Đại Hiệp Thỉnh Bảo Trọng

Chương 8

Chương 8
Hai tháng sau

Thương, thương, thương, thương, thương……

Trên một ngọn núi nhỏ, tiếng đao kiếm giao chiến chói tai mà kịch liệt cuồn cuộn vang lên không dứt, một nam nhân râu xồm vung thanh đại đao như không muốn sống, đường đao không hề kết cấu, chém mạnh xuống đối thủ, khiến đối thủ dáng người thon dài nhịn không được cười mỉa ra tiếng –

“Tiểu nhân, đao pháp đó là dạng gì a? Cả người đầy sơ hở, nếu ta thật muốn mạng của ngươi, ngươi đã sớm ngã xuống!”

“Cả người đầy sơ hở thì thế nào? Lão tử chỉ cần có thể chém trúng tên đàn bà như ngươi, đáy lòng liền sảng khoái!”Rống giận rít gào, bảo đao trên tay tràn ngập sát khí, mạnh mẽ xông lên tấn công, Nhiễm Phong Đình hoàn toàn là đang liều mình.

Tên râu xồm này hôm nay bị cái gì a? Đằng đằng sát khí, chẳng thèm tiếc mạng sống, khác hoàn toàn so với những lần tỉ thí chỉ bị thương chút da thịt trước đây, đây căn bản chính là muốn tìm hắn trả thù thôi!

Hồ nghi thầm nghĩ, ẩn ẩn cảm thấy tựa hồ đã có việc gì phát sinh, Quân Mặc Khiếu không nghĩ thực sự phải liều mạng với hắn, lập tức nhanh chóng phóng thân bay đi, rời khỏi phạm vi triền đấu.

“Họ Quân, ngươi đừng hòng chạy trốn!” Mắt thấy hắn lùi lại, Nhiễm Phong Đình rống giận, vác theo đại đao cất bước đuổi sát theo.

“Đứng lại cho ta!” Sẵng giọng hét lớn, quả nhiên làm cho bộ pháp hắn theo bản năng dừng lại, Quân Mặc Khiếu lúc này mới nhíu mày chất vấn: “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Trước đây cũng không thấy ngươi lấy mệnh ra đánh nhau như vậy!”

“Ngươi còn dám hỏi ta?” Tức giận đến đỏ mặt tía tai, Nhiễm Phong Đình tức giận chỉ đại đao vào hắn, rống giận quát hỏi: “Nói! Ngày đó khi ngươi rời khỏi Nhiễm gia trang, có phải đã nói gì với Vô Tình, nếu không vì sao nàng lại cự tuyệt không cho ta đi tìm nàng, ngay cả ‘Vạn kim thư nhà’ cũng không trả lời ta?”

Mẹ nó! Kể từ hai tháng trước, Vô Tình tung ra lời nói sét đánh ngang tai kia, hơn nữa còn thực sự chấp hành, cho dù hắn chết sống ở lì trước cửa cốc không đi, nàng nói không gặp chính là không gặp, hắn bắt đầu hoài nghi là tên đàn bà này đã nói gì đó với nàng, vì thế liền hổn hổn hển hển tìm người hỏi rõ ràng, rốt cuộc là tên đó đã làm trò gì.

“Không hiểu ngươi đang nói cái gì nữa!” Mặt mày càng nhíu chặt, Quân Mặc Khiếu bị hỏi cũng không hiểu ra sao.

Nếu nói lúc trước hắn không tự mình cáo từ, chỉ để Dịch Vô Tình chuyển lời mình đã rời đi, là vì cố ý muốn chọc giận người nào đó, chuyện này hắn thừa nhận. Nhưng nếu lên án hắn đã nói gì với Dịch Vô Tình khiến tên ngốc này cuồng nộ như thế, hắn sẽ không nhàm chán đi gánh vác tội danh này.

“Mẹ nó, ngươi còn giả bộ?” Tức giận đến chửi bậy, Nhiễm Phong Đình lửa giận ngập trời lên án, “Nếu không phải ngươi nói cái gì với Vô Tình, nàng sao lại đột nhiên không cho ta đi tìm nàng, ngay cả gặp cũng không gặp ta?” Khẳng định là tên đàn bà này đã nói xấu hắn cái gì đó, mới có thể khiến Vô Tình không để ý tới hắn.

Dịch cô nương không chịu gặp tên ngốc này?

