""Chuông vào tiết tự học buổi tối rồi, mình đi trước đây.""
Giọng nói mềm mại êm tai đặc trưng của cô gái vang lên, cô kiểm soát âm lượng, cố gắng không làm ảnh hưởng đến đối phương.
Giản Cẩm Chi thoát ra khỏi thế giới học tập, lúc này mới chú ý rằng trong phòng tự học chỉ còn lại cô ấy và học sinh chuyển trường.
Giản Cẩm Chi đưa mắt nhìn đồng hồ, đóng sách lại chuẩn bị đứng lên rời đi, lúc cô ấy đứng dậy, bóng dáng Tạ Thư Dịch đã biến mất ở cửa phòng tự học.
Cho dù hai người chưa tiếp xúc nhiều, nhưng sau một tuần kiên trì của Tạ Thư Dịch, đã có sự tiến triển không tệ.
Giản Cẩm Chi vẫn như cũ không nói một câu nào với cô, nhưng trong lúc vô tình khi ánh mắt hai người chạm nhau, Giản Cẩm Chi đã gật đầu chào cô.
Chuyện này nằm ngoài mong muốn của Tạ Thư Dịch, đồng thời cô cũng nghĩ ra được một cách mới trong kế hoạch công lược.
Thế là vào buổi chiều tuần thứ hai khi Tạ Thư Dịch vừa chuyển đến, sau khi tan học, Tạ Thư Dịch ""không cẩn thận"" đến muộn mấy phút.
Khi cô ""vội vàng"" chạy đến phòng tự học trong thư viện thì đã không còn chiếc bàn trống nào.
Sau khi thấy Giản Cẩm Chi đang chăm chú đọc sách ở bàn phía trong góc, hai mắt Tạ Thư Dịch sáng lên.
Cô bước nhẹ đến trước bàn Giản Cẩm Chi, nhẹ nhàng kéo chiếc ghế đối diện Giản Cẩm Chi rồi ngồi xuống.
Giản Cẩm Chi đang đọc sách thì phát hiện có một bóng đen thoáng vụt qua bên trái mình, cô ấy hơi nhíu mày khi bị quấy rầy, Giản Cẩm Chi liếc mắt lên, khi nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp đang cười rạng rỡ đứng trước mặt mình, sự không vui khi bị quấy rầy lập tức tan thành mây khói.
Lúc đến không thấy cô, cô ấy còn tưởng rằng hôm nay cô không tới, hóa ra là có việc nên đến muộn.
Phát hiện ngoài ý muốn này khiến đáy lòng Giản Cẩm Chi nhẹ nhõm.
Giản Cẩm Chi không nói gì, lại lần nữa cúi đầu chăm chú đọc sách.
Thấy Giản Cẩm Chi chuyên tâm đọc sách, Tạ Thư Dịch không quấy rầy cô ấy, cô chỉ cúi đầu bắt đầu làm đề thi.
Bên ngoài nhìn cô đang giải đề nhưng thật ra cô đang nhớ lại cốt truyện.
Cuối tuần thứ ba chính là thời gian nam chính tỏ tình với Giản Cẩm Chi, cô phải nghĩ cách để bóp chết suy nghĩ này của cậu ta.
Muốn ngăn cản nam chính tỏ tình, đầu tiên cô cần có cơ hội tiếp cận Giản Cẩm Chi, như vậy thì cô có thể thuận tiện mang Giản Cẩm Chi tránh xa nam chính.
Cơ hội cũng xuất hiện.
Lớp mười hai phải thi cử rất nhiều, đừng nói đến chuyện lớp chọn của trường thực nghiệm số 1, không nói quá là năm ngày một bài thi lớn, ba ngày một bài thi nhỏ.
Chủ nhiệm lớp một cố chấp cho rằng việc sắp xếp vị trí theo thành tích có thể khích lệ các bạn học cùng nhau cố gắng học tập.
Tạm thời không đề cập đến chuyện có đúng là thế hay không, nhưng chuyện này đúng là đã cho Tạ Thư Dịch một cơ hội.
Ngày thứ hai khi Tạ Thư Dịch chuyển đến, giáo viên đã giao đề kiểm tra.
Tạ Thư Dịch không biết đã đóng qua bao nhiêu vai học sinh lớp mười hai và giáo viên, cô đã sớm thuộc lòng những kiến thức này, cho dù hiện tại để cô đi thi đại học cô cũng có thể lấy được điểm số mà bản thân mong muốn.
