"Như thế nào, còn muốn anh xin lỗi Chu Chỉ sao?"
Bên tai vang lên một thanh âm trào phúng. Đồng tử Vinh Nhung bỗng chốc co rụt lại. Anh máy móc mà ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt lạnh băng của anh trai Vinh Tranh.
A, không đúng. Vinh Tranh không phải anh trai của anh, bởi vì anh không còn là họ Vinh nữa.
"Nhung Nhung, cậu đừng ngớ ngẩn nữa, hôm nay chính là sinh nhật của anh trai cậu nha."
Hà Vũ?!
Vinh Nhung kinh ngạc nhìn Hà Vũ đứng bên cạnh, kề vào tai anh nói nhỏ. Tại sao Hà Vũ lại ở nơi này? Chẳng phải đám công tử như Hà Vũ ghét nhất là bước chân vào loại địa phương giống như công trường này sao?
Không, không đúng. Dây an toàn bị đứt, anh từ ba mươi tầng lầu ngã xuống. Dưới tình huống này, anh không có khả năng sống sót. Vinh Nhung ngơ ngẩn mà nhìn cảnh tượng xung quanh. Vô luận là Vinh Tranh hay là Hà Vũ, đều quá mức chân thật.
"Nhung Nhung!"
Hà Vũ mạnh mẽ kéo tay Vinh Nhung ra. Trên tay truyền đến cảm giác đau đớn, rốt cuộc cũng làm cho Vinh Nhung cảm thấy không thích hợp. Người sau khi chết có thể cảm giác được đau đớn sao?
"Nghe đồn tiểu thiếu gia Vinh gia thích đứa con tư sinh của Chu gia, thích tận xương tủy, không ngờ lại là thật a! Nhìn xem, Vinh Nhung động thủ với anh trai mình chỉ vì Chu Chỉ."
"Các người nói xem, có khi nào Vinh tiểu thiếu gia sẽ đánh nhau với Vinh đại thiếu không?"
"Chắc là không đâu. Cho dù như thế nào thì Vinh đại thiếu cũng là anh trai của hắn mà."
"Vì một người ngoài mà đánh anh trai mình? Khẳng định đầu Vinh nhị thiếu là bị úng nước?"
Đã lâu không nghe thấy người nhắc đến tên Chu Chỉ, Vinh Nhung phảng phất cả người giống như bị điện giật. Thân thể anh không chịu khống chế mà rùng mình lên.
Vinh Nhung không rõ ràng lắm, trước mắt anh chính là ảo ảnh trước khi chết. Hay là sau khi chết, uống canh Mạnh bà, nằm ở điện Diêm vương, mơ một giấc mơ.
Kiếp trước, Vinh Nhung xác thực đúng là đã động thủ với Vinh Tranh vì Chu Chỉ. Hôm đó là sinh nhật 27 tuổi của Vinh Tranh.
Chính là ở bữa tiệc sinh nhật lần này, bởi vì một người bạn của Vinh Tranh sỉ nhục Chu Chỉ, anh đã làm náo loạn cả buổi tiệc, một hai phải bắt bạn của Vinh Tranh xin lỗi Chu Chỉ.
Đối phương là bạn bè của Vinh Tranh, tất nhiên là không để vào mắt loại thiếu gia không học vấn, không nghề nghiệp giống như Vinh Nhung.
Giằng co một hồi lâu. Anh khăng khăng muốn hắn ta xin lỗi, Hà Vũ tiến lại khuyên bảo anh, khách khứa đều khe khẽ nói nhỏ.
Lúc ấy, đang một bụng lửa giận, anh hất tay Hà Vũ ra, chế trụ Vinh Tranh, cường ngạnh bắt anh trai không được nhúng tay vào chuyện này.
Vinh Tranh cũng tức giận không kém, hắn không ngờ Vinh Nhung vì một người ngoài mà chống đối mình. Hằng năm, Vinh Tranh đều luyện tập đấu kiếm và nhu đạo, nên dễ dàng thoát khỏi tay Vinh Nhung, chế trụ ngược lại.
Cũng bởi vì như vậy nên sinh nhật của Vinh Tranh bị phá hủy.
Chu Chỉ căn bản không để anh ở trong lòng, một cái liếc mắt cũng chưa từng cho anh, nhưng anh lại vì hắn mà gây chuyện trong tiệc sinh nhật của anh trai. Đây không phải là bị nước vô đầu thì là cái gì?
Đến nỗi sau này, Vinh gia phát hiện anh không phải huyết mạch của Vinh gia, thiếu gia giả, tu hú chiếm tổ như anh liền bị đuổi ra khỏi nhà. Tất cả là tại anh gieo gió gặt bão thôi.
Đời trước, anh náo loạn tiệc sinh nhật anh trai. Bây giờ, mặc kệ có phải ảo cảnh hay không, anh nhất định sẽ bồi thường lại tiệc sinh nhật cho anh trai.
Mặt mày Vinh Nhung giãn ra, khoé môi cong cong, thấp giọng cười: "Anh trai nói đùa, anh chính là thái tử gia của tập đoàn Vinh thị. Chu Chỉ làm sao xứng để anh xin lỗi?"