Vết thương nhỏ thôi, vậy mà Tạ Vân cứ đòi ôm ta về Nhàn Nguyệt Các.
Tang Chi thấy thế thì khóc như ta sắp chết tới nơi: “Vương gia không biết đâu, năm ấy khi tiên hoàng rời khỏi Liễu Châu có ban thưởng cho nhà họ Liễu chúng ta. Cả nhà bận ăn mừng, không người nào chú ý mẹ cô nương tự vẫn. Cô nương còn nhỏ, ngủ dậy thấy trên ngực mẹ mình cắm một con dao, nằm trong vũng máu thì kích động đến hôn mê bất tỉnh.”
“Sau khi cô nương tỉnh dậy thì không nhớ được gì, ngay cả tên mình cũng nhờ chúng ta nói lại mới biết. Cầu xin Vương gia đừng hỏi cô nương chuyện năm xưa nữa, cô nương chịu không nổi đâu.”
Hắn không ngờ là ta cũng mất trí nhớ.
Ngạc nhiên lắm đúng không, Liễu Cẩm Hoa còn bắt chước cả chuyện ta bị mất trí nhớ.
Ta cuộn tròn trên giường, ôm góc chăn run lẩy bẩy. Có lẽ hắn nhìn thấy cô bé hoạt bát trong ký ức trở nên như bây giờ thì đau lòng lắm.
Hắn ôm ta trấn an: “Tất cả là do ta không tốt, để nàng chịu nhiều khổ cực rồi.”
Tang Chi vẫn còn khóc lóc: “Vương gia làm ơn đừng nói vậy, cô nương nhà chúng ta là con vợ lẽ nên không thể sống được tốt lành, mệnh trời đã định như thế thì biết làm sao hơn. Vương gia quan tâm cô nương thêm chừng nào thì ngày tháng của nàng sẽ đỡ khổ đi chừng ấy.”
Đợi đến khi Tạ Vân rời đi thì Tang Chi giúp ta bôi thuốc: “Cô nương có đau không?”
Ta lắc đầu: “Vết thương không đáng ngại.”
Tang Chi cười hề hề: “Cô nương, người thấy ta diễn đạt không?”
“Rất đạt.”
Ta vốn không mất trí nhớ, nhưng buộc phải giả vờ mất trí nhớ. Chỉ có như vậy thì hung thủ gϊếŧ mẹ mới chịu buông tha ta. Vì để mọi người tin tưởng ta quên hết rồi, khi tỉnh lại ta luôn quấn lấy Liễu Cẩm Hoa, cứ gặp người ngoài là mở miệng nói trưởng tỷ tốt lắm.
Ta làm như hoàn toàn không nhớ rõ chuyện nàng từng đẩy ta vào ao nước hay ép ta té xuống giếng cạn.
Dần dần mọi người đều tin ta, khi họ nhắc tới ta sẽ cảm thán một câu: “Ôi, thật là đáng thương.”
Giờ thì đến lượt Tạ Vân tin tưởng ta mất trí nhớ. Hắn vốn đã mang lòng áy náy với ta, nay càng thương tiếc ta hơn nữa. Tình cảm hắn dành cho ta càng lúc càng sâu nặng.
Tạ Vân vừa đi, Liễu Cẩm Hoa đã tới: “Sao lại bị thương?”
Ta thở dài, cố ý nói: “Vương gia nhắc tới lúc còn ở nhà họ Liễu, Tiểu Cửu liều mạng tìm cách mà không nghĩ ra được gì, bỗng dưng thấy đau đầu nên không đứng vững.”
Liễu Cẩm Hoa thoáng chột dạ: “Ngày mai ta sẽ nói chuyện ngươi mất trí nhớ với Vương gia, ít nhắc tới chuyện cũ vẫn hơn. Quan trọng là con đường sau này không biết phải đi như thế nào.”
Liễu Cẩm Hoa như chim sợ cành cong cực kỳ hoảng loạn, nói hai ba câu thì tự muốn nâng đỡ ta lên cao, không còn e ngại chi nữa.
Sáng sớm hôm sau ta được gọi đến viện lớn, Liễu Cẩm Hoa phong ta làm tứ phẩm tài tử.
Lúc trước làm thị thϊếp là để Tạ Vân có hứng thú với ta, nhưng nếu ta muốn ức hϊếp Liễu Cẩm Hoa thì cần thâu tóm thêm nhiều quyền lực trong Vương phủ này. Điều kiện đầu tiên chính là địa vị càng cao càng tốt.
Ma ma và nha hoàn trong Vương phủ là loại người gió chiều nào nghiêng theo chiều ấy. Trước đây bọn họ khịt mũi coi thường ta, bây giờ thì đồng loạt vuốt mặt theo đuôi.
Bọn họ đòi ta ban thưởng: “Hôm nay Liễu tài tử có đại hỷ, nếu có thể chia chút vui mừng cho chúng ta thì thật là may mắn quá.”
Ta xấu hổ sờ túi tiền, chỉ có thể móc ra vài đồng bạc.
Rất nhanh, đám ma ma đó trợn trắng mắt rời đi: “Con vợ lẽ nhà nghèo nơi thâm sơn cùng cốc còn không có nhiều tiền bằng chúng ta.”
