Sau Khi Mang Đàn Con Chạy Nạn Tôi Mang Cả Thôn Làm Giàu

Chương 16

“Muội đã bao lâu không ra ngoài đi dạo rồi? Sao đột nhiên hôm nay...” Lăng Hàm còn chưa nói xong, đã bị nử tử xinh đẹp xen ngang, “Người ta muốn ra ngoài đi dạo thì ra ngoài đi dạo, ngươi quản nhiều như vậy làm cái gì? Có thời gian rảnh rỗi, không bằng nghĩ xem làm thế nào để lấy đồ ăn đi.”

Lại nói: “Thế gian này còn có bao nhiêu kẻ ngu ngốc đi lo chuyện bao đồng.”

Mặt Lăng Hàm có vẻ không vui.

Lăng Chi Dao mắt mù nhưng tâm không mù, quay mặt theo tiếng nói của nữ tử xinh đẹp: “Tẩu tẩu, cha mẹ không tìm được ta nhất định sẽ lo lắng, tẩu có thể giúp ta đi tìm cha mẹ không?”

“Người mù đúng là phiền toái.” Nữ tử xinh đẹp nói thầm, không tình nguyện quay đầu, “Đi theo đó.”

Lăng Hàm nhìn theo hai người, nhìn thấy nữ tử xinh đẹp thật sự dẫn Lăng Chi Dao đến chỗ nhà mình đang nghỉ ngơi, lúc này mới chắp tay cảm tạ Quý Thiên Nhu.

“Đa tạ các vị chiếu cố tiểu muội nhà ta.”

“Vị nhà ta gặp một năm đói kém này, tính tình cũng thay đổi rõ rệt, mong các vị... không để trong lòng.”

Quý Thiên Nhu lắc đầu, hỏi Lăng Hàm: “Nghe khẩu ấm, ngươi là người kinh thành sao?”

“Cái này thì không phải, ta là người Thượng Hải.” Lăng Hàm nói.

Quý Thiên Nhu trầm ngâm, tra nam lúc trước phụ nguyên chủ tự báo gia môn, nói là người kinh thành, Lăng Hàm đã là người Thượng Hải, về cơ bản loại trừ được hiềm nghi.

Có lẽ, chỉ là trùng hợp trông giống Quý Thâm?

“Các vị cũng chạy nạn về phía nam?”

“Quý Thiên Nhu gật đầu.

Lăng Hàm nhìn về phía Quý Thâm, Quý Nhụy, “Quý nương tử một mình mang theo hai đứa nhỏ sao? Thời thế giờ tốt hơn hết là không nên đi một mình, nếu Quý nương tử không ngại, có thể lập đội đồng hành với chúng ta.”

“Nhiều người, sẽ an toàn hơn một chút.”

Nữ tử xinh đẹp không biết quay lại từ lúc nào, nghe Quý Thâm nói lời này trên mặt tỏ vẻ phẫn nộ: “Ta khinh! Mỗi người ra nhập vào bọn phải nộp một cái bánh rau, bọn họ có thể có bánh rau sao? Lăng Hàm, ngươi đừng có giả làm người tốt! Dù sao ta cũng không bỏ bánh rau đâu!”

Lời này khó nghe quá đi.

Lăng Hàm trừng mắt nhìn nữ tử xinh đẹp, “Mạnh Tiểu Nghệ, đây là ân nhân của A Dao!”

Bánh rau thì Quý Thiên Nhu không có, nhưng khoai lang sấy thì có rất nhiều.

Ba người họ có nửa bao gạo trong căn lều nhỏ ở sườn nam.

Dù không giống nhau nhưng chắc chắn tốt hơn là bánh rau.

Hơn nữa muốn đi cùng nhau, chi bằng đi theo đội ngũ chạy nạn phía sườn nam.