Phương Thanh Chỉ quả thật phiền không muốn nói gì luôn, cô nhíu mày nói: “Gia Hào không có chuyện gì nữa rồi, rất nhanh là sẽ trở về nhà thôi.”
Cậu có vẻ không tin: “Thanh Chỉ, Gia Hào là em họ của cháu đó, chả lẽ cháu không quan tâm đến nó sao?”
Phương Thanh Chỉ xoay người, định đi lên gác mái thì bị mợ nắm chặt góc áo: “Cháu đừng học theo cái thói ăn cháo đá bát của đám người vô học như thế chứ, Thanh Chỉ.”
Phương Thanh Chỉ hỏi: “Ai mới là loại người ăn cháo đá bát đây hả? Căn hộ này vốn dĩ là của mẹ con tôi, lúc trước mẹ của tôi bị bệnh nặng, lại thấy căn hộ của các người mới bị cậu đem đi gán nợ sạch rồi, nên mới nghĩ đến tình chị em mà cho các người vào ở cùng, với điều kiện là phải chăm sóc cho tôi ăn học đàng hoàng.”
Cậu nóng vội nói: “Cậu đâu có nói là không cho cháu đi học đâu...”
“Vậy vừa rồi các người cứ luôn miệng khuyên tôi đi làm bồ nhí để người ta bao nuôi là có ý gì?” Phương Thanh Chỉ gạt mạnh tay của mợ ra: “Đừng có chạm vào người tôi, bây giờ tôi rất mệt nên không muốn nói chuyện với mấy người nữa đâu.”
Mợ tức giận chửi bới um xùm lên: “Mày là cái đồ ăn cháo đá bát, đồ ăn bám, đồ bất lương không có tình người...”
Phương Thanh Chỉ leo lên gác mái, đóng sầm miếng ván gỗ xuống.
Miếng gỗ mỏng lét chẳng hề có một chút cách âm nào, vậy nên tiếng chửi của mợ vẫn oang oang vang khắp nhà, Phương Thanh Chỉ chả thèm quan tâm đến nữa, cô thay bộ quần áo ướt nhẹp ở trên người ra rồi nằm ngã lăn quay lên giường, chùm chăn ngủ.
Hôm nay, cô đã quá mệt mỏi rồi.
Đợi đến khi cô tỉnh dậy, Du Gia Hào đã trở về nhà.
Cậu mợ giống như là vừa được sống lại vậy, không ngừng xoay quanh con trai hỏi han ân cần, nước mắt nước mũi giàn giụa khắp cả mặt.
Cậu nói: “Tôi biết ngay ngài Trần là người tốt mà, mấy ngày hôm trước đã cứu tôi một lần rồi, còn khuyên tôi đừng có đi cờ bạc nữa. Haiz, không ngờ nhân vật lợi hại như vậy lại nói chuyện vô cùng hiền lành, tôi...”
Phương Thanh Chỉ làm như không thấy bọn họ, ngoài trời vẫn đang đổ mưa, cô cầm lấy chiếc dù cũ của mình đi ra ngoài, tay bên kia cũng cầm theo chiếc dù của Trần Tu Trạch.
Mặt Du Gia Hào bị bầm tím đầy mặt, thấy cô đi xuống bèn gọi: “Chị Thanh Chỉ.”
Mợ không dám hó hé một lời, chỉ im lặng mà lau cái bàn.
Cậu thì lộ ra vẻ mặt có chút mất mặt xấu hổ.
Du Gia Hào chạy theo cô: “Chị, hôm qua bọn họ không làm khó chị chuyện gì chứ?”
“Không có việc gì đâu.” Phương Thanh Chỉ cười cười, cô bung dù lên: “Thôi, chị đi học đây.”
Du Gia Hào dường như muốn nói gì đó nhưng lại không dám mở miệng.
Phương Thanh Chỉ kiểm tra hộp thư, thấy bên trong không nhận được lá thư hồi âm nào hết. Cô vẫn như cũ, vẫn đi đến trường học, đọc sách ôn bài. Hôm nay, trời cũng mưa suốt cả ngày, đến buổi chiều cô cuối cùng không nhịn được nữa, quyết định che dù chạy đến nhà của Lương Kỳ Tụng.
Ai ngờ khi đến nơi, cô nhấn chuông cửa đến tận hai lần mà vẫn không thấy có ai ra mở cửa. Trong lòng Phương Thanh Chỉ bỗng nhiên trở nên bất an vô cùng, khi đi ra ngoài cô tình cờ gặp được một ông bác bèn đi đến hỏi thăm.
Ông bác lắc đầu: “Cháu muốn hỏi thăm nhà ông Vương bán bánh đó hả? Cả nhà ông ta bị cảnh sát bắt đi hết rồi, chắc giờ đang ngồi ở trong nhà giam đó.”
Phương Thanh Chỉ hoảng sợ: “Chuyện xảy ra khi nào vậy ạ?”
“Thì mới sáng hôm nay luôn đó.” Ông bác nói: “Haizz, thiệt là không hiểu nổi, tự nhiên đang buôn bán bình thường tự nhiên lại dính vào mấy chuyện này, không biết là đắc tội với ai nữa...”
Phương Thanh Chỉ che dù đứng dưới màn mưa, cô ngẩng đầu nhìn lên, lại chỉ thấy một bầu trời xám xịt đầy mây mù.
Cô biết họ đắc tội với ai. Ông chủ Hoàng.
Là cô làm Lương Kỳ Tụng bị liên lụy vào chuyện này.
Phương Thanh Chỉ không thể trơ mắt đứng nhìn Lương Kỳ Tụng bị kéo vào việc này được, nhưng để cô đi cầu xin ông chủ Hoàng thì chẳng thà gϊếŧ cô còn hơn. Trong lúc cô đau khổ suy nghĩ biện pháp thì ánh mắt vô tình lại nhìn về phía cây dù đen đang cầm trên tay, bỗng nhiên, một ý nghĩ hiện lên trong đầu cô.
... Hay là mình lại đi nhờ ngài Trần nhỉ?
Trước kia anh cũng ở tại khu này, làm người lại hiền lành tốt bụng, chỉ nói có một câu là có thể làm ông chủ Hoàng buông tha cho cô với em họ rồi... Huống chi, người ăn bánh lúc đó là anh, nên chỉ cần anh chịu ra mặt là sự việc được giải quyết ổn thỏa rồi.
Phương Thanh Chỉ suy nghĩ đến đây bèn trở nên quyết tâm lên. Cô nhìn vào cây dù đen ở trong tay, hơi do dự một chút, sau đó lại kiên định mà đi về phía trước, đi vào một cửa hàng bán báo ở gần đó, mua một tờ báo, rồi... ngồi nói chuyện phiếm với ông chủ bán báo.