Lần này cũng không ngoại lệ.
Lúc có kết quả bài thi, các bạn trong lớp sợ ngây người.
""1. Tạ Thư Dịch: 714 điểm.""
""2. Giản Cấm Chi: 695 điểm.""
Bạn học mới chuyển đến không chỉ dịu dàng xinh đẹp mà thành tích lại còn vô cùng tốt, vừa chuyển đến cũng không lạ nước lạ cái mà ngược lại còn thi điểm cao hơn Giản Cẩm Chi 19 điểm, đạt được vị trí thứ nhất.
Thành tích này không chỉ làm bạn học ngạc nhiên đến rơi cằm mà ngay cả giáo viên và Giản Cẩm Chi cũng vô cùng bất ngờ.
Dựa theo thành tích xuất sắc nhất lớp, Tạ Thư Dịch được chủ nhiệm lớp xếp chỗ ngồi cho bạn học nam trước đó ngồi cùng bàn với Giản Cẩm Chi.
Sau khi chuyển xong chỗ, Tạ Thư Dịch nghiêng người sang, không hề keo kiệt mà nở một nụ cười tươi tắn với bạn cùng bàn mới của mình: ""Không ngờ lại có thể ngồi cùng bàn với cậu, thật sự quá tốt rồi, hôm nay cậu có muốn cùng đi đến phòng tự học với mình không?""
Cô tin rằng với tính cách của Giản Cẩm Chi, cô ấy sẽ không từ chối cô.
Cô đã nhận ra rằng, thật ra Giản Cẩm Chi không lạnh lùng như bề ngoài, nói cô ấy lạnh lùng, không bằng nói cô ấy không giỏi giao tiếp thì đúng hơn.
Quả nhiên, đến ngày thứ mười lăm cô chuyển trường, Tạ Thư Dịch đã nghe được câu nói đầu tiên mà Giản Cẩm Chi nói với mình, trong giọng nói trong veo là cảm giác vô cùng xa cách.
""Ừm.""
Giản Cẩm Chi hạ ánh mắt xuống, lông mi dày như cánh bướm nhẹ nhàng vỗ, yên tĩnh mà xinh đẹp.
Nghe được câu trả lời ngắn gọn của Giản Cẩm Chi, Tạ Thư Dịch cũng không tức giận, theo tính cách của Giản Cẩm Chi, nếu như cô ấy cười nói được với cô thì mới là kỳ lạ.
Lần này khi đến phòng tự học Tạ Thư Dịch không chọn bàn đầu như cũ, mà cô ngồi cùng với Giản Cẩm Chi ở bàn trong góc phòng.
Giản Cẩm Chi như suy nghĩ điều gì đó mà nhìn cô, Tạ Thư Dịch vô tội chớp mắt mấy cái, thấp giọng hỏi: ""Sao thế?""
Giản Cẩm Chi nói một câu ""không có gì"" rồi cúi đầu đọc sách, bỏ qua nụ cười đầy ẩn ý của Tạ Thư Dịch.
Tạ Thư Dịch không quang minh chính đại tiếp cận Giản Cẩm Chi mà từ từ tìm cơ hội tới gần cô ấy, cô vẫn như cũ yên lặng làm đề thi.
Mắt nhìn qua đề bài, sau khi hơi suy nghĩ, Tạ Thư Dịch lập tức loạt xoạt viết quy trình giải đề.
Đọc sách được một lúc, trong đầu Giản Cẩm Chi đột nhiên xuất hiện khuôn mặt tươi cười hoàn mỹ của bạn cùng bàn mới của mình.
Từ khi lên cấp ba đến nay, đây là lần đầu tiên cô ấy cùng bạn học học chung với nhau trong phòng tự học, cùng nhau ngồi chung một bàn.
Một cảm giác kỳ diệu dâng lên trong lòng, Giản Cấm Chi không nhịn được mà dựng thẳng sách lên, vụиɠ ŧяộʍ nhìn Tạ Thư Dịch.
Tạ Thư Dịch đang nghiêm túc làm đề, ánh đèn trắng chiếu sáng gò mò cô, phủ lên một tầng sáng trắng lên da cô, làn da cô trắng nõn mềm mại, mái tóc đen nhánh xõa xuống bả vai, dáng vẻ dịu dàng hiền lành không có chút tính công kích nào, có thể dễ dàng khiến người khác buông bỏ phòng bị.
Bàn tay thon dài trắng trẻo của cô đang cầm bút, đường gân trên mu bàn tay giống như một dòng sông xanh chảy trên núi tuyết, nhìn vô cùng đẹp mắt.
