Bầu không khí trong góc hành lang như đóng băng lại, bên ngoài hành lang vẫn là tiếng ồn ào náo nhiệt của học sinh, so với không khí yên tĩnh trong này như hai thế giới vậy.
Giản Cẩm Chi nói xong không khỏi cảm thấy hối hận, cô ấy áy náy nhìn về phía Tạ Thư Dịch, lại phát hiện đối phương căn bản không đau khổ, hối hận trong lòng lập tức giảm đi không ít.
Tạ Thư Dịch cười lắc đầu, giải thích: ""Cậu ấy không có nghĩ đến chuyện này, cậu ấy cảm thấy học sinh thì nên chăm chỉ học tập.""
""Đúng là gạt người."" Giản Cẩm Chi ép bản thân trở nên lạnh lùng cứng rắn hơn.
Thấy Tạ Thư Dịch không tin, cô ấy lập tức lấy chính mình ra làm ví dụ: ""Mình từ chối bọn họ là vì mình không thích, việc học chẳng qua chỉ là lí do để mình đối phó với họ mà thôi.""
Đúng lúc này chuông vào học vang lên.
""Đinh...""
Giản Cẩm Chi bị cắt ngang thì vô cùng không vui mà nhíu mày.
Tạ Thư Dịch cười, đưa tay chỉnh lại khăn quàng cổ giúp cô ấy, kéo cô ấy đi vào lớp, nói: ""Đừng suy nghĩ nhiều, đi thôi, phải vào lớp rồi.""
Giản Cẩm Chi không cam lòng đi đằng sau, cô ấy hạ ánh mắt xuống nhìn hai bàn tay đang nắm vào nhau của họ, trong lòng càng thêm tức giận với người kia.
Còn có cả sự ghen tị mà chính cô ấy cũng không phát hiện ra.
Nhưng Tạ Thư Dịch lại có thể nhìn ra, khóe miệng cô hơi nâng lên, ánh mắt hiện lên ẩn ý.
Cũng không còn nhiều thời gian lắm, có thể bắt đầu bước tiếp theo được rồi.
------
Có lẽ là những lời kia của Giản Cẩm Chi có tác dụng, Tạ Thư Dịch không nhắc đến người mình thích nữa, cũng không tiếp tục đi học những kĩ năng để lấy lòng người khác nữa.
Điều này khiến Giản Cẩm Chi vui vẻ hơn nhiều, cô ấy cố gắng bỏ qua nam sinh không biết tên kia, đồng thời giám sát Tạ Thư Dịch vô cùng sát sao, tránh cho cô tiếp xúc với những nam sinh khác.
Nam sinh trong lớp vốn không hiểu bài chỗ nào sẽ đều tới hỏi Tạ Thư Dịch, nhưng sau mấy lần bị Giản Cẩm Chi vô tình hay cố ý ngăn cản, mọi người cũng phát hiện ra nữ thần Giản có ham muốn độc chiếm vị kia nên cũng biết thân biết phận không còn đi hỏi bài Tạ Thư Dịch nữa.
Đương nhiên Tạ Thư Dịch cũng phát hiện ra chuyện này, nhưng cô không tức giận, cô chỉ đưa tay xoa loạn tóc của Giản Cẩm Chi.
Giản Cẩm Chi phát hiện cô căn bản không tức giận thì càng hành động ngang nhiên hơn.
Sau khi có bạn học nữ nào đó bị ngăn lại, nữ sinh kia vừa quay về chỗ của mình, Tạ Thư Dịch đã nhéo mũi của con thỏ nhỏ nào đó đang vụиɠ ŧяộʍ đắc ý, tức giận nói: ""Người ta đến hỏi mình bài, cậu làm loạn cái gì thế.""
Giản Cẩm Chi không thở được, giọng nói cũng hơi nghẹn lại: ""Mình không có quấy rối, cậu nói hết cho cậu ấy như vậy, nếu như cậu ấy vẫn chưa hiểu thì cậu dạy cũng lãng phí thời gian, chi bằng làm tiếp việc của mình còn hơn.""
