Sinh hoạt thường ngày của Giản Cẩm Chi cũng giống như khi cô ấy ở trường, cũng yên tĩnh chuyên tâm như vậy, bình thường cô ấy không ra khỏi nhà, nếu không ở nhà làm đề thì cũng ở nhà đọc sách, có rất ít sở thích khác.
Gần như tuần nào Tạ Thư Dịch cũng sẽ hẹn cô ấy ra ngoài đi dạo tiệm sách, đi mua sắm, uống cà phê chồn, dễ dàng biết được sở thích của Giản Cẩm Chi, cũng biết cách để phù hợp với sở thích của cô ấy, từ đó càng lúc càng nhận được thêm hảo cảm và tình hữu nghị.
Chỉ hai tháng ngắn ngủi, Tạ Thư Dịch và Giản Cẩm Chi từ không có chuyện gì để nói thành bạn thân tri kỉ.
Ngay cả bạn cùng lớp cũng phát hiện nữ thần Giản trở nên thích cười hơn, vui tươi hơn trước nhiều, mặc dù vậy nhưng cũng chỉ thể hiện với Tạ Thư Dịch, đối với những người khác vẫn lạnh nhạt như cũ.
Ngày sinh nhật Giản Cẩm Chi, Tạ Thư Dịch tặng cô ấy một bộ manga.
Lúc các cô đi tiệm sách, Tạ Thư Dịch đã đề xuất cho cô ấy một bộ, Giản Cẩm Chi dường như được mở ra một thế giới mới, từ đó cô ấy vô cùng thích đọc manga.
Khi nhận quà, Giản Cẩm Chi ngạc nhiên đến mức không biết nói gì cho đúng, đôi mắt màu hổ phách sáng lấp lánh như sao.
""Cảm ơn, mình rất thích món quà này!""
Tạ Thư Dịch híp mắt cười nói: ""Cậu thích là tốt rồi.""
Giản Cẩm Chi ôm sách nói: ""Vậy còn cậu, cậu muốn quà gì?""
Tạ Thư Dịch nghiêm túc suy nghĩ rồi nói: ""Quà cậu tặng thì mình đều thích.""
Nghe vậy, ánh mắt Giản Cẩm Chi hiện lên ý cười, khóe miệng cũng hơi nâng lên.
Đúng lúc này, có bạn học nào đó ở cửa lớp học nói: ""Giản Cẩm Chi, có người tìm cậu.""
Tạ Thư Dịch nhìn về phía cửa, thấy một nam sinh xa lạ ôm một con gấu bông to bằng nửa người, khuôn mặt ngây ngô mặc dù ngại ngùng nhưng lại khó có thể kìm nén được vẻ chờ mong.
Cô chống cằm nhìn nam sinh này, ánh mắt trở nên lạnh lùng.
Giản Cẩm Chi thu nụ cười lại, đi tới cửa lớp, không chút do dự từ chối nam sinh kia, cũng nghiêm túc khuyên nhủ cậu ta nên chú ý học tập thật tốt, đừng làm những chuyện như vậy nữa.
Nam sinh kia nghe xong sắc mặt tái nhợt, người lung lay như sắp ngã, cuối cùng chật vật ôm gấu rời đi.
Lớp 1 cũng không còn xa lạ với cảnh tượng này, lúc đầu họ còn tức giận vì những nam sinh thối ở các lớp khác vậy mà lại dám mơ tưởng đến Giản nữ thần của lớp bọn họ, sau này đã trở nên bình tĩnh hơn, thậm chí vẻ mặt còn hiện lên sự đồng tình với những nam sinh kia.
Đều sắp thành thanh niên đến nơi rồi mà sao vẫn còn hay mơ mộng thế? Người phàm có thể đến gần nữ thần Giản được sao?
Không thấy đến bây giờ cũng chỉ có nữ thần Tạ Thư Dịch mới có thể chơi được với nữ thần Giản sao?
Ánh mắt Tạ Thư Dịch nhìn về phía Giản Cẩm Chi, đôi mắt xinh đẹp cong lại thành vầng trăng khuyết, cười nhẹ nói: ""Cậu vẫn gọn gàng nhanh nhẹn như trước, lại còn tiện thể dạy dỗ người ta một lúc nữa.""
Giản Cẩm Chi cũng không cho là mình đang dạy dỗ bọn họ, cô ấy nghiêm túc giải thích: ""Mình không có, đây là quy định của trường học, còn chưa đến hai trăm ngày nữa là thi đại học, bọn họ càng nên chuyên tâm học hành mới đúng.""
Nói đến đây, vẻ mặt Giản Cẩm Chi hơi cứng lại, giọng nói có chút cẩn thận: ""Cậu vẫn thích người kia sao?
