Đứng mà nghe hắn lảm nhảm cậu bắt đầu khó chịu rồi đó, đàn ông gì mà nói nhiều vậy hả coi bộ bình thường không được nói nhỉ, phiền chết đi được. Hình tượng tổng tài đâu rồi nhỉ? ಠ_ರೃ
"Thôi được rồi vậy chúng ta vào...." Chưa kịp nói xong Tần Việt đã lao vào hôn cậu.
"...."Cái m* gì vậy ông đây chưa nói xong cảm xúc chưa lên đã nhào vào rồi! Cái tên chết tiệt này. Nguyên chủ sao lại yêu điên cuồng tên dở hơi này nhỉ? Σ(°_°)
" Ưʍ...ư...ô.."
Nguyễn Đường ra sức giãy giụa nhưng sức Tần Việt quá lớn, phản kháng mãi cũng mệt nên cậu thôi, để mặc cho hắn muốn làm gì thì làm. Hắn thấy cậu không giãy giụa nữa nên thả lỏng dần hôn 1 hồi lâu cậu không thở nổi nữa hắn mới buông ra. Cậu vội vàng hít thở lấy không khí thêm chút nữa là cậu tắc thở rồi đó!
"Đường Đường em nghe anh nói được không, anh biết là mình sai rồi là do trước đây anh ngu ngốc không hiểu được tình cảm của mình, ai mới là người yêu mình thật lòng..."
"Thôi anh đừng nói nữa tôi không muốn nghe, tôi mệt rồi chuyện của chúng ta chỉ tới đây thôi 5 năm là quá đủ rồi. Tôi cũng là con người cũng có cảm xúc cũng biết đau biết mệt chứ, vì yêu anh nên tôi không màng tất cả hi sinh mọi thứ, dù biết nhưng tôi không muốn nói yên lặng chịu đựng mọi chuyện. Cứ ngỡ sẽ có 1 ngày anh thật lòng yêu tôi nhưng không tôi đã sai, sai ngay từ ban đầu, tình cảm mà chỉ từ 1 phía thì chỉ có mình đau mà thôi chỉ 1 bên cố gắng để giữ gìn mối quan hệ, giữ mãi nhưng lại chẳng nhận được gì ngoài tổn thương trong tim thì thôi. Người anh yêu giờ cũng đã trở về rồi, 2 người phải sống hạnh phúc bên nhau mới đúng. Còn tôi thì không cần nhắc đến làm gì, tôi sẽ có 1 cuộc sống mới không làm phiền đến 2 người đâu anh không phải lo. Từ nay tôi và anh không còn liên quan gì tới nhau nữa..." Vừa khóc cậu vừa nói nước mắt rơi không ngừng tất cả uất ức trước đây như giọt nước tràn ly cuồn cuộn tràn ra, không biết là do cậu diễn quá nhập tâm hay là do cảm xúc của nguyên chủ nữa.
Tần Việt nghe cậu nói thế cuống cuồng giải thích: "Không Đường Đường em đừng khóc nữa tất cả là tại anh, anh thật sự biết sai rồi anh rất hối hận với việc làm trước đây của anh. Em có thể cho anh 1 cơ hội nữa để bù đắp lại cho em được không anh hứa sẽ dùng cả cuộc đời này để chứng minh cho em thấy! Tha lỗi cho anh lần này được không được không Đường Đường?!"
Vừa giải thích vừa ôm chặt cậu vào lòng, hắn thật sự hối hận rồi, những ngày không có cậu hắn mới biết trước đây mình may mắn thế nào. Cậu là vì thật lòng yêu hắn nên làm tất cả, cậu đã bước vào thế giới của hắn từ lâu nhưng mà hắn lại không hề hay biết. Chỉ cần nghĩ tới việc cậu cùng 1 người đàn ông khác hạnh phúc bên nhau tên đó sẽ có tất cả tình yêu của cậu trước đây hắn có được. Hắn sợ hãi, đố kị, phẫn nộ, hắn không thể nhìn không thể chấp nhận được hắn không cho phép điều đó xảy ra cậu chỉ là của 1 mình hắn không kẻ nào được có cậu không ai xứng được cậu dành tất cả tình cảm trân thành ngoài hắn cả!
Những suy nghĩ cứ lần lượt trôi qua trong đầu Tần Việt không thể để chuyện đó xảy ra được, hắn biết chắc chắn cậu còn rất yêu hắn, cậu cũng rất dễ mềm lòng kiểu gì cũng sẽ tha thứ cho hắn lần này.