Không đến một ngày, dưới công sức của Tang Chi, toàn bộ Vương phủ đều nhỏ giọng bàn tán về ta. Những lời đó nhanh chóng truyền tới tai Tạ Vân.
Lúc Hắn tới nhàn Nguyệt Các thì ta đang thêu mặt quạt: “Tang Chi, tay chân lanh lẹ một chút để sáng sớm ngày mai mang ra ngoài bán.”
Sắc mặt Tạ Vân rất khó coi: “Bán cái gì mà bán? Nàng đừng để ý đám điêu ngoa đó nói bậy, bổn vương sẽ xử lý bọn họ.”
Hắn nói xong thì ôm ta đầy thương tiếc: “Tại ta không tốt, hôm nay bận chính vụ nên chưa kịp ăn mừng nàng được tấn phong.”
Tạ Vân ra lệnh đánh gậy, phạt tiền tất cả những người cười nhạo ta: “Tôi tới bịa đặt chủ nhân, các ngươi không học phép tắc à.”
Hắn còn cho ta vài điền trang và cửa hàng, quang minh chính đại đưa ta một xấp ngân phiếu, châu báu trang sức tiến cống cùng với váy vóc mới tinh, tất cả đua nhau chuyển vào Nhàn Nguyệt Các.
“Tiểu Bảo, trước kia nàng không có, sau này ta sẽ bù đắp lại cho nàng.”
Không phải vàng bạc châu báu, tâm ý của Tạ Vân mới là thứ khiến ta vừa lòng.
Tạ Vân biết ta là Tiểu Bảo rồi thì không thèm nhìn mặt Liễu Cẩm Hoa nữa. Nhưng ta chưa thấy đủ, hắn vẫn không xử lý Liễu Cẩm Hoa vì đứa bé trong bụng nàng. Hôm nay hắn lưu tình, tương lai nàng sinh rồi thì thế cờ sẽ lật ngược.
Ta chủ động đến thư phòng tìm Tạ Vân: “Bây giờ trưởng tỷ đang mang thai, nếu Vương gia vì quan tâm thần thϊếp mà lơ là trưởng tỷ thì nàng sẽ đau lòng lắm, đối với thai nhi không tốt đâu.”
“Thần thϊếp nghe nói mang thai ba tháng nên tổ chức tiệc cầu phúc, mời bạn bè thân thích đến chúc mừng. Không bằng Vương phủ cũng làm một buổi tiệc cầu phúc nhé, được thế thì trưởng tỷ sẽ vui lắm.”
“Vậy nàng lo liệu đi.”
Vương phi có thai, tin tức phủ Nhϊếp Chính Vương muốn mở tiệc được lan truyền rộng rãi. Quà tặng từ quan lại quý tộc nô nức xếp hàng đưa vào Vương phủ. Ngoại trừ tặng quà cho Liễu Cẩm Hoa và đứa bé, còn có vài phần dành tặng người chủ trì yến hội là ta.
Mấy người chức cao quyền trọng kia đều có cặp mắt tinh tường, nghe ngóng khắp nơi là hiểu ra ngay. Tuy ta là tài tử nhưng lại được Nhϊếp Chính Vương đặt ở đầu quả tim.
Ngày tổ chức tiệc cầu phúc còn chưa tới, bên trong Nhàn Nguyệt Các đã chất đầy quà cáp.
“Tiểu Cửu sợ hãi không thôi, một thϊếp thất như ta làm sao xứng dùng đồ vật quý giá thế này được.”
Ta triễn lãm từng món quà trước mặt Liễu Cẩm Hoa, ngó thấy sắc mặt nàng càng lúc càng khó coi.
Việc tổ chức tiệc cầu phúc làm Liễu Cẩm Hoa yên tâm đi nhiều, cho rằng Tạ Vân không nghi ngờ nàng nữa. Nếu vậy thì ta không còn quá hữu dụng, trong thời gian ngắn nàng sẽ coi ta là đối thủ – một kẻ thù muốn tranh giành tình cảm với nàng chứ không phải là đồng minh như trước.
“Bây giờ Vương gia thích ngươi, cho nên ngươi xứng đáng.” Ngoài miệng Liễu Cẩm Hoa nói thế, trong mắt lại không giấu được vẻ nham hiểm.
Đợi ta nói xong rồi thì nàng còn hơi khinh thường ta. Đúng vậy, một đứa con vợ lẽ mà thôi, làm sao so sánh được với con vợ cả cao quý như nàng được đây.
Mặc dù là thương buôn nhưng nhà họ Liễu rất coi trọng thứ bậc, từ nhỏ đến lớn chỉ cần Liễu Cẩm Hoa nổi hứng lên thì mặc sức mà khi dễ những chị em có xuất thân giống ta.
Cho dù Liễu Cẩm Hoa có lỡ tay làm thập muội bé bỏng rơi vào hồ, hại con bé chết đuối cũng chỉ cần nhỏ vài giọt nước mắt, cha sẽ tha thứ cho nàng vô điều kiện.
Nàng chưa bao giờ coi trọng chúng ta, trước đây là thế, sau này cũng vậy.
Ta muốn xé rách lớp vỏ bọc giả nhân giả nghĩa của nàng, để Tạ Vân nhìn thử xem bộ mặt thật của nàng thô bạo và ác độc đến cỡ nào.