Tóm tắt chương trước:Không gì ngoài chiến đấu với quỷ dữ
Tôi thắc mắc rằng liệu không biết mình đã chiến đấu được bao lâu rồi. Nó quả thật quá điên rồ nên tôi thật sự không thể nhận biết được. Tôi cảm thấy dường như chỉ có thể mới một vài tuần hoặc có thể là một vài tháng. Nó cũng có thể là hơn một năm.
Tôi nhặt lên thanh ma kiếm của Quỷ Vương.
“Quần áo của mình bị rách hết rồi … và mình cũng chẳng còn chút tiền nào. Có lẽ mình sẽ bán nó đi.”
Thật sự đó quả là một trận chiến ác liệt. Quần áo của tôi đã bị rách từ lâu rồi.
Chúng có kháng vật lý và ma thuật thế nên giá trị của chúng cũng chẳng nhỏ đâu, tiếc thật đấy. Bây giờ, cơ bản là tôi đang gần như trần như nhộng với bộ quần áo chả còn lành lặn. Tôi cũng đã mất thẻ mạo hiểm gia. Còn chiếc túi ma thuật dùng để đựng tiền của tôi cũng bị cháy mất. Bây giờ tôi chẳng còn một xu dính túi. Nhưng nếu thể mạo hiểm gia của tôi được cấp lại, tôi có thể rút số tiền mà tôi đã gửi vào Guild. Thế nên cũng không còn phải lo lắng về nó nữa.
Tôi rời khỏi khoảng trống giữa các chiều không gian một cách đắc thắng.
“… Đây là?”
Khi tôi rời khỏi nơi đó, tôi được chào đón bởi một thảo nguyên rộng lớn. Hiện tại đang là ban đêm. Tôi không thể xác định được vị trí chính xác mà tôi sẽ đến khi tôi ra khỏi khu vực đó. Tôi chỉ có thể chọn một vị trí chung chung. Nó chắc là khá gần với thủ đô.
“Well, mình có thể tới một thị trấn nếu đi quanh đây.”
Tôi khỏa thân đi lang thang xung quanh chỉ với một thanh ma kiếm ở trên vai. Tôi đã đi được một lúc, đồng thời cũng đã hạ gục một số quái vật quanh đây. Với một chút may mắn, tôi đã tới thị trấn lúc bình minh.
“Đây là … thủ đô, phải không nhỉ?”
Nó trông hơi khác so với thủ đô trong trí nhớ tôi nhưng không còn nghi ngờ gì nữa đây chính là thủ đô. Tôi hướng về phía cánh cổng. Hai người lính gác bảo tôi dừng lại.
“Dừ, dừng lại”
“Có vấn đề gì sao ?”
“Tôi mới là người phải hỏi. Có chuyện gì xảy ra với cậu vậy ?”
Họ nhìn vào tôi. Lúc đó tôi gần như đang khỏa thân nên họ rất tò mò vì sao tôi lại bị như thế này.
“Tôi đã ở trong một trận chiến ác liệt…”
“Tôi hiểu. Một vụ cướp à … Số lượng bọn cướp gần đây đã giảm xuống nhưng tất nhiên là chúng vẫn còn tồn tại.”
“Không, tôi không bị cướp … tôi chỉ mất chúng trong một trận chiến thôi.”
Khi tôi trả lời họ như vậy, hai người lính gác đặt tay lên vai tôi. Sau đó họ trưng ra một biểu cảm an ủi.
“Rồi, rồi. Chúng tôi hiểu.”
“Cậu vẫn là một mạo hiểm gia sau tất cả. Đừng quá bực bội.”
Tôi phủ nhận việc nó là một vụ cướp nhưng có vẻ họ nghĩ tôi chém gió vì tôi là một mạo hiểm gia. Mạo hiểm gia là người bảo vệ những người bình thường khỏi bọn cướp. Nếu ai đó biết mạo hiểm gia đó bị cướp thì anh ta sẽ không thể tiếp tục làm nghề này nữa. Đó là lí do tại sao những người lính gác không tin tôi.
“Chuyện gì vậy?”
Vài người lính gác kéo tới. Người lính mà tôi vừa giải thích nói lại cho đồng nghiệp của anh ta.
“Umu. Cậu thật may mắn vì giữ được mạng đấy.”
“Không quan trọng là kĩ năng cậu tốt như thế nào, bọn chúng quá đông.”
“Cậu có thân nhân ở trong thủ đô không ?”
“À, tôi có.”
Anh hùng Eric và chiến binh Gran có thể đang ở trong thủ đô.
"Tốt đấy. Cậu có ID không ?”
“Tôi làm mất nó rồi.”
“Rồi, rồi, tôi hiểu. Chúng lấy ví của cậu luôn, đúng không?”
Anh ta đang tỏ ra thông cảm với tôi.
“Tôi sẽ cấp cho cậu một cái ID tạm thời nên là hãy cho tôi biết tên.”
“Tên tôi là Rakku.”
“Rakku. Tên đẹp đấy.”
“Cảm ơn vì đã khen.”
Thẻ ID tạm thời của tôi được tạo ra ngay lập tức. Tôi từ chối người lính đang đề nghị cho tôi vay tiền một cách lịch sự.
“Tuy nhiên, cậu không thể chỉ đi dưới bộ dạng như này được.”
“Khá là chắc kèo cậu sẽ bị bắt nếu khỏa thân đi xung quanh.”
Sau khi thảo luận một lúc, một trong số họ lấy một vài mảnh vải từ đằng sau.
Có vẻ đó là quần áo cũ.
