Đảo Lạ

Chương 11: Ꮆiết thổ dân

Thế rồi, một tuần trôi qua, với sự tận lực tận tâm của các anh em thủ lĩnh, sự quyết tâm chăm chỉ của mọi người trong trại, các công việc được tiến hành thuận lợi. Các vũ khí được ra lò, thành trại được bồi dày và hiểm hơn, thịt tươi ngày nào cũng đầy. Các loại rau của quả được phơi khô và chất vào kho. Mọi người tập võ đã rèn vững tinh thần và trình độ trở nên khá đáng kể. Mọi chuyện đều rất đáng mừng.

Trong tuần đó, tôi Nguyễn Minh Đức và nàng Vương Lệ Hồng, mỗi tối gặp nhau, đầu lắc lư, mắt khẽ liếc vì tình. Miệng dịu nói duyên, tay rung chân lắc vì yêu. Tôi kể chuyện gia cảnh, nàng cảm xúc từ trái tim. Nàng kể chuyện gia cảnh, tôi thấu cảm từ đáy lòng. Và rồi, cái nắm cái ôm, đã đến ngọt dịu nồng nàn. Kế đến, dựa vai tựa đầu, nụ hôn đầu môi, ấm áp rạo rực. Đỉnh điểm, trăng sáng gió mát, đưa lời giao duyên, tôi trao nàng nhận, tôi hạnh nàng phúc. Từ đó, Nguyễn Minh Đức và Vương Lệ Hồng rằng: hai mà một, một mà hai, quen mùi thuộc hương, xa nhớ gần thương, nguyện một tâm tình, ước mơ hạnh phúc suốt đời.

Sáng hôm sau, là ngày đầu tuần mới.

Khi ăn sáng gần xong, nàng nhẹ bước đến, mùi hương quen ấy, tôi liền quay lại, nàng âu yếm và hơi nghiêm mà nói rằng:

- Anh yêu, anh nhớ chứ?

Tôi mỉm mà đáp rằng:

- Anh hứa sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ và tự biết đảm bảo an toàn cho bản thân.

Nàng cười rằng:

- Được! Em tin anh. Em ở nhà có nhiệm vụ và em sẽ hoàn thành tốt. Em chờ anh trở về.

Tôi đáp rằng:

- Chắc chắn rồi, em yêu của anh!

Nàng đáp:

- Được rồi! Anh yêu đi đi!

Rồi nàng sát lại và trao vào môi tôi nụ hôn dịu dàng.

Tôi đứng hình và nhìn dáng kiều mỹ của nàng. Nàng đi rất nhanh, dứt khoát về vị trí làm việc.

Tôi liền tiến về đội và lên đường.

Đến nơi, khi trèo lên cây, tôi thấy một điều lạ rằng bên trong, tên thủ lĩnh đầu sỏ đang đứng nghiêm chỉnh cùng khoảng 600 người. Hình như chúng đang làm lễ tế những người đã chết. Bên cạnh tên thủ lĩnh có một vài bức tượng đất, có lẽ là tổ tiên của chúng. Sau đó một tiếng tù và réo lên động trời, tiếp đến là tiếng trống rồi có tầm 300 tên đứng xếp vào các đội hình một cách nghiêm chỉnh, vung tay vung chân, miệng hô đều theo nhịp, luyện các đòn võ đánh thực chiến. Sau một hồi, chúng lại chuyển qua dùng các vũ khí giáo, mác, kiếm, cung tên. Kế đến, chúng chia thành từng tốp nhỏ hơn và tập đối kháng với nhau. Càng tập đánh càng hăng, tiếng hô đều ngày càng lớn, khí thế vô cùng hùng dũng.

Bấy giờ Dương Lâm hỏi tôi rằng:

- Bọn này có lẽ sẽ chuẩn bị tấn công mình đấy. Anh có đoán thế không?

Tôi đáp lại:

- Chắc thế rồi! Tình hình căng rồi đây.

Dương Lâm nói:

- Bây giờ nên cho người về báo với anh Cao Lâm.

Tôi gật đầu cho là phải. Tôi gọi một người đến và dặn dò. Sau đó, anh ta nhanh chân chạy về với tốc độ kinh khủng.