Cô ấy buồn bực chép miệng: ""Cậu nhéo mình đau quá.""
""Ngụy biện."" Tạ Thư Dịch buồn cười buông tay ra.
Giản Cẩm Chi vội vàng che mũi lại xoa, thấy cô căn bản không tức giận, trong lòng có chút đắc ý.
Trong một buổi chiều ấm áp, khi đang làm bài, Giản Cẩm Chi phát hiện có một dòng nước ấm nóng đang mãnh liệt trào ra, sắc mặt không khỏi có chút khó coi.
Tạ Thư Dịch chú ý được động tác của Giản Cẩm Chi, cô hỏi: ""Sao vậy?"
Giản Cẩm Chi mở cặp ra tìm, lúc này mới nhớ lần trước mình đã dùng hết cái cuối cùng, quên chưa bỏ cái mới vào.
Cô ấy lại gần, nói nhỏ vào tai Tạ Thư Dịch: ""Cậu có mang theo cái kia không?""
Tạ Thư Dịch nhìn khuôn mặt hơi khó xử của Giản Cẩm Chi, cúi đầu nhìn quần cô ấy, quần đồng phục màu xanh đen, cho dù bị trào cũng không nhìn rõ.
Cô quay người lấy một túi xanh nhỏ xinh xắn đáng yêu ra đưa cho Giản Cẩm Chi: ""Còn một cái.""
Giản Cẩm Chi nhận cái túi nhỏ, bước nhanh ra khỏi phòng học, chạy về nhà vệ sinh.
Nhìn bóng dáng rời đi của Giản Cẩm Chi, Tạ Thư Dịch nâng môi mỉm cười.
Cảnh quan trọng cuối cùng cũng đến rồi.
Trong nhà vệ ính không có ai, Giản Cẩm Chi trước tiên kiểm tra quần, nhìn một lúc cũng không thấy có vết bẩn, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Giản Cẩm Chi kéo túi, lấy băng vệ sinh trong đó ra, một vật không ngờ bị cô ấy không may kéo ra, rơi ""bộp"" một tiếng xuống đất.
Không ngờ bên trong còn có đồ, Giản Cẩm Chi xoay người muốn nhặt lên thì thấy một tờ giấy gấp lại to bằng bàn tay rơi trên mặt đất.
Phía trên là chữ viết quen thuộc, cách thức viết giống như truyền thư.
Nhận thức được đây là thư bí mật của bạn tốt, Giản Cẩm Chi vốn không muốn xem, ánh mắt lại bị hai chữ "Cẩm Chi"" mở đầu hấp dẫn, cô ấy vô thức lướt qua, đột nhiên thấy mấy chữ ""thích cậu"".
Nhịp tim Giản Cẩm Chi hẫng mất một nhịp, cô ấy còn tưởng mình nhìn nhầm nên vội vàng nhặt lên đọc kỹ.
Sau khi đọc rõ nội dung, trong lòng Giản Cẩm Chi như có bão.
Người Thư Dịch thích, là cô ấy.
Qua một lúc lâu, Giản Cẩm Chi quay lại lớp học.
Cô ấy thấy Tạ Thư Dịch đang chăm chỉ làm đề thi, lần đầu tiên không biết nên đối mặt với người bạn tốt này như thế nào.
Một bóng đen che bài thi mà Tạ Thư Dịch đang làm, Tạ Thư Dịch vô thức ngẩng đầu lên nhìn thì thấy ánh mắt tránh né của Giản Cẩm Chi.
Biết đối phương không thể đột nhiên chấp nhận được chuyện này, Tạ Thư Dịch giả vờ như không biết tình cảm của mình đã lộ, ân cần nói: ""Sao vậy, không thoải mái sao?""
Giản Cẩm Chi mím môi không nói gì, đưa cái túi nhỏ kia cho Tạ Thư Dịch.
""Cậu sao...""