Tạ Thư Dịch cũng không che giấu, tự nhiên thoải mái nói: "" Đúng vậy, hơn nữa ngày càng thích.""
Đáp án này khiến trong lòng Giản Cẩm Chi hơi căng thẳng, cô ấy cũng càng thêm tò mò về người này.
Sau khi biết người Thư Dịch thích chính là bạn học cùng lớp, cô ấy vẫn thầm trộm quan sát.
Nhưng cô ấy chưa từng thấy Thư Dịch đối xử đặc biệt với bất kỳ nam sinh nào trong lớp, cô đối xử với ai cũng kiên nhẫn dịu dàng, cho dù là nam sinh hay nữ sinh cũng đều duy trì khoảng cách vừa phải, không quá thân thiết, cũng không quá lạnh nhạt.
Nhưng Thư Dịch lại ngày càng thích người kia, rốt cuộc người cô thích là người nào?
Rõ ràng lúc nào các cô ấy cũng ở bên cạnh nhau.
""Nghĩ gì vậy?""
Tạ Thư Dịch thân mật đυ.ng cô ấy một cái.
Giản Cẩm Chi hoàn hồn, lập tức lắc đầu: ""Mình đang nghĩ rốt cuộc người kia là ai mà cậu lại thích như vậy.""
Tạ Thư Dịch không khỏi cười thành tiếng, cô hơi nghiêng đầu, cẩn thận quan sát vẻ mặt Giản Cẩm Chi: ""Ghen tị sao?""
Mặc dù ngữ khí đùa giỡn nhưng ánh mắt cô lại có chút nghiêm túc.
Hơi thở ấm áp phả đến khiến gương mặt Giản Cẩm Chi hơi nóng, cô ấy cũng không né tránh, chỉ khéo léo chớp mắt: ""Có chút.""
Tạ Thư Dịch sững sờ, đột nhiên cười không ra hơi, thoáng nhìn gương mặt ửng hồng xen lẫn chút buồn bực của Giản Cẩm Chi, cô vội vàng kiềm chế nụ cười của mình lại: ""Đừng suy nghĩ nhiều nữa ,người mình thân nhất chỉ có cậu.""
Lời này khiến Giản Cẩm Chi thoải mái hơn không ít, nhưng cô ấy vẫn nghĩ đến chuyện đi hỏi thăm những người khác.
Giờ giải lao, Tạ Thư Dịch bị chủ nhiệm lớp gọi đến văn phòng, Giản Cẩm Chi quay đầu lại hỏi thăm nữ sinh bàn dưới: ""Cậu có biết trong lớp mình, trừ tôi ra thì Thư Dịch còn thân với ai nữa không?""
Đột nhiên nữ thần Giản hỏi thăm khiến nữ sinh kia ngạc nhiên đến trợn tròn mắt, ngẩn người ra lúc mới biết cô ấy đang hỏi mình chuyện gì.
Nữ sinh cẩn thận suy nghĩ, mê man lắc đầu nói: ""Không có đâu, cậu ấy chỉ chơi thân với cậu, những bạn học khác không có thân.""
Giản Cẩm Chi nghe được đáp án, trong lòng vô cùng vui vẻ, nhưng sau đó lại cảm thấy bối rối.
Thư Dịch che giấu kĩ như vậy, cô không cảm thấy buồn sao?
Thế là khi Tạ Thư Dịch quay lại lớp học, phát hiện ánh mắt Giản Cẩm Chi nhìn mình vô cùng dịu dàng, giống như cô là một chú mèo con đang bị tổn thương, cần phải kịp thời cứu chữa và cần những cái ôm ấm ấp vậy.
Tạ Thư Dịch hơi híp mắt, đưa tay gõ nhẹ trán cô ấy: ""Không được nhìn mình như vậy.""
Cô cũng không phải là con cừu đáng thương gì đó, cô là thợ săn đang chờ thời điểm để bắt gọn con mồi thì đúng hơn.
Sự dịu dàng trong lòng Giản Cẩm Chi đều bị cô đánh cho tan nát, cô ấy uất ức che trán: ""Đau.""
""Để mình xem thử."" Tạ Thư Dịch vội vàng kéo tay Giản Cẩm Chi ra, trên vầng trán trắng nõn có một vết đỏ rất dễ thấy, Tạ Thư Dịch nhìn xong lập tức thấy hối hận: ""Mình xoa giúp cậu.""
Thấy Tạ Thư Dịch nhíu mày chăm chú xoa trán cho mình, Giản Cẩm Chi giữ nguyên tư thế không động đậy, đôi mắt màu hổ phách ngập tràn ý cười.
""Lần sau còn vậy nữa thì mình sẽ đánh cho trán cậu sưng lên giống bánh bao vậy.""