Giật mình, tựa hồ nghĩ thông suốt cái gì, Quân Mặc Khiếu khác hẳn với bộ dáng lạnh lùng ngày thường, điên cuồng cười to. “Ha ha ha – không gặp rất tốt! Không gặp rất tốt!”

“Ta biết ngay là do ngươi giở trò quỷ.” Lửa giận ngập đầu mắng to, bảo đao trong tay Nhiễm Phong Đình suýt nữa lại chém tới.

Con mẹ nó! Cái gì kêu không gặp rất tốt? Tên đàn bà này rất đáng đánh đòn!

“Đừng xúc động!” Mắt thấy hắn lại muốn đề đao xông lên, Quân Mặc Khiếu thực tỉnh táo nhấc tay quát bảo ngưng lại, nhanh chóng nói: “Ta không có muốn Dịch cô nương trốn ngươi.”

“Nếu không phải do ngươi tác quái, tại sao khi ngươi rời đi rồi, nàng liền nhất quyết vạch ranh giới với ta?” Căm hận chất vấn, hoàn toàn không tin.

“Vô luận ngươi tin hay không tin, tóm lại ta không có, bất quá –” Ngừng một chút, cố ý trêu chọc.

“Bất quá cái gì?” Quả nhiên cắn câu, hấp tấp ép hỏi.

Mắt hiện lên một chút nghiền ngẫm, bờ môi Quân Mặc Khiếu nổi lên tràng cười quỷ dị. “Bất quá ta đại khái hiểu được nguyên nhân nàng không gặp ngươi.” A…… Đồng dạng là người có tính tình thanh lãnh, hắn có thể hiểu được suy nghĩ của nàng.

“Là cái gì? Ngươi nói!” Vội vàng lấn tới hỏi, Nhiễm Phong Đình chờ không kịp để cẩn thận nghĩ xem tột cùng là vì nguyên nhân gì khiến nàng không chịu gặp mình.

“Ngươi thật muốn biết?” Liếc mắt tà nghễ.

“Ta muốn! Ta muốn!” Gật đầu như đảo tỏi.

“Vậy ngươi trước tự hỏi bản thân mình đi!” Nghiền ngẫm cười khẽ.

“Hỏi chính ta?” Sửng sốt, Nhiễm Phong Đình khó hiểu, nhất thời biến sắc mặt mắng chửi người. “Có lời thì nói thẳng, đừng bày trò làm rối trí ta.” Hắn là người thẳng tính, lười nói bóng nói gió.

Thật sự là tên thẳng thắn thiếu não, bụng không giấu giếm gì được! Khó trách ôn hòa như Vô Tình bị loại người này hấp dẫn.

Vì ánh mắt nhìn người của mình bi ai, Quân Mặc Khiếu lắc đầu cảm thán, thế này mới từ tốn nói: “Ta hỏi ngươi, ngươi đối với Dịch cô nương là dạng tâm tư gì?”

“Liên, liên quan gì đến chuyện này?” Không biết vì sao, Nhiễm Phong Đình đột nhiên đỏ mặt, nói chuyện cũng lắp bắp, nghĩ đến cảm xúc khó hiểu trong lòng mình, mơ hồ hiểu được mình đối với Vô Tình còn siêu việt hơn mức hồng nhan tri kỷ, nhưng lại không dám thừa nhận.

Ô…… Hắn vẫn nghĩ người mình thích là Phù muội a — đúng rồi! Nói đến Phù muội, đã hai tháng kể từ lúc Vô Tình không gặp hắn, hắn chỉ lo suy nghĩ tìm ra nguyên nhân, trong đầu toàn là thân ảnh Vô Tình, không hề nghĩ tới Phù muội một chút nào.

Này — này chẳng lẽ có nghĩa là người trong lòng chân chính của hắn kỳ thật là Vô Tình, chính là mình vẫn không biết?

Nghĩ đến loại khả năng này, hắn nhịn không được âm thầm rêи ɾỉ — không thể nào! Hắn có trì độn đến mức này sao?

“Có! Có quan hệ rất lớn!” Thấy hắn chỉ trong một chốc đã đỏ mặt như quan công, Quân Mặc Khiếu buồn cười, cố ý nói: “Ta hỏi ngươi, lúc trước ngươi tìm ta tỉ thí có tâm tình thế nào, lúc này lại có tâm tình thế nào?”

