Phương Thanh Chỉ một lần nữa bước vào trong, bộ chữ “Thận Độc” kia treo lơ lửng, Trần Tu Trạch đang nhìn cái gì đó.
Đến gần, Phương Thanh Chỉ mới phát hiện, trên bàn có một xấp thư.
Cô gần như không thể thở được.
Trần Tu Trạch cầm một phong thư trong tay, đang mở nó ra. Hôm nay anh không mặc những bộ âu phục áo sơ mi như thường ngày, mà là một bộ quần áo ở nhà bằng vải bông rất bình thường, liếc mắt nhìn lại liền biết đã mặc rất lâu rồi, là một bộ quần áo cũ kỹ, rộng thùng thình, sạch sẽ, kiểu dáng đơn giản màu trắng. Cây gậy tùy ý đặt ở một bên, bộ dáng anh rũ mắt cẩn thận mở thư, chuyên chú yên tĩnh.
Phương Thanh Chỉ đã nhìn thấy nét chữ quen thuộc trên tờ giấy.
Mí mắt của cô giật giật, cổ họng như bị một khối chì chặn lại.
Cô gọi: “Ngài Trần.”
Trần Tu Trạch nói: “Tôi nhớ đã nói em có thể gọi tôi là Tu Trạch.”
Phương Thanh Chỉ duỗi tay: “Tu Trạch, đây hình như là thư gửi cho tôi.”
“Đúng vậy.” Trần Tu Trạch mở ra, anh rũ mắt, nhìn thoáng qua, liền khép lại: “Là viết cho “Thanh Chỉ yêu dấu.””
Yêu dấu.
Thanh Chỉ yêu dấu.
Kể từ chuyến thăm cuối cùng của em, anh đã hiểu tấm lòng em dành cho anh. Anh cũng muốn trao trái tim mình cho em...
Trần Tu Trạch không đọc, anh chỉ đọc năm chữ kia.
Từng chữ như từng viên đá, chặn kín khí quản của Phương Thanh Chỉ, nặng trịch rơi xuống.
“Tuy rằng tôi đọc sách không nhiều lắm.” Trần Tu Trạch đặt bức thư trở lại phong thư, đặt lên bàn, anh không cầm gậy bên cạnh, cứ như vậy từng bước một tới gần Phương Thanh Chỉ, nhìn cô: “Nhưng tôi vẫn biết một vài chữ.”
Phương Thanh Chỉ đứng tại chỗ, nhìn Trần Tu Trạch tới gần cô, anh giơ tay lên, Phương Thanh Chỉ còn tưởng rằng đối phương muốn cho mình một cái tát, sắc mặt cô trắng bệch, nhắm mắt lại...
Nhưng Trần Tu Trạch chỉ giơ tay lên, chạm vào áo sơ mi của cô... Chiếc áo này đã mặc ba năm, đã cũ, toàn bộ cúc áo đã được đổi một lần, là cúc nhựa màu trắng, giá rẻ, kết cấu thô ráp.
Phương Thanh Chỉ mở mắt ra, cô nhìn Trần Tu Trạch đang cúi đầu, chạm vào chiếc cúc nhựa lỏng lẻo thứ hai phía trên áo sơ mi của cô.
“Cúc áo lỏng rồi.” Trần Tu Trạch nói: “Lát nữa để mẹ Mạnh sửa lại cho em, bà ấy rất am hiểu làm những việc này.”
Anh thoạt nhìn không hề tức giận, nhưng càng trầm tĩnh, Phương Thanh Chỉ càng cảm thấy vô cùng sợ hãi trước những cảm xúc không rõ ràng của anh.
Cô chưa bao giờ nhìn thấy người đàn ông này khi tức giận sẽ như thế nào, vì vậy, cô nơm nớp lo sợ đối diện với nụ cười của anh.
Trần Tu Trạch cẩn thận cài lại chiếc cúc bị lỏng kia, phong độ lịch lãm buông tay, tầm mắt tuân thủ phép lịch sự, tuyệt đối không vượt qua giới hạn.
Anh hỏi: “Em đã mặc chiếc váy này bao lâu rồi?”
Phương Thanh Chỉ trả lời: “Gần ba năm rồi.”
Trần Tu Trạch gật đầu: “Hoài niệm là chuyện tốt, em biết quý trọng những gì mình có, hơn nữa em cũng là một đứa trẻ ngoan."
Phương Thanh Chỉ không nói.
“Nhưng nó không hợp với em.” Trần Tu Trạch nói: “Thay đi, giữ lại cũng sẽ hỏng.”
Trần Tu Trạch để lại tất cả những lá thư đó cho Phương Thanh Chỉ.
Anh chỉ mở một phong thư, cũng chỉ đọc năm chữ liền ném nó sang một bên.
Phương Thanh Chỉ yên lặng đọc xong những bức thư còn lại, cô mặc áo sơ mi cũ kỹ, cô đọc từng bức thư mà Lương Kỳ Tụng gửi cho cô, anh thực sự đã viết rất nhiều, mỗi một bức thư đều nhét vài tờ giấy, mỗi một tờ giấy đều rất sạch sẽ, không có bất kỳ dấu vết tẩy xóa nào.
Phương Thanh Chỉ đọc đến rơi lệ.
“... Sau lần này, anh đã quyết định ở bên em. Bất kể con đường phía trước có ra sao, cũng không thèm để ý tương lai sẽ như thế nào, anh đã nghĩ thông suốt, Thanh Chỉ, anh yêu em. Anh thề với em, từ trước tới giờ anh chưa từng có cảm giác đó với bất kỳ ai.”
“... Mặc dù mệnh lệnh của cha mẹ rất quan trọng, nhưng anh không muốn bị trói buộc bởi tư tưởng cổ hủ của cha mẹ mình thêm một lần nào nữa. Anh đã hạ quyết tâm, chờ sức khỏe tốt hơn một chút, anh liền chuyển ra khỏi nơi này, tìm chỗ ở khác. Về phần chi phí sinh hoạt, anh cũng đã là một người đàn ông trưởng thành, anh cũng có thể kiếm được bằng cách làm việc...”
“... Chỉ cần có em, anh tình nguyện...”
Phương Thanh Chỉ che miệng, cô nhắm mắt lại, ấn bức thư lên ngực, chỉ một lúc, lại buông ra, đặt sang một bên, vươn tay tìm giấy.
Dứt khoát cắt đứt với Lương Kỳ Tụng cũng không có gì là khó cả.
Phương Thanh Chỉ dùng bút và mực của Trần Tu Trạch trong phòng sách để viết thư.
Trong thư không hỏi thăm tình trạng sức khỏe của Lương Kỳ Tụng, cũng không hỏi tình hình gần đây của tiệm bánh nhà họ Lương, Phương Thanh Chỉ chỉ viết, chúc mừng đàn anh lấy lại tự do, đồng thời cũng mời đàn anh chúc mừng cô...
Ngày này giờ này, Phương Thanh Chỉ đã tìm được người tốt, tìm được chỗ tốt. Cảm ơn đàn anh nâng đỡ ưu ái, nhưng La Phu Hữu Phu*, cho nên mong sau này anh đừng viết thư như vậy nữa, sợ sẽ bị người chỉ trích...