Tạ Thư Dịch khẽ hừ một tiếng, sức vẫn nhẹ nhàng như cũ.
Giản Cẩm Chi đáng yêu nhăn mũi một cái, trách móc: ""Cậu hung dữ thật đó.""
""Không phải có một số người được đà lấn tới sao."" Tạ Thư Dịch có ý khác nói.
Giản Cẩm Chi nghiêm túc phản bác: ""Mình không có.""
Còn lâu cô ấy mới được đà làm tới.
Nữ sinh ngồi sau đã không còn nghe nổi nữa, cô ấy luôn cảm thấy trong không khí tràn ngập bong bóng màu hồng, bây giờ các nữ sinh ở chung với nhau đều như vậy sao?
Cô ấy tưởng tượng cảnh mình và bạn thân đối xử với nhau như thế này, da gà lập tức nổi lên.
Nhưng nghĩ lại, nếu như cô ấy là Tạ Thư Dịch hoặc Giản Cẩm Chi...
Cô ấy còn rất tận hưởng đấy, thậm chí còn muốn làm nũng nữa.
Khoảng hai ngày sau, Giản Cẩm Chi phát hiện Tạ Thư Dịch đọc sách liên quan đến việc làm socola thì không khỏi cảm thấy tò mò.
""Cậu đọc cái này làm gì vậy?""
Tạ Thư Dịch dời mắt ra khỏi sách, nhìn cô ấy cười: ""Học cách làm socola.""
Giản Cẩm Chi cũng không suy nghĩ gì nhiều, chỉ tò mò hỏi: ""Tại sao cậu lại muốn học làm cái này?""
Tạ Thư Dịch không trả lời thẳng, cô đưa tay ra véo vành tai cô ấy: ""Làm xong muốn tặng cho người kia.""
Chỉ có như vậy thì đồ ngốc này mới hiểu tấm lòng của cô.
Nghe được câu này, lông mày Giản Cẩm Chi nhíu lại.
Nếu như cô ấy nhớ không lầm, vào lễ tình nhân, dường như mọi người cũng sẽ tặng socola cho người trong lòng để bày tỏ tình cảm.
""Cậu muốn tỏ tình?""
Không hiểu sao trong lòng Giản Cẩm Chi có chút không thoải mái.
""Không, chỉ là một món quà tốt nghiệp thôi.""
Tạ Thư Dịch mỉm cười, đóng sách cất đi: ""Được rồi, vẫn còn nhiều thời gian.""
Hóa ra cô ấy cũng không ngốc như vậy.
Giản Cẩm Chi chớp mắt, nhỏ giọng nói: ""Cậu cũng có thể làm cho mình ăn.""
Tay đang cất sách của Tạ Thư Dịch dừng lại, cô không nhịn được mà cười thành tiếng rồi nói: ""Được, ai bảo cậu thân với mình nhất chứ.""
Nghe vậy, cảm xúc khó hiểu trong lòng Giản Cẩm Chi mới hoàn toàn biến mất.
---------
Vào ngày giáng sinh, Giản Cẩm Chi nhận được khăn quàng cổ màu xanh lam và găng tay do Tạ Thư Dịch tự mình đan, cô ấy vừa ngạc nhiên vừa thay khăn quàng cổ.
Sau khi đeo xong, cô ấy mong chờ nhìn Tạ Thư Dịch: ""Đẹp không?""
""Đẹp."" Tạ Thư Dịch cong mắt cười: ""Cậu thích là tốt rồi.""
Giản Cẩm Chi không nhịn được mà ôm cô một cái: ""Cậu thật lợi hại, cậu còn biết đan khăn và găng tay nữa!""
Ánh mắt Tạ Thư Dịch hơi tối lại, trên mặt vẫn là ý cười dịu dàng như cũ: ""Cái này rất đơn giản, mình cũng vừa học thôi, có thể tìm cách học ở trên mạng.""
Câu nói này tất nhiên không phải sự thật, những năng lực này là kỹ năng thiết yếu của mỗi người công lược, cô càng là người nổi bật trong số đó.
Nụ cười của Giản Cẩm Chi dừng lại, không hiểu sao trong lòng xuất hiện một cảm giác xấu, giọng nói có chút không được tự nhiên: ""Vì sao cậu lại muốn học cái này?""
Không phải lại vì nam sinh kia đấy chứ?
Tạ Thư Dịch dường như không phát hiện ra sự khó chịu của cô ấy, giọng nói bình tĩnh: ""Vì mình muốn tặng cho người kia.""
Tâm trạng tốt đẹp của Giản Cẩm Chi lập tức tệ đi một nửa, cô ấy cảm giác như khăn quàng trên cổ quá chặt, đột nhiên cảm thấy hơi khó thở.