Anh em tôi lệnh cho những người dưới đất ngay lúc này phải tập trung cao độ, không để rời mắt bất cứ một dấu hiệu nào của bọn thổ dân.

Dương Lâm quay sang nói với tôi rằng:

- Anh Đức! Liệu khi nào thì bọn thổ dân tấn công?

Tôi đáp lại một cách bình tĩnh:

- Chừng nào chúng nó xếp thành đội hình, cầm vũ khí tiến lên thì có nghĩa là tấn công đó.

Dương Lâm lắc lư cái đầu qua lại rồi nói:

- Có lẽ anh em mình sắp bắt đầu một cuộc chiến lớn.

Tôi nói:

- Được! Đã đến lúc cho bọn thổ dân biết mùi lợi hại của 15 anh em mình.

Dương Lâm nói:

- Gϊếŧ không chừa một tên.

Hai anh em tôi cười ầm lên.

Đến tầm trưa, bọn thổ dân nghỉ ngơi và lấy thịt thú rừng ra đánh chén. Ngay lúc đó, người lúc sáng đi về báo tin giờ đã quay trở lại, cùng với 5 người nữa mang theo thức ăn và nước uống. Anh ta nói rằng:

- Anh Cao Lâm yêu cầu anh Minh Đức về ngay để bàn kế hoạch và giao nhiệm vụ, còn anh Dương Lâm ở lại theo dõi và nghe lệnh sau.

Dương Lâm nói:

- Anh Đức về trước bàn bạc rồi chuẩn bị thật tốt. Em ở đây theo dõi và sẽ báo tin gấp ngay khi bọn thổ dân có dấu hiệu tấn công.

Tôi liền đồng ý mà trở về một mình, còn Dương Lâm và 25 người kia ở lại.

Khi về tới nhà, không khí tập luyện ngày càng khí thế hơn. Hai công việc gia cố, xây dựng trại và chế tạo vũ khí đều dừng lại. Tất cả đều đang tập võ rất hăng say với các loại vũ khí sắc lạnh người. Khi ấy, có một người chạy lại nói với tôi:

- Các anh thủ lĩnh đều đang chờ anh Đức ở trong nhà.

Tôi nhanh chóng vào bên trong thì thấy 13 anh em đều đang ở đó. Mặt ai cũng có vẻ khá nghiêm túc. Khi ngồi vào rồi, Cao Lâm đứng dậy nói:

- Cứ như tình hình đã biết thì bọn thổ dân sắp tấn công đến đây, dự kiến khoảng 300 tên. Chắc chắn lần này sẽ là một cuộc chiến máu lửa, thậm chí có thể mất nhiều mạng người. Các anh em! Lần đánh này phải dụ đội quân thổ dân vào bẫy của mình, sau khi chúng nó đã vào bẫy, lập tức xông lên gϊếŧ sạch.

Ngô Hy nói:

- Vậy bẫy của mình sẽ như thế nào?

Sittichai nói:

- Không lẽ là nơi anh em mình đang ngồi đây à?

Cao Lâm cười nói:

- Đúng vậy! Phương án này giúp đội quân chúng ta tiêu diệt sạch sẽ, không sót một tên nào. Vì vậy, chúng ta đợi tất cả bọn thổ dân vào vòng vây rồi mới gϊếŧ, không nên đánh phục kích và dụ chúng nó vào bẫy khi đi trên đường, vì như thế chúng nó sẽ hoảng loạn và trốn chạy về hang ổ. Sức mạnh của bọn thổ dân như vũ bão nên phải đánh thật mạnh, thật máu lửa. Nếu đánh lâu thì chúng ta sẽ thiệt hại dần mà suy yếu mất.

Ngô Thành nói:

- Kế hay quá!

Cao Lâm nói:

- Còn nữa, chưa xong. Khi chúng ta đã tiêu diệt được 300 tên thổ dân này thì không còn lo sợ gì nữa, khi đó chính là thời cơ đã đến.

Lưu Dương lên tiếng:

- Ý anh cả nói là thời cơ tấn công thẳng vào trại thổ dân đúng không?

Cao Lâm cười đáp:

- Đúng vậy! Khi mất hết 300 tên khỏe mạnh, thì khoảng 300 tên còn lại, tuy đông nhưng kém nên đánh thắng là chuyện khả thi.