Giản Cẩm Chi ngây người nhìn mất mấy giây, sau đó ánh mắt chuyển về phía bài thi.
Từ góc độ của cô ấy có thể thấy được rõ nội dung bên trên, sau khi thấy rõ nội dung Tạ Thư Dịch viết trên giấy, Giản Cẩm Chi kinh ngạc hé miệng, ngay cả khi Tạ Thư Dịch nhận ra được ánh mắt của cô ấy mà dừng bút, cô ấy vẫn chưa bình tĩnh lại được.
Vậy mà cô lại làm bốn cách giải, khó trách thành tích tốt như vậy.
Đương nhiên đây là Tạ Thư Dịch cố ý, người nhạy cảm như cô đã sớm phát hiện được ánh mắt của Giản Cẩm Chi, cô chỉ làm như không phát hiện ra, vẫn nghiêm túc ngồi làm bài.
Mấy cách giải này cô cũng chỉ viết chơi mà thôi, đây là cách khiến Giản Cẩm Chi chú ý đến cô.
Giống như dùng đồ ăn ngon hoặc đồ ăn vặt để dụ dỗ vậy, cô đã chuẩn bị nhiều cách giải khác nhau để thu hút sự chú ý của học bá.
Xem ra hiệu quả cũng không tệ.
Giản Cẩm Chi đang định nói chuyện thì chợt nhớ ra nơi này là phòng tự học, ánh mắt dịu dàng tò mò của cô khiến Tạ Thư Dịch không kiềm chế được sự xúc động trong lòng.
Cô ấy vội vàng quay đầu đọc sách, nhưng đây là lần đầu tiên những chữ này dường như không có chút ý nghĩa nào, từng chữ một rời rạc không hợp lý, tâm trạng Giản Cẩm Chi cũng hỗn loạn, căn bản đọc không vào.
Thấy hai má Giản Cẩm Chi hơi hồng, khóe miệng Tạ Thư Dịch cong lên, thu ánh mắt lại, tiếp tục làm bài.
Cô không thể ép người quá mức được, bây giờ cô là bạn cùng bàn mới dịu dàng quan tâm, không thể phá hỏng hình tượng được.
Thấy Tạ Thư Dịch bắt đầu tiếp tục làm đề, trong lòng Giản Cấm Chi thở ra một hơi nhẹ nhõm, nhiệt độ và sự bối rối trên mặt cũng bình ổn lại.
Cô ấy hơi mím môi, kiềm chế sự hiếu kỳ của mình, ép buộc mình đọc sách.
Một lát sau, cuối cùng Giản Cẩm Chi cũng tỉnh táo trở lại, nội dung trên sách lại một lần nữa thu hút sự chú ý của cô ấy.
""Đinh đinh đinh...""
Chuông lớp tự học buổi tối vang lên rất đúng giờ, lúc này người ở lại phòng tự học cũng không nhiều, phần lớn đã đều quay lại lớp học.
Tạ Thư Dịch ngừng bút thu dọn đồ đạc thì đột nhiên nghe được giọng của Giản Cẩm Chi: ""Cậu...""
Cô đưa mắt nhìn Giản Cẩm Chi, thấy Giản Cẩm Chi nhìn mình muốn nói gì đó lại thôi.
Tạ Thư Dịch nhẹ nhàng hỏi: ""Sao vậy?""
Ngay khi Giản Cấm Chi đang sắp xếp lại ngôn từ thì Tạ Thư Dịch nói: ""Lớp tự học buổi tối bắt đầu rồi, chúng ta vừa đi vừa nói đi.""
""Hả? À, ừ.""
Thấy dáng vẻ có chút bối rối của Giản Cẩm Chi, sự hứng thú trong mắt Tạ Thư Dịch càng rõ hơn.
Quả nhiên cô ấy không phải nữ thần lạnh lùng như những gì bạn học thấy, cô ấy giống như không quá quen với việc giao lưu với người khác thì đúng hơn.
Trên đường trở về lớp học, Giản Cẩm Chi dưới sự vô tình hoặc cố ý của Tạ Thư Dịch, thành công chuyển chủ đề sang giải bài thi, Tạ Thư Dịch vô cùng nhiệt tình nói: ""Sau này chúng ta có thể nói chuyện để trao đổi kiến thức, như vậy có thể mở rộng kiến thức nữa đó.""
Giản Cẩm Chi chớp mắt, gật đầu nói: ""Được.""