Ánh mắt cô ấy hạ xuống, đưa tay sờ khăn quàng cổ: ""Vậy cậu tặng chưa?""
""Tặng rồi, người ấy nhận rồi, hơn nữa còn rất thích.""
Tạ Thư Dịch nhẹ nhàng cười, tay chống cằm, nụ cười trên mặt dịu dàng, trong mắt lại hiện lên sự gian xảo.
Khuôn mặt Giản Cẩm Chi lập tức trở nên căng thẳng, nghiêm túc nói: ""Sắp tới thi đại học rồi, chúng ta nên lấy học tập làm chính thì hơn.""
Tạ Thư Dịch cũng không phản bác, đồng ý gật đầu: ""Đúng vậy, cho nên mình sẽ không nói cho cậu ấy biết.""
Cô không tiếp tục chủ đề này mà đưa tay ra sửa lại khăn quàng cổ cho Giản Cẩm Chi: ""Không nói đến cậu ấy nữa, cậu nhìn đi, mình có đan chữ viết tắt tên của cậu ở đây này.""
Nhìn thấy trên chiếc khăn quàng cổ trắng như tuyết có ba chữ ""JJZ"" (*), trong lòng Giản Cấm Chi càng không thoải mái, cô ấy không nhịn được mà nói: ""Nhưng cậu tặng cậu ta khăn quàng cổ.""
(*) Giản Cấm Chi (简妗之) - phiên âm là Jiǎn Jìn Zhī
Tạ Thư Dịch hơi bất ngờ, làm như không hiểu rõ mà cười: ""Đúng vậy, sao thế?""
Giản Cẩm Chi có chút tức giận: ""Cậu ta còn không biết sao?""
""Không biết nha, mình không có nói cho cậu ấy."" Tạ Thư Dịch tò mò nhìn cô ấy: ""Sao lại tức giận rồi?""
Tạ Thư Dịch dường như hiểu ra điều gì đó, cô buồn cười nhéo bàn tay mềm mại của Giản Cẩm Chi: ""Yên tâm, cậu mới là người mình thân nhất.""
Câu mà cô ấy thích nghe nhất mỗi ngày, bây giờ nghe lại thấy vô cùng khó chịu.
Đã nói cô ấy mới là bạn tốt nhất của Thư Dịch, vậy sao còn muốn học đan khăn vì nam sinh kia chứ?
Cậu ta xứng đáng để Thư Dịch làm vậy sao?
""Cậu ta còn không hiểu sao?"" Giản Cẩm Chi tức giận nâng cao giọng, lớp học vốn đang ồn ào lập tức trở nên yên tĩnh, mọi người đều nhìn về phía bên này.
Tạ Thư Dịch mở to mắt nhìn cô ấy, đầu tiên là nói xin lỗi bạn học xung quanh, sau đó kéo Giản Cẩm Chi ra khỏi phòng học.
Giản Cẩm Chi cũng phát hiện mình hơi xúc động, chỉ nghiêm mặt để cô kéo mình ra ngoài.
Sau khi tìm một góc tối không người ở bậc thang trên hành lang, Tạ Thư Dịch mới lo lắng nhìn cô ấy: ""Có phải cảm thấy không thoải mái ở đâu không, sao lại đột nhiên tức giận như vậy chứ?""
Đối diện với ánh mắt chăm chú ân cần của cô, lửa giận trong lòng Giản Cẩm Chi lập tức bị dập tắt, thậm chí cô ấy còn có chút hối hận vì đã không thể khống chế tâm trạng của mình.
Giản Cẩm Chi hít một hơi thật sâu, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại: ""Vì sao cậu thích cậu ta?""
Nghe thấy câu hỏi, Tạ Thư Dịch nghiêm túc lại, cẩn thận kể: ""Mình thích tất cả của cậu ấy, cậu ấy rất thông minh nhưng lại tự mình gò bó bản thân, biết rất nhiều thứ, cậu ấy cười lên rất đẹp, nhất là mắt của cậu ấy, lúc nhìn người khác rất chăm chú, giống như trong mắt của cậu ấy chỉ có mình cậu vậy...""
Dáng vẻ nhớ lại mỉm cười ngọt ngào kia thật giống nữ sinh đã chìm sâu trong tình yêu.
Giản Cẩm Chi căn bản không nghe vào những lời kia, cô ấy chỉ thấy vẻ mặt mong đợi của bạn thân, những việc nhỏ không đáng nhắc tới lại trở nên ngọt ngào trong mắt cô.
Cô ấy không nhịn được mà nắm chặt tay, không muốn nghe thêm nữa.
Giản Cẩm Chi ngắt lời Tạ Thư Dịch, cứng rắn nói: ""Cậu đừng thích cậu ta nữa, cậu ta căn bản không thích cậu.""