Đã 10 Năm Kể Từ Khi Nói Câu "Hãy Giao Mọi Thứ Ở Đây Lại Cho Tôi, Đi Trước Đi", Tôi Trở Thành Huyền Thoại

Chương 13: Những nghi ngờ của Shea

Sau khi gϊếŧ tên vampire chúa, tôi mới chợt nhận ra.

"Ah, tôi gϊếŧ hắn mất rồi. Tôi làm vậy có sao không nhỉ?"

"Không vấn đề gì đâu ạ"

"Tốt rồi"

Shea cúi đầu thật sâu.

"Rock-san. Cảm ơn anh rất nhiều vì đã xóa bỏ đi mối ô nhục của chúng tôi."

"Ah, sẽ ổn thôi dù tôi cắt miếng mề đay đó luôn rồi, phải không?"

"Chuyện đó cũng không thành vấn đề ạ."

"Ra là vậy."

"Anh đã giúp tôi xóa bỏ lời nguyền này. Mặc dù hóa giải nó rất khó khăn."

"Vẫn còn một phần lời nguyền sót lại. Trên người hắn có một thứ khá phiền phức đấy."

Hiệu quả của lời nguyền bên trong tấm mề đay không hề bình thường chút nào.

Nhưng thậm chí nhiều lời nguyền thế vẫn chưa đủ để mở một cánh cổng tới Khe nứt, huh.

"Mấy tên thần Bóng tối mạnh như nào vậy?"

"Tôi không rõ ạ. Thế nhưng, chắc chắn là mạnh hơn Quỷ vương rồi. Sau cùng thì Quỷ vương cũng chỉ là tiên phong thôi mà."

"Thật đáng sợ"

"Đó là lý do tại sao chúng ta phải chắc chắn chúng không được triệu hồi đến thế giới này."

Tôi thắc mắc chuyện gì sẽ xảy ra nếu mấy tên thần Bóng tối xuất hiện ở thể giới của chúng tôi đây.

Sẽ chẳng lạ chút nào ngay cả khi tôi, Eric và Gran hợp sức mà vẫn không thể đánh bại được chúng.

Thậm chí nếu có cơ may thắng được chúng, thì vẫn sẽ nhận khá nhều thương vong.

"Thật vậy. Quan trọng là chúng ta phải ngăn chặn việc triệu hồi trước khi nó xảy ra."

Khi nhìn Shea, tôi nhận thấy rằng cô ấy có một biểu hiện cực kì nghiêm túc.

Cô ấy nhìn chằm chằm vào mặt tôi.

"Chuyện gì vậy?"

"Rock-san.... Mới nãy, tên vampire chúa nói thanh kiếm của anh là của Quỷ vương.."

"....Hắn có sao?"

Tôi cố gắng tránh né câu hỏi vừa rồi. Thế nhưng, Shea vẫn cứ nhìn chằm chằm.

Tôi quay lưng lại. Thế rồi cô ấy tiến tới trước mặt tôi.

"Rõ ràng là hắn nói thế mà"

"Cô có chắc mình không nhầm lẫn gì chứ?"

"Thú nhân chúng tôi có thính giác vượt trội. Đó chắc chắn là điều tôi nghe được."

Cô ấy đang vô cùng nghi ngờ tôi bây giờ.

Vấn đề là, chính xác thì cô ấy nghi ngờ về điều gì?

Chẳng lẽ cô ấy nghi ngờ tôi là Rakku, người thậm chí đã có cả tên mình thành đơn vị tiền tệ hay sao?

Hay cô ấy nghi ngờ về việc tại sao tôi lại có Quỷ vương Kiếm hả?

Phụ thuộc vào việc cô ấy nghi ngờ kiểu gì, tôi phải đối phó theo nhiều cách khác nhau thôi.

Trong khi tôi đang căng não vì cuộc sống thân yêu, Shea chỉ thở dài.

"Maa, sao cũng được ạ. Mọi người ai cũng có những bí mật của riêng họ mà"

"Đ, Đúng vậy."

"Còn giờ thì, hãy gϊếŧ lũ goblin đang ẩn nấp ở đây thôi."

Dù đến đây để gϊếŧ tên vampire, nhưng cô ấy vẫn không bỏ sót lũ goblin.

Đó là một nỗ lực tuyệt vời.

Thi thoảng, có vài mạo hiểm giả bỏ qua đám quái con sau khi đã đánh bại boss lớn.

Khi chuyện đó xảy ra, những con quái nhỏ có thể tiến về những ngôi làng gần đó. Thường thì những ngôi làng sẽ chịu thiệt hại đáng kể.