“Ách –” Vò đầu bứt tai, hắn nghiêm túc suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng có chút xấu hổ thừa nhận: “Lúc trước vì Phù muội tìm ngươi tỉ thí, chính là muốn chứng minh bản thân không thua kém ngươi, nhưng lần này vì Vô Tình, ta hận không thể đem ngươi cắt ra làm tám khối, vứt đi cho chó ăn!”

Muốn cắt hắn cho chó ăn? Tên râu xồm này thật đúng là dám nói!

Nhịn không được hừ lạnh liếc xéo một cái, Quân Mặc Khiếu vẫn là khó có dịp hảo tâm, nói. “Đây chính là trọng điểm!”“Trọng điểm? Trọng điểm của cái gì?” Sửng sốt sửng sốt.

Như vậy còn không biết? Quả nhiên là ngốc hết thuốc chữa!

Nhìn bộ dạng hai mắt long lanh ngốc nghếch nhìn mình, trán Quân Mặc Khiếu ẩn ẩn nổi gân xanh, tức giận trách mắng: “Đã nói đến nước này, nếu không hiểu được, ta cũng không còn cách nào cứu ngươi!” Dứt lời, dưới chân vận công, thả người bay vυ't đi xa, lười cùng hắn tốn hơi.

“Uy! Họ Quân, ngươi trở về cho ta…” Giơ đại đao, kêu gào bóng người đã nhanh chóng đi xa, Nhiễm Phong Đình giậm chân không thôi.

Cái gì thôi! Nào có ai chỉ nói một nửa đã bỏ đi a?

***

“Trọng điểm! Trọng điểm! Rốt cuộc là trọng điểm cái gì a……” Ở nơi thâm sơn hoang dã, Nhiễm Phong Đình một mình vừa đi vừa nhỏ giọng nhắc đi nhắc lại, rất bất mãn cái người chỉ nói một nửa đã bỏ đi, một chút đạo đức cũng không có.

Ai ai ai! Đến tột cùng cái gì mới là trọng điểm? Hắn không hiểu a! Hắn trước mắt chỉ biết, đối với Vô Tình, hắn có siêu việt tình cảm hồng nhan tri kỷ, không gặp được nàng, làm cho cuộc sống của hắn mỗi ngày đều không yên ổn.

Chân bước trên thảm lá ẩm ướt, hắn nhịn không được thở dài thành tiếng, trong đầu lung tung nghĩ ngợi, vội vàng bước đi, chỉ mong có thể sớm đến u cốc nơi Vô Tình sống một mình.

Nhưng có lẽ là tinh thần rất không tập trung, có lẽ là lòng quá mức lo lắng, nên khi hắn kinh hoảng thấy mình bỗng dưng bước vào không khí, đã không kịp ứng biến, cả người đột nhiên ngã xuống hố lớn bẫy mãnh thú của thợ săn, dưới đáy động còn cắm đầy cọc gỗ bén nhọn ghê người.

Thảm!

Thầm kêu rên một tiếng, may mà hắn phản ứng không chậm, ngay tại lúc đó, hắn giang tay phải ra sức lách người qua, miễn cưỡng né được cọc gỗ nhọn hoắc, nhưng thân mình nháy mắt vẫn té rớt xuống. Tuy rằng tránh được thảm kịch đi đời nhà ma, bị cọc gỗ xuyên tim, nhưng cánh tay phải bị đè phía dưới lại “Răng rắc” một tiếng — Gãy!

Cơn đau đến tận tâm nháy mắt đánh úp lại, Nhiễm Phong Đình mồ hôi lạnh chảy ròng ròng ngồi dậy, cúi đầu trừng mắt nhìn cánh tay phải lắc lư, hư nhuyễn vô lực, hắn nhịn không được cười khổ –

“Con mẹ nó! Có cần xui xẻo như vậy không a –”

***

Thâm sơn u cốc, một ngôi nhà trúc nằm lẻ loi, ánh nắng chiếu rọi, chim nhỏ bay lượn, hết thảy đều u tĩnh hài hòa, làm nữ tử thanh lãnh đang nhổ cỏ dại trong vườn dược thảo cũng chậm rãi kéo ra một chút điềm đạm cười. Nhưng không khí thanh tĩnh này lại bị tiếng kêu to ở cửa cốc truyền đến phá hư.