Niwat lên tiếng:

- Phụ nữ và nhóc con khá nhiều, gϊếŧ dễ thôi!

Tất cả ai nấy đều cười ầm, vẻ thích thú.

Cao Lâm đứng dậy nói:

- Bây giờ các anh em nghe đây. Sau khi Dương Lâm và 25 người kia chạy về, đó chính là lúc bọn thổ dân sắp đến đây. Kúc đó chúng ta sẽ đưa 100 con gái ra khỏi trại và ẩn nấp vào một nơi an toàn. Còn lại các con trai sẽ ẩn nấp kín đáo, khiến cho trại chúng ta chẳng khác nào là một nơi trống hoang cả.

Anh em mình sẽ chỉ huy các đội hình ở các vị trí như sau:

Minh Đức và Lương Tiểu Hùng cùng 10 người canh gác ở ngoài cổng.

Channarong, Santichai, Niwat và Ngô Hy sẽ cùng với 50 người ẩn nấp kín đáo trên các nóc nhà, trang bị cung tên, lao phóng.

Lưu Dương, Ngô Thành, Sittichai và Hoàng Chí Cường sẽ cùng với 50 người ẩn nấp bên trong các nhà, trang bị vũ khí đầy đủ.

Vũ Dương khi đợi Dương Lâm và 25 người kia về đây sẽ bảo vệ 100 con gái ở nơi ẩn nấp an toàn.

Cao Lâm tôi, Vương Kiệt và Lý Liên Nghĩa cùng 65 người còn lại sẽ ẩn nấp kín đáo trong các lùm cây phía ngoài trại.

Kế hoạch sẽ diễn ra như sau:

Khi Dương Lâm chạy về, quân thổ dân sắp đến, các anh em đều vào vị trí. Đầu tiên, khi bọn nó tiến đến cổng thì Minh Đức, Lương Tiểu Hùng cùng 10 người phải tỏ ra hoang mang, sợ hãi, sau đó phi đao vào mấy tên, chọc tức, kɧıêυ ҡɧí©ɧ khiến bọn nó tức giận, điên cuồng mà kéo vào trong. Khi quân thổ dân kéo vào thì 12 người phải chạy thật nhanh, dẫn dụ bọn bọn nó vào bên trong sân trung tâm. Khi bọn nó đã vào sân trung tâm thì Channarong, Santichai, Niwat và Ngô Hy cùng 50 người trên nóc nhà hò hét thật lớn và liên tục khiến cả đội quân thổ dân bối rối quay cuồng. Sau đó, tất cả đồng loạt bắn tên và phi lao điên cuồng vào bọn thổ dân. Tiếp đến, Lưu Dương, Ngô Thành, Sittichai và Hoàng Chí Cường cùng 50 người hò hét và cầm vũ khí xông ra chém gϊếŧ. Cuối cùng, Cao Lâm tôi, Vương Kiệt và Lý Liên Nghĩa cùng 65 người sẽ tiến vào hợp với tất cả anh em mà bung hết sức chém gϊếŧ sạch, không chừa bất cứ một tên nào.

Các anh em đều đồng loạt vỗ tay khen là kế tốt.

Bỗng Santichai lên tiếng:

- Anh Cao Lâm! Còn việc tấn công hang ổ bọn thổ dân thì sao?

Cao Lâm nói:

- Sau khi chiến thắng sẽ tính đến.

Ngô Hy nói:

- Bây giờ kế hoạch đã rõ, em sẽ ra ngoài phổ biến cho mọi người được biết và sắp xếp bố trí các đội hình, chuẩn bị vũ khí đầy đủ.

Cao Lâm nói:

- Được! Em làm mau đi!

Santichai và Dương Lâm nói:

- Hai em đi với anh!

Cả ba người cùng đi ra ngoài.

Đang khi ấy, có một người chạy vào trong và nói:

- Em nhận lệnh anh Dương Lâm trở về đây báo tin. Theo như tình hình anh Dương Lâm quan sát thì có vẻ ngày mai đội quân thổ dân sẽ lên đường.

Cao Lâm đứng dậy nói:

- Được! Anh Dương Lâm và các anh em vẫn ổn chứ?

Người ấy đáp:

- Anh em đều rất ổn và đang rất tập trung theo dõi mọi nhất cử nhất động của bọn thổ dân.

