Phương Thanh Chỉ không hề có ý khiển trách cậu.
Nó quả thực là điều mà cậu mợ cô có thể làm bất cứ lúc nào.
Cô gật đầu: “Được.”
Phương Thanh Chỉ giơ tay vỗ vai Du Gia Hào nói: “Em vào ngủ trước đi.”
Du Gia Hào lấy từ trong túi áo mấy tờ tiền mặt, trên mép có dính máu, chẳng là cậu bị bắt nạt xong lúc đánh nhau để bị dính vào, cậu thấy bối rối đưa tay lên xoa đi, dù lau không sạch được nhưng vẫn nhét vào trong tay cô rồi nói: “Chị ơi, chị mau đi đi.”
Phương Thanh Chỉ không biết trả lời thế nào.
Cô đi vào căn gác mái, cô đã sống từ hồi năm tuổi đến, căn gác mái cũng ngày càng nhỏ, cũ đi không ít, khi trời đổ mưa cũng có nhiều chỗ bị dột... Phương Thanh Chỉ ngồi xổm trên sàn nhà, điều chỉnh lại vị trí chậu nước hứng nước mưa.
Cô hít một hơi.
Ngủ thϊếp đi, ngày mai đi thăm Lương Kỳ Tụng.
Vào 4:30 chiều hôm sau, Phương Thanh Chỉ vừa xách cặp ra khỏi cổng trường thì cô trông thấy A Hiền cùng với chiếc xe màu đen.
Không thấy bóng dáng Trần Tu Trạch, chỉ có A Hiền cùng với tài xế, vẫn là dáng vẻ lạnh lùng ấy, làm tròn trách nhiệm đưa cô đến cục cảnh sát.
Đây là lần đầu tiên Phương Thanh Chỉ đến chỗ này, cô thấy A Hiền đang nói chuyện với tên cảnh sát trưởng mưu mô, trông thấy đối phương gật đầu, đồng ý cho Phương Thanh Chỉ vào thăm...
Khi thấy Lương Kỳ Tụng được giải ra ngoài qua lớp cửa kính, cô xém chút nữa kêu lên thành tiếng.
... Mặt mũi bầm dập, sưng tím, giống như bị người ta đánh đập dồn dập, áo sơ mi trắng cũng đã ngả vàng, nhiều chỗ còn dính vết máu.
Lương Kỳ Tụng là người ưa sạch sẽ.
Cuộc sống gia đình anh ta thực sự rất thoải mái, dù anh ta là con một của bố mẹ nhưng Lương Kỳ Tụng trời sinh vốn không thích xa hoa, không theo đuổi xu hướng thời thượng, cũng không thích ồn ào. Anh ta thường mặc những bộ áo cũ nhưng rất sạch sẽ, cổ áo đều phải giặt sạch trắng tinh, viền sợi bông cũng không được để bị xù.
Khi đi học, cô có làm thêm tại một cửa hàng, anh ta cũng tìm đến rồi làm việc cùng cô. Cả hai đã cùng nhau trải nghiệm, chia sẻ từng bữa ăn đồng nghiệp.
Anh ta là người đàn ông sạch sẽ nhất mà Phương Thanh Chỉ từng gặp qua.
Nhưng một người ưa sạch sẽ như này, bây giờ vô cớ bị bắt giam, còn...
Mấy tên khốn chết tiệt.
Nhìn qua lớp kính, cô cầm ống nghe lên, kìm nén lại cảm xúc: “Đàn anh.”
“Thanh Chỉ.” Cách nhau một lớp kính, Lương Kỳ Tụng cố gắng cầm lấy micro, một động tác đơn giản như vậy cũng khiến trán anh ta đổ mồ hôi lạnh, anh ta cố gắng hết sức muốn che đi những vết thương bị dẫm đạp đến trật khớp, da hai tay bị lột, nhưng vì là đang nói chuyện với cô nên những vết thương này không thể không để lộ: “Tại sao em lại ở đây?”
Phương Thanh Chỉ nhìn thấy mấy ngón tay gần như sắp biến dạng, mắt cô bỗng đau nhói, cô nhẹ nhàng hít một hơi: “Tôi đến đây thăm anh.”
“Tôi không sao.” Lương Kỳ Tụng nói: “Sau khi cảnh sát điều tra xong, họ sẽ sớm thả tôi ra ngoài.”
Phương Thanh Chỉ cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
Không, không thể.
Bọn họ sẽ không, anh ta sẽ không thể biết được ông chủ Hoàng đã làm những gì sau lưng anh ta...
Cô vẫn mỉm cười: “Được.”
“Công việc của em gần đây thế nào rồi? Còn việc học thì sao?” Lương Kỳ Tụng nói: “Thật sự xin lỗi, vì tôi mà em lo lắng đến như này.”
Anh ta nói chậm rãi từng chữ một, cơn đau nhức ở tay khiến anh ta dường như không thể cầm được micro.
Phương Thanh Chỉ lắc đầu: “Tôi không sao, đàn anh, còn anh...”
Bỗng tiếng mở cửa vang lên, cảnh sát trưởng đứng ở chỗ cửa ra vào, ông ta có đôi mắt nâu với mái tóc xù, nói tiếng Quảng Đông một cách lưu loát: “Đã hết giờ, mời ra ngoài.”
Ở phía bên kia tấm kính, ai đó đi tới rồi uy hϊếp Lương Kỳ Tụng rời đi...
Phương Thanh Chỉ quay đầu, nắm bắt thời gian mà nắm chặt lấy ống nghe nói: “Tôi sẽ tìm cách đưa anh ra ngoài.”
Lương Kỳ Tụng cố nén cơn đau, lắc đầu: “Đừng làm chuyện gì ngu ngốc.”
Phương Thanh Chỉ sững sờ, cô nhìn hai người kia mạnh mẽ cưỡng ép mang Lương Kỳ Tụng đi, còn anh ta cũng không còn sức lực để phản kháng nữa, đành phải lảo đảo rời đi, ngoại trừ cơ thể gầy yếu dưới lớp quần áo rách tả tơi là giống cây tùng.
Phương Thanh Chỉ rời khỏi sở cảnh sát.
A Hiền đi bên cạnh, anh ấy hỏi Phương Thanh Chỉ: “Cô Phương, cô muốn đi đâu?”
Phương Thanh Chỉ nói: “Về nhà.”
Cô bảo: “Đưa tôi về nhà cậu mợ.”
Hiện tại, trong lòng cô đang rất rối bời. Cô không còn đủ lý trí để suy nghĩ nữa rồi. Lương Kỳ Tụng vô cớ gặp tai hoạ mà nguồn gốc bắt nguồn từ cô... Đôi tay kia của anh ta có thể viết từng nét chữ phóng khoáng trên sách liễu, cũng có thể viết chữ Nhan, vẽ tranh hay tính toán những công thức phức tạp... Nhưng, hiện tại thì sao?
Hai bàn tay mười ngón gầy trơ xương, không còn cái nào nguyên vẹn, tất cả đều bị thương, đau đến mức không thể cầm chặt micro.