Sau Khi Mang Đàn Con Chạy Nạn Tôi Mang Cả Thôn Làm Giàu

Chương 25

Tiết trời tháng năm, đúng là thời điểm thích hợp cây du ra quả.

Nếu may mắn, còn có thể đổi cây du lấy tiền.

Mặt trời trên cao, mặt phơi nắng như bị bỏng, đầu óc mơ màng choáng váng.

Đi liên tiếp ba canh giờ, mới nhìn thấy bóng dáng cây du.

Nói là rừng cây, chỉ là khích lệ mà thôi.

Trên mảnh đất khô cằn mọc mười mấy cây du, lá cây thưa thớt đến mức có thể đếm, không bao giờ có thể nhìn thấy tiền ở trên cây du này.

Dòng suối như lời trưởng thôn nói, giống như là một con lạch.

Kích thước của dòng suối rộng chừng lòng bàn tay của người lớn.

Một đội ngũ có năm mươi mấy người, nhưng bóng cây lại chỉ có mấy chỗ.

Quý Nhụy chạy ở phía trước, cướp được một chỗ dưới bóng cây, giậm chân vẫy tay: “Mẹ! Ca ca! Đến bên này!”

Lời còn chưa nói xong, một nữ nhân đầu tóc rối bù lao tới muốn đẩy bé.

Khi ấy Quý Nhụy một tay chống vào cây, đứng vững chắc, bị người phía sau đẩy cũng không hề ngã, ngược lại là người đẩy bé lại ngã quỵ trên đất.

Quý Nhụy chớp mắt, “Tỷ tỷ, tỷ không sao chứ?”

Còn cố ý đỡ ngta dậy, “tỷ tỷ, có phải tỷ đi nhầm chỗ rồi không? Người nhà tỷ đâu? Ta giúp tỷ quay về nhé?”

Tiểu cô nương sinh ra đã xinh xắn đáng yêu, gọi một tiếng tỷ tỷ cũng thật ngọt ngào, cô nương tới cướp địa bàn choáng váng không biết xấu hổ mà tiếp tục hành vi của mình.

Quý Nhụy càng nhiệt tình, nàng ta càng chột dạ.

Khi Quý Thiên Nhu dẫn Quý Thâm qua, một người đàn ông giàu có đầu quấn khăn vải dắt mấy cô nương lại đây.

Nam tử này chính là Trương lão tam trong lời kể của trưởng thôn.

Mấy người phụ nữ đi bên cạnh hắn ta đều là những người phụ nữ hắn nhận nuôi trên đường đi. Người nhỏ nhất là vị bên cạnh Quý Nhụy, chỉ có mười mấy tuổi.

Lớn nhất cũng chỉ tầm hai mươi mấy tuổi.

Trương lão tam nhìn xung quanh một vòng, nhìn đến Quý Thiên Nhu trước mặt hai mắt sáng lên.

Mắt hạnh sâu ấm áp, làn da trắng nõn nà. Nhất cử nhất động, tất cả đều mâu thuẫn với ngoại hình xinh đẹp và khí chất trầm tĩnh.

Nữ tử như vậy, mới xứng đáng làm phu nhân của Trương lão tam hắn!

Trương lão tam đè sự rung động trong lòng xuống, mắng người bên cạnh Quý Nhụy một tràng: “Bảo ngươi đến chiếm vị trí, nhưng ta không bảo ngươi bắt nạt một tiểu cô nương!”

Sau đó quay sang nói với Quý Thiên Nhu, ngữ khí vô cùng hào phóng: “Tiểu nương tử mang theo hai đứa nhỏ, trên đường đi nhất định là chịu khổ không ít, chỗ bóng râm này nhường cho tiểu nương tử và bọn trẻ nghỉ ngơi.”