Cao Lâm đáp:

- Được! Anh hãy ăn uống rồi nghỉ ngơi chút đã, sau đó gói thêm thức ăn đưa đến cho các anh em.

Người ấy vui vẻ đáp:

- Em làm ngay!

Rồi người ấy lui ra ngoài.

Cao Lâm nói:

- Bây giờ các anh em cùng mọi người trong trại ăn uống đầy đủ, nghỉ ngơi để chuẩn bị ngày mai chiến đấu. Vào rạng sáng mai, tất cả sẽ thức dậy sớm, ăn uống đầy đủ, sung sức chiến đấu.

Các anh em gật đầu nghe lệnh và đi ra ngoài.

Khi trời tối tôi liền gặp nàng.

Nàng nói giọng yêu rằng:

- Em đã biết tình hình rồi. Ngày mai tất các chị em sẽ tự bảo vệ mình được. Các chị em không đơn giản chút nào.

Chàng nói rằng:

- Em thật mạnh mẽ! Mà mạnh mẽ thì lại càng đáng yêu!

Nàng nghiêm giọng:

- Anh ngày mai chiến đấu. Nhất định phải gϊếŧ hết bọn thổ dân.

Tôi quả quyết:

- Nhất định thế rồi! Thanh đại đao của anh sẽ nhuốm máu đỏ thổ dân!

Nàng khẽ cười:

- Anh có quá không vậy?

Tôi cười:

- Không đâu! Sao anh đùa em yêu được?

Nàng nói:

- Được rồi! Anh hãy về phòng ngủ! Sức tốt mai đánh hăng!

Rồi nàng tiến đến hôn tôi.

Tôi xoa đầu nàng rồi cả hai chia hai ngả về phòng.

Rạng sáng hôm sau, mọi người trong trại dậy hết, ra sức nấu nướng, ăn uống đầy đủ, rồi mặc áo giáp, sắm sửa các vũ khí và tập trung về các đội hình.

Đúng vừa khi 14 anh em ngồi vào bàn thì một người chạy vào báo:

- Các anh thủ lĩnh! Đúng như dự kiến, bọn thổ dân 300 tên vũ khí đầy đủ đang hò reo hung hăng bắt đầu hành quân. Hiện anh Dương Lâm và mọi người đang dần lui về đây.

Anh em tôi đều đồng loạt đứng dậy.

Cao Lâm hô lớn!

- Các anh em! Bắt đầu!

Và rồi các đội hình đều vũ khí đầy đủ, vô các vị trí đã định sẵn, nhanh gọn và khí thế vô cùng. Riêng anh Cao Lâm thì tạm đứng ở cổng với tôi và Lương Tiểu Hùng để chờ Dương Lâm về.

Khoảng 20 phút sau, thấy Dương Lâm và mọi người đều đã về. Dương Lâm nhanh chân chạy đến chỗ Cao Lâm và nói:

- Anh Cao Lâm! Bọn thổ dân sắp đến đây rồi.

Cao Lâm nói:

- Dương Lâm! Em theo anh vào nhiệm vụ!

Rồi Cao Lâm nhìn tôi nói:

- Gϊếŧ hết chúng nó!

Tôi đáp:

- Nhất định rồi!

Đoạn rồi cả 2 anh đều nhanh chóng vô vị trí

5 phút trôi qua, đội tôi đã nghe thấy những tiếng đi bộ rầm rập. Thêm 1 phút nữa, bọn thổ dân dần dần lộ diện trên con đường đi vào cổng trại chúng tôi. Đội quân thổ dân tầm 300 người, có 5 tên trùm đi đầu, đều cao to vạm vỡ, khuôn mặt dữ tợn và khát máu, bọn đằng sau cũng dữ dằn kinh tởm hết chỗ nói. Những chiếc gươm sáng quắc, những cây giáo nhọn bóng, những con dao găm dài lăm lăm trong tay chúng nó tiến dần về phía cổng trại.

Lương Tiểu Hùng quay sang tôi:

- Bọn chúng đến rồi!

Tôi nói:

- Các anh em chú ý! Vào việc!