“Nó bị rách một chút … nhưng còn hơn là tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ.”
“Xin lỗi vì chỉ có như thế này.”
“Không sao đâu, cảm ơn anh rất nhiều!”
“Nó sắp bị vứt đi rồi nên cậu không cần trả lại nó đâu. “
Sau khi cảm tạ những anh lính canh tốt bụng, tôi tiến vào thủ đô. Tôi có cảm giác hơi lạc lõng. Hình như nó đã thay đổi quá nhiều. Có vẻ trực giác của tôi bị rối tung lên sau khi chiến đấu quá lâu. Tôi quyết định đi gặp Eric và Gran trước khi tới hội. Với tôi, gặp bạn bè là quan trọng hơn cả.
“Eric-sama? À, ngài ấy…“
“Chiến binh Gran-sama? Ngài ấy… “
Họ nổi tiếng như mong đợi. Tôi có thể biết được họ sống ở đâu ngay sau khi hỏi. Có vẻ như là nhà của Gran gần hơn. Tôi quyết định tới nhà Gran. Thứ mà tôi nhìn thấy khi tới chỗ ở của Gran là một cái biệt thự siêu to khổng lồ.
“ T, to quá.“
“ Tôi có thể giúp gì được cho cậu không? “
Ngạc nhiên trước kích thước khổng lồ của ngôi nhà, người lính gác biệt thự của Gran gọi tôi.
“Tôi muốn gặp Gran. Anh ấy bây giờ có nhà không? “
“Huh... Cậu có hẹn trước không ? “
“ Không hẳn …”
“ Nếu vậy, cậu không thể gặp ngài ấy “
“ Chỉ cần nói là Rakku ở đây. Anh ấy sẽ biết “
Mặc dù tôi nói vậy, người lính gác không quan tâm.
“ Tôi xin lỗi nhưng tôi không thể làm vậy.”
“ Không nghiêm trọng vậy đâu. Nếu anh bảo cậu ấy là Rakku ở đây, anh ấy chắc chắn sẽ hiểu.”
“ Tôi đã nghe nó khá nhiều rồi ”
“ Mặc dù nó là sự thật “
“ Không thể được “
Có thể là do tôi ăn mặc khá là rách rưới nên anh ấy không đồng ý cho tôi đi vào.
“ Tôi sẽ quay trở lại.”
“ Xin đừng bao giờ tới nữa “
Tôi quyết định làm một khởi đầu mới. Bây giờ tôi chỉ là một người ăn mặc rách rưới đang mang theo một thanh kiếm lớn đáng ngờ. Không có cách nào để người lính gác cho tôi đi vào. Anh ấy quả là một người tận tâm với công việc.
“Mình sẽ mua vài bộ đồ, khoan đã, có lẽ mình nên đi xin cấp lại thẻ trước đã.”
Trên đường tới hội, tôi đi ngang qua quảng trường trung tâm thành phố. Ngay giữa quảng trường là một bức tượng tráng lệ. Nó phải cao gấp mười lần so với người trưởng thành. Nó thật sự rất lớn. Những nét chạm khắc thật sự tinh tế. Nó có vẻ là một bức tượng của một pháp sư. Anh ta có một chiếc áo choàng và một cây trượng phép lớn.
“ Dù sao đi nữa thì anh ta khá đẹp trai đấy chứ?”
Anh ta trông cực kì hào hiệp và đẹp trai. Tôi tự hỏi đây là bức tượng của ai. Tôi quyết định hỏi một số người gần tôi.
“ Xin lỗi, cho tôi hỏi bức tượng này là ai vậy? “
“ Ể? cậu không biết ? “
“ Không, tôi không rõ. Xin lỗi vì đã hỏi vậy. “
Người đó nhìn tôi như là nhìn vào tôi như là một người đáng ngờ vậy. Anh ta sau đó nhìn tôi một lúc và có vẻ hiểu được cái gì.
“ À, tôi hiểu rồi “
Nhìn vào đống vải rách trên người tôi, anh ta chắc đang nghĩ rằng tôi là một kẻ quê mùa. Gương mặt anh ấy sáng lên với nụ cười. Có vẻ đó là một số chính sách như là như là “ Hãy tử tế với người lạ “.
“ Đây là bức tượng của Rakku-sama, vị anh hùng.”
“ Rakku-sama?”
Tôi rất bất ngờ khi nghe tên tôi phát ra từ miệng anh ấy. Chờ đã, Rakku là một cái tên phổ biến. Hẳn là một sự trùng hợp khi tên bọn tôi giống nhau.
“ Đúng vậy, mười năm trước, ở trong khoảng cách giữa các chiều không gian, ngài ấy đã hi sinh thân mình để giữ chân một quân đội quỷ lớn. “
“ Anh nói cái gì cơ !! “
“ Cảm ơn Rakku-sama, thế giới đã an toàn nên chúng tôi xây bức tượng này để tưởng nhớ ngài. “
Nó là của tôi. Tuy nhiên, nó không giống tôi một tí nào. Anh ấy quá ngầu, tôi lại không được như vậy.
“ Anh ta, anh ta không ngầu như thế này đâu …. “
“ Ah, cậu thật thô lỗ. Nếu cậu nói như vậy, cậu sẽ bị gϊếŧ bởi fan Rakku-sama đấy “
Có vẻ như người hầm mộ của tôi vô cùng hung dữ, tôi khá sợ đấy. Khi mà nhìn vào bức tượng đẹp trai của tôi, thứ mà khác xa so với mặt tôi, tôi vẫn đứng chết lặng. Để mà nghĩ về việc họ tạc bức tượng của tôi.
28