"A!" Đột nhiên Tần Việt kêu lên khuôn mặt trở nên trắng bệch trên trán xuất hiện mồ hôi 1 lúc 1 nhiều. Thấy vậy cậu hoảng hốt: "Anh sao vậy?"
"Bụng anh đau quá chắc là bệnh dạ dày lại tái phát rồi." Tần Việt ôm bụng nhắn nhó nói.
"Sao lại đau nữa rồi anh lại không ăn uống đầy đủ nữa phải không? Anh thích bị như vậy lắm à, hay là không muốn sống nữa. Mau ngồi xuống uống miếng nước tôi đi làm đồ ăn, thuốc anh có mang theo không?" Hình như chính công bị đau dạ dày thì phải suýt nữa thì cậu quên mất, liền đỡ hắn ra ghế rót chén nước bảo hắn rồi đi vào bếp.
"Không có, tại anh nhớ em không có em anh ăn không ngon cũng chẳng ai bảo anh phải ăn uống đúng giờ cả chỉ có em mới nhắc nhở anh như vậy thôi" Thấy cậu lo lắng hắn liền biết là kế hoạch của mình đã thành công, hắn biết ngay là cậu sẽ vậy mà liền diễn như thật không quên nhìn cậu bằng ánh mắt chó con đáng thương cầu chủ an ủi.
Nguyễn Đường nghĩ tên này mà không đi làm Diễn viên đúng là thiếu sót cho ngành giải trí mà. Cậu cũng không nói gì đi vào bếp nấu được 1 lúc thì nghe thất tiếng "bang" của đồ vật rơi xuống vội chạy ra xem.
"Chuyện gì vậy?" Vừa mới hỏi xong đã thấy Tần Việt tay chảy máu, dưới sàn là mảnh mỡ của thủy tinh rơi đầy đất. Cậu tức tốc chạy tới bên hắn xem hắn có bị sao nữa không: "Sao anh bất cẩn thế hả có cái ly cũng làm rơi là sao còn làm tay bị thương nữa, định tự tử trong nhà à?!" Cậu cảm thán tên này máu liều thật chứ chơi tới bước này luôn ghê thật bái phục hắn sát đít.
"Ưm! Anh không sao đâu chỉ không may lỡ tay làm rơi cái ly xuống, anh xin lỗi...." Giờ có khi cậu thấy được cái tai chó và đuôi của hắn cụp xuống đáng thương luôn rồi đó. Đúng là không biết xấu hổ mà làm như cậu bắt nạt hay gì. Không rảnh đùa giỡn với hắn cậu liền chạy vội vào phòng lấy hộp cứu thương ra băng bó vết thương trên tay cho hắn rồi dọn dẹp các mảnh vỡ của ly không lại bị thương nữa thì khổ.
Tần Việt thấy vô cùng ấm áp bây giờ dù cậu đang mắng hắn nhưng giọng điệu không hề che giấu sự lo lắng còn có 1 chút mềm lòng nữa. Chỉ có cậu mới yêu hắn chăm sóc lo lắng như vậy cho hắn ngoài bố mẹ ra mà thôi. Hắn đúng là nhặt được bảo bối mà chắc chắn sẽ không để mất cậu đâu.
Làm xong cậu bê đồ ăn ra bàn cho hắn, có cháo thịt, canh khoai hầm, 1 ly sữa. Hương thơm từ đồ ăn bốc ra ngào ngạt, thật lâu lắm rồi hắn mới được ăn đồ ăn cậu nấu thật sự rất nhớ rồi hắn liền vội ăn như thể giờ mà không ăn sẽ có người khác cướp của hắn không bằng. Đợi ăn xong cậu dọn dẹp rồi nói với hắn.
"Ăn xong rồi thì anh mau về đi" Nghe được tin dữ mặt mày đang hớn hở vui vẻ của hắn lập tức ỉu xìu.
"Đường Đường anh như vậy sao em nỡ bảo anh về chứ nhỡ đang đi, bệnh lại tái phát thì anh phải làm sao, tay anh lại còn đang bị thương sao về được chứ mà về thì anh biết về đâu, anh với cậu ta đã nói rõ rồi từ giờ người anh yêu là em không phải cậu ta!" Tần Việt vận dụng tất cả những gì có thể biện làm lý do.