Ngay cả khi những con quái cực kì yếu, chúng vẫn là một mối đe dọa với họ.

"Đúng vậy, chúng ta phải tiêu diệt chúng."

"Vâng. Giờ hãy tách nhau ra nào."

Nói thế, rồi Shea bắt đầu đánh hơi(?) xung quanh.

"Thú nhân chúng tôi cũng có một khứu giác tốt đó ạ."

"Tiện thật nhỉ."

"Fuhehe"

Cô ấy phát ra một tiếng cười kì lạ, có lẽ là do xấu hổ.

"Nghề của cô là một chiến binh à, Shea?"

"Đúng là thế ạ."

"Nếu cô có thính giác và khứu giác tốt thì dường như cũng giống một trinh sát...."

"Tất nhiên, nghề thứ hai của tôi là một trinh sát đó ạ."

Sự kết hợp đó thật tiện lợi.

Cô ấy có thể chọn tham gia một party hoặc là tự mình phiêu lưu.

Nhờ những giác quan nhạy bén của mình, những con goblin đang trốn đều bị cô hạ gục.

Dường như càng vào sâu trong đường hầm, bọn goblin càng mạnh hơn.

Không có bất kì goblin chúa nào, nhưng lại có những con hobgoblin.

Sau khi tiêu diệt khoảng 10 con goblin, Shea nói,

"Có vẻ như không còn goblin nào gần chúng ta nữa đâu ạ."

"Mũi cô cảm nhận được ma thuật của chúng à?"

"Tất nhiên rồi ạ."

"Tuyệt vời thật."

"Chúng ta hãy quay về thôi. Ta nên chú ý phòng trường hợp vẫn còn sót con nào ạ."

"Chắc chắn rồi. Tôi sẽ cảnh giác."

Vừa khịt mũi, Shea vừa nói,

"Rakku-san, nhân tiện thì nhóm Ario-san sẽ ổn thôi, phải không ạ?"

"Không sao đâu. Họ là những F-rank khá cẩn trọng mà."

"......."

Shea đột nhiên im lặng. Sau đó cô ấy nhìn chằm chằm vào tôi.

"Chuyện gì vậy?"

"Mới nãy, tôi gọi anh là Rakku-san, chứ không phải Rock-san đâu ạ, anh biết chứ?"

"......"

Tôi cạn lời rồi. Tôi nghĩ tôi đã quên mất điều này.

"Giờ tôi đã có một cái nhìn khác về anh rồi, Rock-san, anh thật sự trông giống bức tượng của anh hùng Rakku đó ạ."

"C, Chúng tôi hoàn toàn không có giống nhau."

"Không, anh thật sự trông y hệt đó ạ!"

Tôi thắc mắc là giống phần nào vậy. Tôi không đẹp trai được như bức tượng đó. Eric và Gran cũng đồng ý với tôi mà.

"Đúng như tôi đoán, Rock-san, anh là người hùng Rakku, phải không ạ?"

"Không....."

"Anh không cần phải trốn tránh đâu, anh biết không? Chẳng lí nào lại có ai khác ngoài chính anh hùng Rakku sở hữu Quỷ vương Kiếm đâu ạ."

"Gì chứ....."

"Tôi hiểu ạ. Anh có lí do của mình, phải không ạ? Anh là ân nhân của tôi, Rakku-san, vì vậy tôi sẽ giữ bí mật cho anh ạ."

Cô ấy hoàn toàn tin rằng tôi là Rakku.

Đã đến nước này rồi, thì tôi nên thừa nhận nghi vấn của cô ấy và bảo cô giữ bí mật thôi.

"Hết cách rồi. Tôi sẽ thừa nhận vậy. Tôi thực sự là Rakku."

"....Tôi đã nghĩ vậy rồi mà."

Biểu hiện của Shea "Giờ anh mới chịu thừa nhận sao?" được viết hết trên mặt cô ấy luôn kìa.

"Tuy nhiên, tôi có lí do của riêng mình. Vì vậy mà tôi mong rằng cô sẽ không kể cho bất cứ ai về tôi..."

"Tôi hiểu rồi ạ. Tôi sẽ không hé nửa lời kể cả khi có ai đó kề gươm vào cổ tôi đâu ạ."

"Uhh, cô không cần làm quá lên thế đâu."

Nó không phải thứ mà người ta nên đánh đổi mạng sống đâu đó.

Nếu có ai đó đe dọa tính mạng, không, thậm chí không đến mức đó, cô ấy có bật mí nó ra thì vẫn ổn thôi.

Tôi chắc chắn rằng cô ấy biết điều đó mà.