Khi thấy 12 người chúng tôi, tên trùm ở giữa nhìn chúng tôi một cách băm trợn, ngổ tráo, khinh thường cười cợt. Chúng tôi tỏ vẻ run rẩy, sợ hãi và kề sát vào nhau, làm bộ như sắp khóc ùa tới nơi. Tên trùm vô cùng thích thú, hắn cười lên rồi nói gì đó. Sau đó, hắn lệnh cho 20 tên tiến lên. Thấy thế, tôi giậm thanh đại đao xuống đất ra hiệu, các anh em đều đưa tay ra đằng sau rút những phi đao. Khi 20 tên sắp tiến lại gần, tôi hét to:

- Phi đao!

Những đao phóng ra với tốc độ kinh hoàng, bay thẳng trực diện vào ngực khiến chúng rống lên đau đớn và gục dần xuống. Máu chúng bắn ứa tung ra. Bọn thổ dân đằng sau có phần hoảng, bất ngờ nhưng lại tỏ ra giận dữ. Tên trùm kêu lên một tiếng, tất cả bọn thổ dân xông lên.

Tôi kêu lên:

- Chạy mau!

Lập tức 12 con người quay lại, cắm đầu chạy thật nhanh. Vào đến sân giữa, mọi người tản ra nấp vào các nhà đã có người sẵn trong đó.

Khi bọn thổ dân đã điên cuồng chạy vào sân giữa, không thấy có bóng dáng ai thì tỏ vẻ ngơ ngác. Bất chợt, trên nóc nhà có tiếng rục rịch rất to, tiếp đến là tiếng hò hét ầm ĩ và có tiếng của Santichai vang lên:

- Tất cả bắn tên!

Rồi kế đó là tiếng của Dương Lâm:

- Bắn tên! Gϊếŧ!

Lại có thêm tiếng của Ngô Hy:

- Phóng lao!

Các mũi tên và lao phóng xuống như mưa. Bọn thổ dân hoảng loạn hết đường, trúng tên, lao rất nhiều, gầm thét và lần lượt ngã xuống. Mấy tên trùm cuống cuồng hết ầm lên.

Ngay lúc này, tiếng Sittichai vang lên:

- Các anh em! Gϊếŧ!

Ngô Thành cũng hét lên:

- Gϊếŧ!

Tôi cũng hét:

- Chém!

Các anh em đẩy cửa các nhà và xông ra, cầm vũ khí xông vô chém gϊếŧ. Lúc này, các anh em trên nóc nhà đã bỏ hết cung tên và cầm vũ khí nhảy xuống đâm chém. Bọn thổ dân rối loạn đội hình, khí thế suy giảm, lần lượt ngã dần nhưng vẫn kháng cự mạnh và số lượng vẫn rất đông.

Ngay lúc này, từ phía ngoài cổng, có tiếng của Cao Lâm hô lên rằng:

- Các anh em! Gϊếŧ!

Cao Lâm, Vương Kiệt và Lý Liên Nghĩa cùng Dương Lâm cầm vũ khí cùng 65 người chạy nhanh như cuồng phong, kéo ầm ầm đến và hòa vô trận chiến ác liệt. Các anh em ai nấy đều hăng máu cao gân, sức mạnh khủng khϊếp, bọn thổ dân dần dần gã ngục, máu tràn nhuộm đỏ đất, xác chồng chất lên nhau.

Bị bao vây bốn phía, bọn thổ dân càng luống cuống, nhiều tên khϊếp đảm, chiến đấu yếu ớt. Thoáng chốc bọn chúng đã gục gần hết, chỉ còn lại 5 tên trùm và 30 tên lính chiến đấu dai dẳng. Một số người của chúng tôi tử trận. Tôi định xông lên gϊếŧ mấy tên trùm thì đã thấy Dương Lâm, Santichai, Ngô Hy, Vương Kiệt và Cao Lâm xông lên chiến đấu với 5 tên chỉ huy. Từng cặp một đánh nhau, rất ngang tài ngang sức, nhưng chỉ được tầm 1 phút, từng tên trùm ứa máu, rụng vũ khí mà ngã xuống. Mấy chục tên còn lại đều đã bị hạ gục. Chúng tôi đã giành chiến thắng.

Bấy giờ mọi người đều cầm vũ khí reo hò:

- Thắng rồi! Thắng rồi!

- Thắng rồi! Ăn mừng thôi!

- Bọn thổ dân chết rồi!