong mà sắp xếp tạm chỗ ở.

Tôi rủ Siêu vào bên trong nhà.

15 anh em đầy đủ cùng Linh và Siêu.

Tôi uống ly rượu rồi đứng lên trình bày tất cả những gì diễn ra hôm nay.

Các anh em nghe xong đều gật đầu và có vẻ rất tức giận.

Cao Lâm nói:

- Quân Bá Chủ? Hỗn láo!

Channarong nói:

- 15 anh em mình nhất định mỗi người chém chết trăm thằng

Ngô Hy nói:

- Gϊếŧ hết! Bá Chủ cái gì! Để xem!

Siêu hết sức vui mừng và cảm động.

Cao Lâm nói:

- Các anh em! Không cần nói nhiều nghĩ mệt nữa, chúng ta lập tức thu xếp đồ đạc đến chiều tối, rồi ăn bữa cơm cuối cùng ở đây. Sáng mai tất cả lên đường thật sớm.

Các anh em đều đáp:

- Xin nghe!

Anh em ăn uống, nghỉ ngơi một lúc rồi ra ngoài phổ biến kế hoạch với mọi người, ai ai cũng nhiệt liệt hưởng ứng, cùng kết hợp với 300 người của Siêu mà tiến hành thu dọn đồ đạc.

Đến chiều tối, mọi việc dường như đã hoàn tất.