Tạ Thư Dịch không hiểu lắm nhận lấy cái túi, trong túi vốn không nên có gì lại có một vật cứng hơi gồ lên, cô ý thức được là cái gì, câu đang nói cũng dừng lại, khuôn mặt đột nhiên trầm xuống.
Cô quan sát vẻ mặt của Giản Cẩm Chi, làm như không có việc gì mà nhét túi vào trong cặp.
Giản Cẩm Chi thấy vẻ mặt cô không thay đổi cất cái túi đi, trong nháy mắt loạn như tơ vò, hoàn toàn không biết nên nói gì.
Cô ấy thậm chí còn không biết mình có nên ngồi ở đây không.
Tạ Thư Dịch không nói gì, yên tĩnh làm bài, chỉ là ngón tay cầm bút dùng sức mạnh đến trắng bệch.
Giản Cẩm Chi từ từ ngồi xuống, nhìn sườn mặt xinh đẹp kia, lần đầu tiên thấy vẻ mặt u ám của cô.
Trái tim cô ấy như bị xiết lại, ánh mắt như bị bỏng mà dời đi chỗ khác.
Người bạn thân này hoàn toàn không giống với Thư Dịch dịu dàng thân thiết mà cô ấy biết.
""Mình...""
Cổ họng Giản Cẩm Chi khô khốc.
Giản Cẩm Chi không phát ra được âm thanh, Tạ Thư Dịch nhìn lại, vô thức tránh ánh mắt của cô.
Tạ Thư Dịch nhíu mày, trong giọng là ẩn ý không chút che giấu: ""Tan học chúng ta nói chuyện sau.""
Giản Cẩm Chi bối rối cúi thấp đầu, theo bản năng muốn tránh né vấn đề này, làm như không nghe được.
Cô ấy vừa cúi đầu xuống đã bị Tạ Thư Dịch giữ lấy cằm, bị ép phải nhìn vào mắt Tạ Thư Dịch.
Trong đôi mắt đen kia không còn là ý cười dịu dàng cô ấy quen thuộc mà đã trở nên u ám như đầm sâu không thấy đáy, trong đó là dáng vẻ không biết nên làm gì của cô ấy.
""Tan học, mình chờ cậu.""
Tạ Thư Dịch nhấn mạnh từng chữ, sau khi nói xong còn hơi nâng giọng: ""Hửm?""
Giản Cẩm Chi như thỏ con bị giật mình, vội vàng gật đầu.
Lúc này Tạ Thư Dịch mới buông cằm cô ấy ra, thấy dấu đỏ trên da thì nhíu mày.
Giản Cẩm Chi thấy người bạn đột nhiên đổi tính nhíu mày, còn tưởng rằng cô muốn ra tay, lập tức bị dọa đến nhắm mắt lại.
Một giây sau, cô ấy cảm nhận được một lực nhẹ nhàng xoa lên cằm mình.
Giản Cẩm Chi hơi kinh ngạc, nghe được giọng nói êm tai quen thuộc phàn nàn: ""Sao lại mềm mại thế chứ, rõ ràng là không dùng chút sức nào.""
Lúc này, cô ấy thiếu chút nữa muốn nũng nịu như lúc trước, uất ức phàn nàn nói ""đau"", nhưng sự nhạy cảm bẩm sinh của động vật ăn cỏ khiến cô ấy kiềm chế sự xúc động này của mình.
Sau giờ học.
Giáo viên vừa ra khỏi phòng học, trong lớp đã vang lên tiếng trò chuyện của các bạn học, còn có cả tiếng bàn ghế va chạm nữa.
Tạ Thư Dịch nhìn Giản Cẩm Chi đang ra vẻ bình tĩnh, đưa tay nắm lấy cổ tay đối phương, cô vừa chạm vào tay cô ấy đã cảm giác được đối phương đang run rẩy.
Trong lòng Tạ Thư Dịch vừa cảm thấy không thoải mái vừa xuất hiện một số suy nghĩ xấu tính.