"Ha, hay cho câu chỉ yêu mỗi mình em, anh đúng là vô tình Tần Việt à lúc anh yêu thì điên cuồng mất cả lý trí tới khi không yêu nữa anh lại lạnh nhạt vứt bỏ đi níu kéo tôi?" Tô Ngôn Tô Ngôn à nhìn mà xem người mà cậu nghĩ là yêu mình giờ lại đang cầu xin tôi quay lại đây này, cậu thật thảm hại mà. ʕ; •`ᴥ•´ʔ
"Haizz... Được rồi vậy anh ở phòng kia đi trong tủ có quần áo anh muốn thì dùng tôi buồn ngủ rồi về phòng đây, thuốc tôi để ở ngăn kéo trong phòng, cả ở bàn phòng khách nữa anh nhớ uống thuốc đấy." Nói rồi sau đó đi vào phòng.
Tần Việt cũng ngoan ngoãn tắm rửa sạch sẽ uống thuốc như cậu đã dặn, đồ là nguyên chủ đề phòng sẵn nên mua về giặt sạch sẽ bỏ vào tủ nay đúng lúc dùng được.
Cậu nghĩ: "Có khi nguyên chủ bị OCD thật, nhìn không thấy miếng bụi nào luôn Á, không chỉ thế mà còn là nhà tiên tri trước tương lai nữa nhỉ. (Đồ đạc phòng ngừa khi cần dùng đều đầy đủ hết) Có điều lại chẳng thể nhìn được tương lai của mình."
999: "Cuộc đời ai biết trước được tương lai sau này đâu ký chủ à." Dù có biết trước thì liệu có thể từ bỏ hiện tại để tương lai tốt đẹp hơn không?
Đang nằm nghỉ thì cửa phòng bị mở ra, còn ai ngoài chính công nữa: "Sao anh lại vào đây?" Bất lịch sự nha cha vô phòng người ta mà không gõ cửa, tên này có gì ngon mà ký chủ yêu say đắm thế ta?
"Đường Đường à em cũng biết anh không ngủ 1 mình được mà, em cho anh ngủ cùng với được không?" Hỏi tham khảo thôi chứ cậu từ chối được à. (-ω-;)
"Không được anh tự mà về phòng kia ngủ đi" Không nhe bé làm gì mà dễ như vậy được.
"Đi mà~ Đường Đường anh thật sự không ngủ được mà mấy ngày qua anh đã không ngủ được rồi, anh chỉ nằm bên cạnh thôi...." Tần Viêt mặt dày cầu xin cậu, hắn lại lải nhải đau hết cả đầu cậu rồi.
"Thôi được rồi, nhưng anh chỉ được nằm bên này thôi đấy không được sang bên của tôi đâu đó." Nói nữa là khỏi ngủ luôn quá đồng ý bà nó đi mệt mỏi.
Được cậu đồng ý hắn tí tởn bò lên giường, bảo bối của hắn đúng là tốt nhất mà!
Được một lúc cơn buồn ngủ đã đánh tới cậu thế là cậu ngủ luôn, nghe thấy tiếng thở đều đều của cậu Tần Việt mới từ từ lân la sang bên cậu vứt cái gối chắn đường ra hắn đã ôm được tiểu MỸ nhân của mình vào trong lòng.
Cái gối kiểu: "Ê ông anh tui làm gì ông chưa sao ném tôi, người đặt là y chứ đâu phải tôi muốn vậy chứ. Khổ quá đi mà! o(╥﹏╥)
Mùi hương của dâu Tây chua chua ngọt ngọt từ người của cậu khiến hắn không khỏi mê mẩn hít Hà ôm chặt vào lòng. Mấy ngày rồi hắn mới cảm thấy vui sướиɠ như vậy, hôn lên khuôn mặt ngủ say trắng như vỏ trứng luộc vừa mềm vừa thơm làm hắn yêu thích không thôi, không hiểu sao trước đây hắn không nhìn ra cậu lại vừa xinh đẹp vừa mềm mại như vậy chứ. Đúng thật lúc trước chắc chắn hắn mù thật rồi!
Suy nghĩ 1 hồi cũng mệt nên hắn ôm cậu cùng chìm vào giấc ngủ.
Suy nghĩ:
Nguyễn Đường: "Đúng là liều ăn nhiều không liều ăn ít mà."
w( ̄△ ̄;)w!
Tần Việt: "Hi hi vk mình đúng là số một!" (♥ω♥*)
999: "....." Gian xảo quá đi hình tượng lạnh lùng ghê a~ (ʘᴗʘ✿)
Đôi lời của tác giả: Anh đúng là thâm thật đấy, ai bảo tổng tài không biết diễn chứ, có khi còn giỏi hơn diễn viên nữa ấy. (◍•ᴗ•◍)
Chap mới liền sóng rồi đây~ ≧﹏≦