“Vô Tình…… Vô Tình……” Không được đến cho phép nên không dám tùy ý xâm nhập, Nhiễm Phong Đình chỉ có thể đứng ở cửa cốc ảo não, kêu rên ỉ ôi.

Hắn…… Hắn sao lại tới nữa? Không phải đã nói hắn đừng đến nữa hay sao?

Nghe tiếng gọi ầm ĩ, Dịch Vô Tình ngẩn ra, lập tức lãnh nghiêm mặt, nhanh chóng đứng dậy đi vào phòng, ngay cả quay đầu liếc nhìn hắn một cái cũng không có.

“A — Vô Tình — Vô Tình — ngươi đừng đi a……” Đáng thương hề hề nhìn thân ảnh nàng đi vào phòng, Nhiễm Phong Đình vẫn như cũ không dám bước vào trong cốc một bước, chỉ kêu lên cực kì ai oán. “Ta đã bị thương, ngươi vẫn không để ý tới ta sao –” Ô…… Nàng khi nào trở nên không có nhân tính như vậy?

Bị thương? Hắn sao lại bị thương? Chẳng lẽ lại vì Phù muội của hắn, đi kɧıêυ ҡɧí©ɧ Quân công tử sao?

Nghe nói hắn bị thương, tim Dịch Vô Tình nhảy dựng, âm thầm lo lắng lại chần chờ có nên đi ra ngoài gặp hắn hay không, trầm trọng suy nghĩ một hồi, bên ngoài lại truyền đến tiếng lên án yếu ớt của hắn –

“Vô Tình, ngươi thực sự không để ý tới ta sao? Thật tàn nhẫn a……”

“Lại nói hươu nói vượn cái gì?” Không đành lòng, Dịch Vô Tình lãnh nghiêm mặt từ trong phòng trong vòng vo đi ra, ngoài miệng khe khẽ mắng, nhưng bước chânlại nhanh chóng đi đến cạnh hắn.

“Vô Tình……” Thấy nàng lại xuất hiện trước mặt mình, sắc mặt Nhiễm Phong Đình mặc dù tái nhợt lại khó nén vui mừng.

“Chỗ nào bị thương?” Mày liễu nhíu lại, nàng theo thói quen giở vạt áo hắn ra, mỗi lần chỉ cần hắn tỉ thí với Quân Mặc Khiếu, nhất định lại bị vài vết thương ngoài da trên ngực — không bị thương a!

“Chỗ này!” Cười khổ chỉ sang cánh tay phải, Nhiễm Phong Đình uể oải nói.

Tầm mắt thuận thế chuyển qua, cánh tay rõ ràng đã hư nhuyễn vô lực đậo vào mắt, Dịch Vô Tình thần sắc đanh lại, vội vàng dìu tay trái hắn vào trong cốc, vừa đi vừa bực mình trách cứ, “Ngươi sao lại thế này, sao lại để gãy xương?” Nam nhân này một ngày không bị thương sẽ không sảng khoái sao?

“Ai – chuyện đời khó lường a –” Ảo não rêи ɾỉ, Nhiễm Phong Đình đau đến trán chảy mồ hôi lạnh không ngừng, nhưng ngoài miệng vẫn còn có tâm tình nói giỡn, mừng thầm nàng rốt cục chịu để ý tới mình.

“Đã đến nước này, ngươi còn có tâm tình nói giỡn?” Giận dữ trừng mắt, nàng ngầm bực hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”

“Ách……” Suy nghĩ rốt cuộc có nên thú nhận chuyện mình ngã vào bẫy thú nên gãy cánh tay – một lý do bị thương cực kì mất danh dự, nhưng khi ánh mắt xấu hổ chạm đến tầm mắt sắc bén của nàng, nhất thời cả kinh, không dám giấu diếm, cười gượng thú nhận. “Chuyện này rất dài a –”

“Chuyện này rất dài” nói từ lúc hắn được mang vào trong nhà, đến khi ngoan ngoãn ngồi trên ghế tùy ý nàng trị liệu vẫn còn đang nói.

Nước miếng hắn tung bay tự thuật chuyện mình tỉ thí với Quân Mặc Khiếu, đến đoạn cánh tay làm sao mà va vào cọc gỗ, tránh được tử kiếp, Dịch Vô Tình lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai kéo cánh tay bị gãy của hắn một cái. Thoáng chốc, tiếng kêu thê lương thảm thiết thay thế tiếng kể chuyện. Đợi tìm lại được thanh âm và thần chí, hắn mới nhe răng trợn mắt, hai mắt đẫm lệ lưng tròng, lấy hai câu ngắn gọn nói chấm dứt câu chuyện gãy tay –

“…… Sau đó cọc va vào tay, nó cứ như vậy bị gãy!”

