Chưởng Thượng Phi Hoa

Chương 16

Phương Thanh Chỉ cuối cùng cũng động đậy, nửa nằm sấp trong chăn lụa mềm mại, nghiêng mặt nhìn Trần Tu Trạch.

Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ thủy tinh chiếu vào mặt cô, khiến cô híp mắt lại.

Một lúc lâu sau, cô mới chậm rãi rời giường.

“Đôi khi tôi rất ghen tị với em, tuổi còn trẻ, cơ hội tương lai vô hạn.” Trần Tu Trạch nói: “Em rất thông minh, học tập cũng hiệu quả hơn.”

Phương Thanh Chỉ nói: “Nếu tôi thực sự thông minh, có lẽ hiện tại đã không rơi vào khốn cảnh này.”

Ít nhất, cô sẽ tìm cách giữ lại số tiền mà cha mẹ cô để lại cho cô, cũng như ngôi nhà.

Không đến mức rơi vào hoàn cảnh như bây giờ, để không bị ông chủ Hoàng cướp đi, để không bị ép đóng phim người lớn, để không bị cậu mợ lợi dụng làm công cụ kiếm tiền...

Bản thân cô đã chọn một người có vẻ ngoài không tệ lắm.

Nhưng cô cũng phải trả giá cho tình yêu có lẽ là vô vọng của mình.

“Cho nên càng phải siêng năng học hành.” Trần Tu Trạch lẳng lặng nhìn cô: “Em có muốn đi nước Anh du học không?”

Phương Thanh Chỉ đang cúi đầu mang vớ, nghe vậy, cô kinh ngạc.

Tóc từ bả vai cô trượt xuống, cô nghiêng nửa người, nhìn Trần Tu Trạch với vẻ mặt hơi hoang mang. Cô hoàn toàn đoán không ra được đối phương muốn làm gì.

“Nếu em có kinh nghiệm học tập tại nước Anh, tôi nghĩ rằng nó sẽ giúp sơ yếu lý lịch của em thêm một điểm nổi bật.” Trần Tu Trạch nói: “Chờ đến khi em tốt nghiệp, nó có thể giúp em có được cơ hội gia nhập vào những công ty tốt hơn.”

Phương Thanh Chỉ nói: “Tôi không hiểu.”

“Tôi là bạn trai của em, đương nhiên hy vọng cô có thể có được một cuộc sống tốt đẹp hơn.” Trần Tu Trạch ôn hòa cười: “Em thông minh như vậy, nếu như cả ngày cứ ở trong phòng buồn bực không vui, vậy chẳng phải là lãng phí tài năng mà ông trời ban cho em sao?”

Phương Thanh Chỉ không còn lời nào để phản bác.

Cô thừa nhận mình bị đối phương thuyết phục, đi Anh học tập, với thân phận của anh, khẳng định sẽ không đi theo... Chờ đến lúc đó, trời cao biển rộng...

Cô mở miệng: “Ngài...”

Trần Tu Trạch sửa lại: “Gọi tôi là Tu Trạch, chữ ngài này quá xa lạ.”

Phương Thanh Chỉ vẫn tiếp tục: “Tôi không có cách xuống núi.”

“Tôi sẽ phân công tài xế đưa em đi học.” Trần Tu Trạch cười: “Lại đây, hôm nay nấu món mới gân heo hầm cá viên, nếm thử xem, có hợp khẩu vị hay không?”

Phương Thanh Chỉ không biết những lời Trần Tu Trạch nói vừa rồi có phải là thật lòng hay không, nhưng đúng là nó đã mang đến cho cô một tia hy vọng. Trước đây, cô chỉ nghĩ phải phó mặc tương lai của bản thân cho người khác...

Cô thậm chí còn nảy sinh ý định tự sát.

Nhưng, nếu có thể đi Anh du học, nếu có thể rời khỏi Trần Tu Trạch, nếu...

Lại là một thế giới hoàn toàn mới.

Ước chừng khi đó, Trần Tu Trạch sẽ cảm thấy chán ghét cô, cũng có lẽ là anh sẽ tìm được tình mới, như thế nào cũng tốt, chỉ cần buông tha cho cô là được.

Trần Tu Trạch quả thật thực hiện lời hứa, phân công cho cô một tài xế riêng, cử người đi cùng cô đến ngân hàng để mở tài khoản, gửi một số tiền khiến Phương Thanh Chỉ kinh ngạc, dường như anh đã đoán được Phương Thanh Chỉ sẽ không dễ dàng động đến số tiền này, vì vậy lại đưa cho cô một ít tiền mặt.

“Tôi chưa bao giờ có bạn gái, chỉ chăm sóc vài đứa em, vì vậy thiếu kinh nghiệm, không biết làm thế nào để trở thành bạn trai của người khác.” Trần Tu Trạch nói: “Em và em trai út của tôi bằng tuổi nhau, vì vậy nếu tôi làm gì đó khiến cô không thoải mái, lập tức nói cho tôi biết, được chứ?”

Phương Thanh Chỉ không nhận tiền, cô nói: “Bản thân tôi cũng có tiền.”

Cho dù số tiền đó thậm chí còn chẳng bằng số lẻ mà Trần Tu Trạch tùy ý đưa cho cô.

Cô vẫn bướng bỉnh và kiên trì, nhất quyết mặc lại quần áo và giày cũ mà cô mang từ nhà cũ tới. Cô không mở tủ quần áo đầy ắp mà Trần Tu Trạch đã chuẩn bị cho cô mà luôn đối mặt với những chiếc váy lụa bông cũ kỹ, hay những chiếc áo sơ mi sau khi tiếp xúc với nước liền trở nên vừa khô vừa cứng.

Cô cố gắng duy trì chút lòng tự trọng cuối cùng để bản thân không trông lố bịch, thậm chí còn cố chấp và nhạy cảm từ chối những thứ không thuộc về mình.

Phương Thanh Chỉ cũng yêu cầu tài xế không đưa cô đến trường, càng không được đến trước cổng trường đón cô. Chiếc xe mà Trần Tu Trạch đưa cho cô vừa nhìn liền biết rất có giá trị, Phương Thanh Chỉ hoàn toàn không muốn phô trương như vậy, chỉ để tài xế đậu trước quán cà phê cách trường một đoạn.

Cô xuống xe đi bộ đến trường. Sau giờ học, cô cũng đi bộ đến.

May mắn thay, cậu mợ vẫn chưa chạy đến trường tìm cô.

Giáo viên và các bạn cùng lớp vẫn không biết chuyện gì đã xảy ra với Phương Thanh Chỉ, họ chỉ cho rằng, đoạn thời gian trước là cô thật sự bị bệnh. Bây giờ, cô trở lại trường học, một số giáo viên và bạn học thân quen đều ân cần hỏi han, có người còn lặng lẽ nói với cô, bảo cô không cần lo lắng, cảnh sát trưởng thực thi pháp luật chí công vô tư, sáng suốt và dứt khoát, đã tra ra tiệm bánh nhà Lương Kỳ Tụng bị người ta ác ý hãm hại, mà người khởi xướng... ông chủ Hoàng đã bị phạt một khoản tiền lớn.