Sau Khi Mang Đàn Con Chạy Nạn Tôi Mang Cả Thôn Làm Giàu

Chương 32

“Quý nương tử, ngươi đã đi theo Trương lão tam rồi, sao còn không cho hai đứa nhỏ sửa lại cách gọi đi?” Mạnh Tiểu Nghệ đổ thêm dầu vào lửa.

Quý Thiên Nhu xoa đầu hai đứa trẻ, “Đừng sợ, loại nam nhân này mẹ không thèm để vào mắt.”

Nàng ngoảnh mặt làm ngơ Trương lão tam, quay sang giải thích với trưởng thôn: “Ta đưa hai đứa con bôn ba đi về phương nam, là vì muốn đoàn viên với cha bọn nhỏ, tìm được ít thì bọn ta ăn ít hơn, không cần sự cứu tế của người ngoài.”

“Ta đã có phu quân, không muốn dây dưa gì với nam nhân khác, mong trưởng thôn lên tiếng giúp ta.”

Trưởng thôn chướng mắt Trương lão tam loại người thừa dịp thế gian hỗn loạn để thu hút nữ nhân, lại càng hận sắt không thể thành thép với đám nữ tử can tâm tình nguyện đi theo phục vụ Trương lão tam, nhìn thấy Quý Thiên Nhu kiên quyết từ chối trở thành vợ bé của Trương lão tam, bỗng cảm thấy nở mày nở mặt.

Lại nghe thêm Quý Thiên Nhu nói từ xa đi về phương nam tìm trượng phu, Ngay lập tức nói to với tất cả người trong thôn: “Tất cả đều nghe rõ rồi chứ? Quý nương tử là người đã có chồng, bôn ba vạn dặm tìm trượng phu! Là một nương tử có tình có nghĩa, ta xem ai dám chỉ trỏ nàng!”

Nói là nói với tất cả mọi người, nhưng trưởng thôn lại nhìn về phía Mạnh Tiểu Nghệ.

Mạnh Tiểu Nghệ rụt cổ lại, không dám mở miệng nữa.

Trương lão Tam mê muội nhìn chằm chằm Quý Thiên Nhu, “ Tiểu nương tử, nàng phải suy nghĩ thật kỹ đó, con đường đi sau này có biết bao nhiêu là khó khăn chứ? Không có một nam nhân để dựa vào là không được đâu .”

“Cút đi! Đừng có ở đây làm vướng chân.” trưởng thôn mắng.

Chiến Hồn cũng nhe răng ra với Trương lão tam, thấp giọng gừ cảnh cáo.

“Tiểu nương tử, ta sẽ không từ bỏ đâu.” Trước khi Trương lão tam rời đi, ánh mắt lướt qua ngực Quý Thiên Nhu.

Quý Thiên Nhu cái gì cũng tốt, chỉ là ngực hơi phẳng một chút.

Quý nghị và quý thâm cầm tay nhau, trong ánh mắt thấy được sự căm thù đến tận xương tủy với Trương lão tam.

“Mới như vậy đã đi rồi? Đồ nhát gan!” Mạnh Tiểu Nghệ nhỏ giọng mắng.

Giọng nói theo tiếng gió đưa vào tai Quý Thiên Nhu, nàng nhếch khóe miệng, nhưng trong đôi mắt đen như màn đêm lại không hề có ý cười, nắm chặt cục đá mài trong tay, đi đến bên Mạnh Tiểu Nghệ.

“Ngươi muốn làm gì?” Mạnh Tiểu Nghệ nắm chặt túi vỏ cây.

Quý Thiên Nhu nhắm chuẩn ném cục đá mài vào Mạnh Tiểu Nghệ, đột nhiên đâm vào.