“Thật đúng là vui buồn lẫn lộn!” Lạnh lùng liếc xéo, thu được hắn ngượng ngùng cười gượng đáp lại, Dịch Vô Tình mới buộc hai tấm ván gỗ cố định xương cánh tay.

“Này còn không phải do ngươi làm hại……” Nhiễm Phong Đình nhỏ giọng than thở.

Ô — nếu không phải nàng không chịu gặp hắn, khiến hắn vì vậy mà tâm thần không yên, lực chú ý không thể tập trung, hắn cũng sẽ không ngã vào bẫy thú.

“Ngươi nói cái gì?” Không nghe rõ ràng.

“Không, không có a!” Vội vàng lắc đầu phủ nhận, vờ vô tội cười thật tươi, không dám để nàng biết mình đang ai oán lên án, chỉ sợ làm không tốt lại bị đuổi đi.

Kỳ quái liếc hắn một cái, nghĩ đến hiện tại hắn bị thương như vậy, thật sự không nỡ đuổi đi, Dịch Vô Tình chỉ có thể âm thầm thở dài thu lưu người. “Ngươi đi nghỉ ngơi đi!” Bởi vì trước nay hắn thường xuyên tới thăm, nên nơi này cũng có phòng riêng của hắn.

Nghe vậy, hiểu được nàng đã ân chuẩn cho mình lưu lại, Nhiễm Phong Đình nhất thời cười mị mắt, thoải mái vô cùng.Ha ha a…… Tái ông mất ngựa, yên biết phi phúc*, kỳ thật ngã gãy cánh tay cũng không phải chuyện xấu!

Nga ha ha…… Ngã gãy cánh tay không những không phải chuyện xấu, hơn nữa là chuyện tốt, chuyện cực kì tốt a!Thoải mái ngồi trên ghế làm cho người ta hầu hạ, Nhiễm Phong Đình nhịn không được cười trộm thầm nghĩ.

***

Bởi vì tay hoạt động không tiện, liên tiếp mấy ngày, hắn hưởng hết tư vị được người khác hầu hạ, ngay cả rửa mặt chải đầu đều có người lo, ví dụ như hiện tại –

“Có chặt quá không?” Tiếng hỏi nhẹ nhàng vang lên.

“Không sao!” Cảm thụ được ngón tay ấm áp luồn vào tóc mình, nhẹ nhàng cột tóc cho mình, Nhiễm Phong Đình chỉ cảm thấy thoải mái đến hạnh phúc vô cùng, thật hy vọng thời gian vĩnh viễn dừng lại giờ khắc này.

Không biết bộ dạng say mê trên mặt nam nhân trước mắt, Dịch Vô Tình giúp hắn chải đầu xong, rất nhanh mang tới khăn ướt sạch đến trước mặt hắn, khẽ cúi người, nhẹ nhàng lau bộ mặt xù lông.

Bàn tay nàng mềm nhẹ đến cực điểm, như xem hắn là kỳ trân dị bảo, ngay cả khuôn mặt thanh lãnh cũng ẩn ẩn hiện lên vài tia ôn nhu hiếm thấy.

Nhiễm Phong Đình tâm thần không khỏi lâm vào nhộn nhạo, một cỗ mênh mông tình triều thình lình ào lên, làm hắn khó kìm lòng nổi, hôn lên cánh môi hồng nhạt.

“A!” Kinh hô một tiếng, Dịch Vô Tình sợ tới mức nhanh chóng lùi lại, nghẹn họng trân trối trừng mắt nhìn nam tử trước mặt.

Trời ạ! Hắn, hắn vừa mới hôn nàng…… Hôn nàng a……

Ngón tay thon dài không tự giác xoa cánh môi, phảng phất còn có thể cảm nhận ấm áp ban nãy, nàng cả buổi nói không ra lời, chỉ có thể kinh ngạc trừng mắt nhìn hắn, trừng mắt, trừng mắt, vẫn trừng mắt –

“Vô Tình –” Khàn giọng khẽ gọi, Nhiễm Phong Đình cũng không dám tin mình thực sự đã hôn nàng, nhưng sau khi lấy lại tinh thần, phát hiện mình thực sự phạm vào chuyện “Khinh bạc con gái nhà lành”, hắn lại tuyệt nhiên không hối hận.