Cô lại gần bên tai Giản Cấm Chi, khẽ thở khí nóng, quả nhiên Giản Cẩm Chi càng run rẩy hơn.
Tạ Thư Dịch cười nhẹ một tiếng, không chút ngạc nhiên nhìn vành tai trắng nõn của cô ấy biến thành màu hồng.
Thấy Giản Cẩm Chi vẫn còn cố giả vờ bình tĩnh làm đề thi, Tạ Thư Dịch đứng lên nói: ""Đi thôi, chúng ta tìm chỗ tâm sự.""
Vẫn là hành lang cũ kia, vì sân thượng bên trên bị đóng cửa, hơn nữa những bạn học khác đều đến canteen ăn cơm nên căn bản sẽ không có người đi đến đây.
Khác biệt lần trước là, lần này Tạ Thư Dịch có lợi thế.
""Cậu đã thấy bức thư kia."" Tạ Thư Dịch bình tĩnh nói: ""Có suy nghĩ gì?""
Giản Cẩm Chi dựa vào vách tiếng, muốn kéo dài khoảng cách ra với cô, cô ấy quay đầu để tránh ánh mắt xâm lược kia của Tạ Thư Dịch, nhỏ giọng nói: ""Cái gì mình cũng không thấy.""
Thấy cô ấy vẫn còn lừa mình dối người, Tạ Thư Dịch nheo mắt lại, gọn gàng dứt khoát nói: ""Mình thích cậu, cậu thì sao?""
Rõ ràng khi nghe thấy câu này, trong lòng Giản Cẩm Chi cảm thấy rung động, cô ấy cũng không dám nhìn thẳng Tạ Thư Dịch, theo phản xạ nói ra lời mình đã thuộc lòng: ""Chúng ta là học sinh, nên lấy việc học tập làm chính.""
Vừa dứt lời, cô ấy nhớ đến lời mình đã nói với Thư Dịch ngày hôm trước.
""Việc học chỉ là lí do mình dùng để qua loa với bọn họ.""
Giản Cẩm Chi như bị một chậu nước lạnh giội thẳng xuống, cô ấy hoàn toàn luống cuống. Cô ấy vội vàng ngẩng đầu lên nhìn Tạ Thư Dịch thì thấy cô đang không biểu cảm nhìn mình.
""Được, mình hiểu rồi.""
Từ buổi chiều ngày hôm đó, hai người dường như đã đạt thành một hiệp nghị nào đấy, không còn thường xuyên dính lại một chỗ như trước đó mà đã lễ phép xa lánh như lúc mới quen.
Chưa đến hai ngày, cả lớp đã phát hiện vấn đề giữa hai người họ.
Vì lúc họ tìm Tạ Thư Dịch giảng bài, Giản Cẩm Chi dường như không thấy, cũng không nói lời nào mà tập trung vào chuyện của mình.
Khi nữ sinh nào đó không hiểu bài, cầm sách đến hỏi Tạ Thư Dịch, Giản Cẩm Chi bên cạnh đột nhiên đứng lên, nữ sinh kia theo bản năng yên lặng, nhưng Giản Cẩm Chi chỉ rời khỏi lớp học, căn bản không có ngắt lời các cô.
Nhìn bóng lưng rời đi của Giản Cẩm Chi, nữ sinh kia hỏi nhỏ: ""Hai cậu sao vậy?""
Tạ Thư Dịch dời ánh mắt, cười với nữ sinh đó: ""Không sao, áp lực của cậu ấy hơi lớn.""
Bạn nữ kia suy nghĩ gì đó mà gật đầu, chuyển lực chú ý lên bài tập.
Tạ Thư Dịch nhìn đề bài nhưng đầu óc lại đang nghĩ đến chuyện khác.
Ngày mai sẽ là thời gian Giản Cẩm Chi xảy ra chuyện theo như kịch bản, đó là bước ngoặt quan trọng, cô sẽ nắm chắc cơ hội lần này để hoàn thành nhiệm vụ.