Đã 10 Năm Kể Từ Khi Nói Câu "Hãy Giao Mọi Thứ Ở Đây Lại Cho Tôi, Đi Trước Đi", Tôi Trở Thành Huyền Thoại

Chương 8: Goblin Chúa

Tóm tắt chương trước: Chạm trán với Goblin Chúa sau khi tiêu diệt vài con goblin

Con Goblin Chúa hướng về phía nơi chúng tôi vừa đứng.

Nó dừng di chuyển, như thể phát hiện ra dấu vết của bọn tôi vừa mới ở đấy thôi.

Goblin là loài quái vật có kích cỡ tựa như một đứa trẻ con vậy.

Goblin chúa thì lại khác, chúng có chiều cao vào khoảng gấp một phẩy năm lần kích thước trung bình của một người đàn ông trưởng thành.

Cơ thể, chân và tay của chúng tất cả đều đầy đặn hơn, thật sự thì gần giống loài orc hơn là một con Goblin.

Cả Ario lẫn Josh đều run như cầy sấy.

Loài Goblin căn bản thì chẳng là cái méo gì cả. Trong một trận tay đôi thì ngay cả một hạng F cũng chẳng gặp khó khăn để hạ gục bọn chúng.

Tuy nhiên, khi mà chúng đã trở thành Goblin chúa thì đến một mạo hiểm giả hạng B cũng có thể gặp nguy hiểm nếu họ một mình đối đầu với nó.

Không quan trọng việc có bao nhiêu mạo hiểm giả rank F chiến đấu với con Goblin chúa, đó là một điều bất khả thi để họ có thể giành chiến thắng.

Cho nên đó là một điều hiển nhiên khi mà Ario và Josh sợ hãi nó.

Bởi dù sao thì, Hạng F là mấy đứa ma mới, và cái thời điểm mà hai đứa nó đã đạt được hạng E là một minh chứng rằng họ không còn là ma mới nữa.

D đặc trưng cho một mạo hiểm giả chính thức, C là cho những mạo hiểm giả lão luyện, B thuộc hàng đứng đầu, và những hạng A là nhóm tốt nhất.

Xuyên suốt lịch sử, rank S chỉ được ban cho một số ít những mạo hiểm giả.

Tôi thì thào về phía Ario và Josh.

“Bình tĩnh đi.”

“Nhưng mà... “

Cái khoảnh khắc mà một tổ đội hạng F gặp phải con Goblin Chúa, họ sẽ chết không nghi ngờ gì.

Tuy nhiên, tôi là một hạng S đấy.

Tôi đã tự mình gϊếŧ chết Ma Thần Vương, cái thứ mà gần như sẽ hủy diệt cả cõi nhân gian này.

Chỉ mới là Goblin Chúa thì chẳng thể nào gây ra mối đe dọa với tôi cả.

“Khi có cơ hội, để con Goblin Chúa lại cho tôi. Mấy cậu hãy bỏ trốn đi nhé.”

“Bọn tôi không thể bỏ mặc cậu chết được.....”

Một cuộc đối thoại tương đồng với cái tôi từng trải qua mười năm trước.

Một chút cảm giác hoài niệm.

“GAAAAAAAA”

Con Goblin Chúa dường như đã chú ý đến sự hiện diện của bọn tôi.

Chung quy loài Goblin có một khứu giác rất tốt. Chắc chúng đã tìm thấy bọn tôi nhờ mùi hương của bọn này.

Tuy nhiên, tôi không cho rằng nó biết chính xác bọn tôi ở đâu. Vì thị giác của nó không đủ tốt, có lẽ vậy.

Con Goblin chúa vung vũ khí của nó trong lúc gào to lên:

Một cây chùy to bằng thép. Và khi nó đập vào bức tường của hang động, một âm thanh điếc cả tai vang lên.

Tảng đá vỡ thành từng mảnh nhỏ và rơi lả tả trên nền đất.

Tôi quan sát nó thật cẩn trọng.

Tôi thì có thể dễ dàng hạ con Goblin Chúa ấy thôi. Tuy nhiên, con này có vẻ khả nghi.

Goblin Chúa mà lãnh đạo cả một bầy lớn Goblin thường thì phải khá thông minh.

Tuy vậy, có vẻ như tôi chẳng hề thấy được dấu hiệu nào cho thấy con này thông minh cả.

Ăn trộm gia súc vào cùng một vài thời điểm nhất định ngay từ lúc đầu thì khá là mưu mẹo rồi.

Điều đó quả thật không bình thường khi bọn Goblins chẳng có ‘não’ không ăn cắp cả một bầy gia súc cùng lúc.

Song thậm trí bọn chúng có cả thảy ba mươi con

Sẽ chẳng kì lạ gì nếu chúng bắt cóc hết cả dân làng nói chi là bầy gia súc.

Như thể là bọn chúng đang giả vờ là một bầy Goblin nhỏ thôi vậy.

Ngoài ra, chúng còn cử một con canh gác ở lối vào nữa.

Đó là bằng chứng cho thấy bọn chúng là một đàn có tổ chức.

Tôi không thể tin được con Goblin Chúa đang mất kiên nhẫn và đấm nát bức tường mà lại có khả năng làm điều đó.

Rất có thể là kẻ nào đó hoặc thứ gì đó đứng sau cánh gà mà thao túng bọn chúng. Nếu được thì tôi không hề muốn để nó trốn thoát đâu.