Nghe hắn khẽ gọi, Dịch Vô Tình đột nhiên hoàn hồn, hai gò má trắng nõn giống như lửa cháy lan ra trên đồng cỏ, nhanh chóng đỏ ửng, trong đầu tràn ngập lửa giận.

“Ngươi xem ta là cái gì?” Cả người kích động run rẩy, nàng phẫn nộ đến cực điểm. “Ngươi nghĩ ta là cái loại nữ tử có thể tùy ý khinh bạc sao?” Dứt lời, giận dữ xoay người bước đi.

“Vô Tình, ta không có! Ngươi đừng hiểu lầm –” Lo lắng muốn giải thích, lại thấy nàng ngay cả nghe cũng không nghe, bỏ đi ra ngoài, Nhiễm Phong Đình trong lòng hoảng hốt, gấp đến độ vội đưa tay trái bắt lấy cổ tay nàng.

“Buông tay!” Phẫn hận gạt hắn ra, ánh mắt Dịch Vô Tình lạnh lẽo dọa người. “Ta tạm thời không nghĩ gặp ngươi, không được đi theo!” Vừa dứt lời liền quay đầu đi.

Nhìn theo bóng nàng giận dữ dần đi xa, Nhiễm Phong Đình muốn vụиɠ ŧяộʍ đuổi theo lại không dám, chỉ sợ sau khi bị phát hiện, nàng lại càng thêm tức giận, không khỏi ảo não như con ruồi mất đầu xoay quanh.

Xong rồi! Xong rồi! Lại chọc nàng tức giận, quả nhiên là không thể làm chuyện “Khinh bạc con gái nhà lành”, nhưng để tay lên ngực tự hỏi, nếu là lại đến một lần, hắn — vẫn là sẽ hôn đi.

Ô…… Đây là nam nhân bản “Sắc” Sao?

Hắn thế nhưng khinh bạc nàng — thế nhưng khinh bạc nàng –

Thế này là thế nào? Người hắn thích là Phù muội của hắn, vì sao lại đây trêu chọc nàng? Hay là thực xem nàng là nữ tử dễ dãi?

Một mình tức giận không thôi đi lòng vòng trong rừng, Dịch Vô Tình tâm tính vốn luôn bình tĩnh nay dâng lên sóng to gió lớn, nghĩ đến hắn đã có người trong lòng, lại còn khinh bạc nàng, trừ bỏ tức giận bi phẫn, lòng nàng nhuộm đầy thê lương bi ai, mắt không khỏi đỏ lên……

“Như vậy là sao? Là sao chứ? Ta lẻ loi một mình cũng có thể sống tốt lắm, ngươi còn trêu chọc cái gì? Trong lòng biết ngươi để ý cô nương khác, nên ta chủ động xa lánh không được sao? Ngươi lại tìm tới làm cái gì…… Tìm tới làm cái gì a……” Bi thương than khóc nhẹ nhàng bật ra, nàng dựa thân cây, lặng lẽ rơi lệ.

***

Trời dần dần tối, bóng đêm lặng lẽ đột kích, Nhiễm Phong Đình ngồi trong phòng, thắp đèn lên, làm cho bên trong bóng tối tăng thêm vài phần ánh sáng, tầm mắt không ngừng hướng ra ngoài tìm kiếm, cả người lo lắng đến đứng ngồi không yên, tới tới lui lui không ngừng.

Ai…… Rốt cuộc là Vô Tình đi chỗ nào, sao đến giờ này còn chưa thấy trở về? Trời đã tối rồi, nơi thâm sơn hoang dã này có nhiều mãnh thú lui tới, nàng một thân một mình, nếu lỡ gặp phải cọp thì làm sao? Chẳng lẽ — chẳng lẽ nàng giận quá, không trở lại, vĩnh viễn rời đi?

Nghĩ đến loại khả năng này, Nhiễm Phong Đình sau một hồi chờ đợi bỗng nhiên nhảy dựng lên, khẩn trương chuẩn bị phóng ra ngoài tìm người. Bỗng dưng, thân ảnh nhỏ nhắn làm hắn tâm tâm niệm niệm, lo lắng không thôi, chậm rãi đi ra dưới ánh nắng chiều, ngay cả nhìn cũng không liếc hắn một cái, thản nhiên tiến vào phòng.