Thế là học sinh trong lớp 1 phát hiện học sinh chuyển trường đã nhanh chóng phá vỡ được phòng tuyến của nữ thần Giản, chỉ mới qua vài ngày, hai người đã trở thành bạn tốt.
Sau khi tan học hai người sẽ vừa đi vừa nói chuyện giải đề, sau khi hết tiết, hai người sẽ cùng đi đến phòng tự học, đến lúc tự học buổi tối lại quay lại.
Có một số bạn học thắc mắc không biết hai cô nói chuyện gì nên đã nghe lén vài câu, sau khi nghe được thì tất cả đều là những thuật ngữ mà họ nghe không hiểu.
Từ đó trở đi, ánh mắt học sinh lớp 1 nhìn Tạ Thư Dịch đều trở nên vô cùng sùng bái ngưỡng mộ.
Quả nhiên chỉ có nữ thần mới có thể tùy tiện tiếp cận nữ thần.
Chỉ có Tạ Thư Dịch biết, cô và Giản Cẩm Chi bây giờ chỉ có thể xem là bạn học, cũng không phải là bạn bè.
Nhưng rất nhanh sẽ có thể.
""Tạ Thư Dịch, chủ nhiệm lớp nói cậu đến văn phòng tìm cô ấy.""
Bạn học nào đó ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ nói.
Tạ Thư Dịch đang thu dọn sách vở chuẩn bị đến phòng tự học lên tiếng trả lời, sau đó nhìn về phía Giản Cẩm Chi ở bên cạnh.
Cô còn chưa kịp lên tiếng thì Giản Cẩm Chi đã chủ động nói: ""Cần tôi mang cặp đi trước giúp cậu không?""
Tạ Thư Dịch ngạc nhiên, trực tiếp để cặp sách lên bàn học Giản Cẩm Chi rồi cười nói: ""Vậy nhờ Cẩm Chi nha!""
Không đợi Giản Cẩm Chi phản ứng lại, Tạ Thư Dịch đã mỉm cười nói: ""Mình cảm thấy gọi Cẩm Chi nghe rất êm tai, Cẩm Chi sẽ không để ý chứ?""
Động tác cầm sách của Giản Cấm Chi dừng lại, khuôn mặt trắng nõn đột nhiên hơi ửng hồng, cô ấy nhìn cặp sách không thuộc về mình đang nằm trên bàn, thấp giọng đồng ý: ""Ừm.""
Nếu như không phải Tạ Thư Dịch vẫn luôn cẩn thận quan sát phản ứng của cô ấy thì chưa chắc đã nghe được trong hoàn cảnh ồn ào như thế này.
Nụ cười của Tạ Thư Dịch càng thêm tươi tắn động lòng người hơn: ""Cứ quyết định như vậy đi, cậu cũng có thể gọi mình là Thư Dịch nha!""
Giản Cẩm Chi theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn cô một cái, sau đó giống như bị bỏng dời ánh mắt đi, vẫn nhỏ giọng đáp như cũ: ""Được.""
Tạ Thư Dịch không nhịn được mà cười thành tiếng, Giản Cẩm Chi tò mò nhìn cô, đôi mắt màu hổ phách ngây thơ tràn đầy sự nghi hoặc.
Tạ Thư Dịch chớp mắt với cô ấy mấy cái: ""Cẩm Chi thật đáng yêu.""
Giản Cẩm Chi nghe vậy, chỉ cảm thấy có một dòng nhiệt nóng bay thẳng lên đại não khiến hai má cô ấy không ngừng nóng lên, cô ấy cũng không biết nên trả lời thế nào, cuối cùng đành phải ôm sách đi ra ngoài.
Cô ấy vừa đi ra được một bước, cánh tay đã bị người khác giữ lấy, Giản Cẩm Chi sợ đến mức thiếu chút nữa ném sách xuống đất.
Cô ấy quay đầu lại, Tạ Thư Dịch chỉ về phía sách trên bàn cô ấy: ""Cẩm Chi còn chưa cầm đồ của mình đi đâu.""
"Bùm...""
Hai má Giản Cẩm Chi đỏ bừng, cô ấy bối rối ôm lấy đồ của mình, sau đó dùng tốc độ cực nhanh biến mất khỏi hành lang lớp học.
Nhìn dáng vẻ hốt hoảng của Giản Cẩm Chi, Tạ Thư Dịch nở nụ cười hứng thú.
Đáng yêu như thỏ vậy.