Đó chính là tại sao tôi lại cẩn thận quan sát bọn chúng.

Kẻ đó có thể sẽ xuất đầu lộ diện nếu y cho rằng con Goblin chúa không thể tự mình ngăn cản những kẻ đột nhập.

Hoặc là nó sẽ quay về báo cáo lại với hắn.

Tôi đang đợi điều đó diễn ra.

“GRAAA……AAA?”

Con Goblin chúa ồn ào bỗng im bặt trong một lúc.

“Haaaaaaaaaaaaaaa”

Có ai đó lướt thằng vào từ phía cổng hang động.

Cô ấy nhanh. Cái khoảnh khắc mà đến đủ gần, cổ liền tung một cú đâm vào con Goblin Chúa.

Cái người vừa đến đây là một cô gái tộc Thú Nhân. Cổ dường như là một chiến binh.

Thanh kiếm mỏng manh mà cô đang giữ đâm về phía con Goblin Chúa một cách thật chính xác.

“GAAA!!”

Trái ngược với thân hình đồ sộ ấy, con Goblin chúa nhanh chóng xoay xở đối phó với cuộc công kích

Vung cây chùy sắt to cứ như thể nó là một cành cây, nó chặn đòn tấn công của cô nàng.

“Cút ra, mày chỉ là con Goblin thôi”

Giữ khoảng cách giữa cả 2 một cách điêu luyện, cô gái như đang chơi đùa với nó vậy.

Tuy nhiên, con Goblin cũng phản xạ cực kì nhanh.

Cả hai bên không thể ra được đòn chí tử nào. Họ bị đưa vào thế ‘tiến hoá lưỡng nan’.

( Tuyệt vời )

Ario thầm thì, đúng vào lúc này, đôi tai của cô nàng rung lên khó có thể thấy được..

“Mấy tên đằng kia! Nếu các người đang cố cháy trốn thì đây là lúc đấy.”

Đúng như mong đợi từ cô nàng tộc Thú Nhân này, đôi tai của cô thính cực kì.

“Ario, Josh, chạy ngay đi.”

“Ư, ừ “

“Hiểu rồi.”

“Thận trọng kẻo bị đánh úp đấy”

“O, ok “

Hai người họ cùng đi đường tắc và lao về phía lối thoát.

“GAA”

Con Goblin chúa cố gắng bám đuôi theo sau Ario và Josh.

Tuy nhiên...

“Bước qua xác tao đã.”

Cô nàng liền chặn đứng đường đi của nó.

Tôi hỏi cổ .

“Có cần tôi giúp không?”

“Tại sao cậu không chạy đi?”

“Không nhất thiết phải làm vậy”

“Cứ việc mà làm theo ý cậu, nhưng đừng có cả gan mà ngáng đường tôi!”

Cô nàng đối mặt với con Goblin Chúa bằng một thái độ nghiêm túc.

Kể cả khi cổ bảo tôi đừng can thiệp vào, thì tôi cũng nên để mắt đến cổ chứ.

Mỗi mạo hiểm giả đều có hoàn cảnh của riêng họ, điều đó sẽ ổn thôi nếu tôi ra tay khi mọi việc trở nên tồi tệ.

Một trận chiến “kẻ tám lạng, người nửa cân” diễn ra giữa cô gái và con Goblin Chúa.

Hai người họ là một cặp đối địch xứng tằm nhau. sự khác biệt duy nhất ở đây chính là khí cụ của họ.

—Rắc

Thanh kiếm của cô gái vỡ tan.

Cô nàng ‘ăn miếng trả miếng’ với cây chùy sắt to ấy với nó. Chẳng lấy làm lạ gì khi mà nó bị gãy.

Mất đi vũ khí của mình, cô bị dồn ép vào thế thủ ( dùng ‘thế bị động’ cũng được).

Hơn thế nữa, cô không thể chịu được thêm bất kì cú đánh nào nữa. Việc này không thể kéo dài thêm.

Tôi hỏi cô ấy một lần nữa.

“Cô có cần tôi giúp không?”

“Không cần! Đừng lo lắng cho tôi, ra khỏi đây đi.”

Rút ra thanh đoản kiếm từ bên hông cô nàng, một lần nữa trận chiến lại diễn ra.

Tuy nhiên, cô ta đã chẳng thể nào đánh bại nó được thậm chí cả khi cô ấy đã từng dùng kiếm của mình. Không có cách nào để chiến thắng chỉ với độc một chiếc dao găm cả.

Chỉ trong một cái chớp mắt thôi, thì thanh kiếm ngắn ấy đã bị đánh bay đi.

Trong phút chốc hoảng sợ, cô gái tạo một khoảng cách nhất định. Cây chùy khi đó đánh đúng ngay chỗ cô đứng.

“Ugh……”

Cô ấy kêu lên tiếng rêи ɾỉ bất lực.

Cổ đã đạt tới giới hạn của mình. Đó chỉ còn là vấn đề thời gian cho đến khi cô gục ngã.

“Không hỏi thêm gì nữa, giờ đến lượt tôi”

“Tôi đã bảo là tôi ổn, nên cậu hãy ch....”

“Tôi là thằng đã đặt chân đến đây đầu tiên đấy.”

Nói những lời đó xong, tôi choàng lấy thanh kiếm đang nằm sau lưng mình.

-----------------------------

AN: Rakku sẽ chiến với Goblin Chúa

Happy