“Vô Tình, ngươi cuối cùng đã trở lại!” Hoan hỉ kêu lên, Nhiễm Phong Đình nhẹ nhàng thở ra, rốt cuộc đã bỏ xuống được tảng đá sầu lo trong lòng.

Không lên tiếng trả lời, cũng không nhìn hắn, Dịch Vô Tình lãnh nghiêm mặt làm chuyện của mình, như thể hắn căn bản không tồn tại.

Thấy thế, Nhiễm Phong Đình âm thầm kinh hãi, nhắm mắt theo sát sau đuôi nàng, lo sợ không yên thật cẩn thận thử hỏi, “Vô Tình, ngươi còn giận ta sao?”

Vẫn như cũ không đáp lại, Dịch Vô Tình quay đầu đi đến cạnh cửa sổ, sửa sang hoa cỏ trồng trong bồn cây.

Chết thật! Xem ra tức giận không nhẹ.

Kinh sợ tiếp tục làm cái đuôi theo sau nàng, Nhiễm Phong Đình chỉ sợ nàng không để ý tới mình, liền không dám nói gì nữa, nhưng đầu to lại nhịn không được, tự động tự phát cúi xuống vai nàng, ý đồ dùng loại động tác làm nũng này để cầu hòa.

Thấy hắn lại cọ lên, Dịch Vô Tình không nói hai lời, ngón tay vừa nhanh vừa chuẩn trạc mạnh xuống cái đầu to.

Thoáng chốc, chợt nghe hét thảm “Oa” một tiếng, Nhiễm Phong Đình khoa trương ôm cái trán bị trạc hồng, bi thương vạn phần trừng mắt nhìn nàng.

“Ngươi lại trạc ta?” Ô…… Nàng thực sự không còn cho hắn cọ lên vai nàng sao? Điều này sao có thể? Đó là nơi hắn bổ sung tinh lực, an ủi tâm linh nha! Không cho cọ thì rất không nhân đạo!

Vẫn như trước không nói một tiếng, Dịch Vô Tình lạnh lùng liếc khuôn mặt lông xù bi phẫn một cái, lạnh lùng quay về phòng mình.

Ách…… Ánh mắt thật lãnh đạm a!

Sững người nhìn thân ảnh nhỏ nhắn biến mất trong phòng, mí mắt Nhiễm Phong Đình lại bắt đầu nhảy.

Quái! Chẳng lẽ là điềm xấu lại sắp hiện ra? Không cần a! Làm ơn đừng nhảy nữa……

*Tái ông mất ngựa: Đây là một điển tích cổ. Có một ông lão nuôi được một con ngựa. Một hôm, con ngựa đi mất. Người quen thuộc đều đến thăm hỏi, chia buồn. Ông lão không buồn, còn nói mất ngựa có khi là phúc. Mấy tháng sau, con ngựa trở về, lại mang về thêm một con ngựa hay. Những người quen thuộc kéo đến xem ngựa và chúc mừng. Ông lão lại nói, được ngựa có khi là họa. Quả nhiên sau đó, con trai ông lão vì cưỡi con ngựa hay đó mà bị gãy chân. Mọi người lại đến hỏi thăm, chi buồn. Ông lão lại nói con bị gãi chân có khi là chuyện may. Năm đó giặc đến đánh, nhà vua cho người đi bắt lính. Quân lính mười người chết hết chín. Chỉ có con trai ông lão vì bị gãy chân nên mới không đi lính.

*Yên biết chi phúc: Đây cũng là một điển tích cổ. Có một người nhà quê trải cỏ ra phơi. Hôm sau ra hốt cỏ, nghe tiếng kêu “tích tích”, lật lên xem thì bắt ngay được một con chim trĩ. Anh ta thấy thế, vẫn để cỏ ở đấy, có ý mong ngày mai lại được con trĩ nữa. Ngày mai đi ra, lắng tai lại nghe tiếng “tích tích” như hôm trước, bụng mừng thầm. Nhưng vừa bới cỏ lên thì một con rắn chui ra, cắn ngay vào tay, làm anh ta bị thương rồi chết.

Hai điển cổ này đều có ý nói, may mắn hay xui xẻo đều khó đoán trước, có khi là họa nhưng lại là phúc, có khi cứ nghĩ là phúc nhưng lại là họa.