Thập Niên 70: Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn Vùng Biên Giới

Chương 50

Nuôi heo dễ dàng, công điểm cũng không thấp.

Đối với đại đội mà nói, thật sự xem như là công việc rất tốt.

Tối hôm qua vẫn còn đang thương nghị, nghĩ chủ ý gì mới có thể lấy được công việc này đến tay.

Nhưng ai biết được, chỉ mới qua một đêm đã bị hai thanh niên tri thức mới tới nhanh chân lên trước.

“Dựa vào cái gì chứ, người trong thành sao biết nuôi heo bằng chúng ta.”

“Đúng vậy, vừa nhìn đã biết không thể làm việc, bọn họ có thể nuôi heo được không còn chưa nói, chỉ sợ giày vò chúng vậy tết chúng ta còn ăn cái gì nữa.”

“Không công bằng, dựa vào cái gì mà bọn họ có thể nuôi heo.”

Mấy người nói chuyện đỏ mắt không chịu nổi, tất cả đều là người nhớ thương công điểm của việc nuôi heo.

"Cũng không thể nói như vậy." Có người không đồng ý với cách nói của bọn họ: "Cho dù đám thanh niên tri thức không quen thuộc, nhưng các người còn không tin đại đội trưởng khẳng định là có nguyên nhân, bằng không đại đội trưởng làm sao có thể để cho thanh niên tri thức chà đạp heo chúng ta."

"Đúng vậy, đại đội trưởng có thể đồng ý, nói không chừng mấy thanh niên tri thức cũng biết nuôi heo."

Có người tò mò, gọi người bên cạnh một tiếng: "Thanh niên tri thức Vệ, cậu có biết nuôi heo không?"

Vệ Đông bị điểm danh không thể không trả lời: "Không.”

"Cậu không biết sao thanh niên tri thức khác lại biết" Có người nghi ngờ: "Không phải nói các người đều đọc sách sao? Chẳng lẽ cậu không nghiêm túc đọc sách."

Vệ Đông nghe được vẻ mặt đen lại, tự biện giải cho mình: "Ai học nuôi heo chứ."

"Nuôi heo thì làm sao vậy, chẳng lẽ cậu không ăn thịt lợn" Thím Trần vì thanh niên tri thức Dung mà nói: "Sao người ta có thể từ sách vở học được trồng trọt, học nuôi heo, cậu không học được còn không phải do cậu đọc sách quá ít sao, không giống thanh niên tri thức Dung người ta đọc sách nhiều.”

Vệ Đông nghe được muốn hất mặt.

Hiện tại điều hắn không muốn nghe nhất chính là tên Dung Hiểu Hiểu. Vừa nghe đến tên của cô đã cảm thấy chỗ bị đạp đặc biệt đau.

"Bà nói cũng đúng, tôi thấy Lý Tứ đi theo thanh niên tri thức Dung bận rộn trong ruộng, cỏ dại thật sự ít đi rất nhiều, nói không chừng cô ấy đúng là biết nuôi heo như thế nào."

"Tôi cũng cảm thấy."

Thím Trần nhìn người nói chuyện, không khỏi buồn bực: "Ồ, bà Chu, không phải lúc nào bà cũng thích dội nước lạnh vào người khác sao? Sao lần này lại cảm thấy người ta đúng rồi?"

Bà Chu ưỡn ngực lên: "Bà thì biết cái gì, thanh niên tri thức Dung ban đầu đi cùng tôi, tôi còn chính tai nghe cô ấy nói kế hoạch, nếu không phải Lý Tứ cướp công việc của tôi, người lập công chính là tôi.”

Mọi người vừa nghe, lập tức bật cười.

Bà già lười biếng này nằm mơ được lập công còn nhanh hơn.

Lúc này, tiếng cồng chiêng xuống công vang lên.

Tất cả đều dừng lại công việc trong tay, xách đồ đạc của mình đi về nhà.

Thím Trần vừa đến cửa viện, chần chờ một chút sau đó cất bước về phía nhà Sửu Ngưu.

“Bà chị già, ở nhà không?”

"Ở đây, tiến vào đi."

Thím Trần đẩy cửa sân đi vào đã thấy bà Dung ngồi trong sân bện đồ, bà khom người nhìn một chút: "Tay nghề của bà chị thật tốt, ông già nhà tôi cũng không bện tốt bằng chị.”

Bà Dung cười cười, theo phương hướng âm thanh nhìn lại: "Đừng nói vậy, lúc trước tôi học được từ mẹ chồng cô, tay nghề của bà ấy mới đáng khen ngợi.”

"Đều tốt đều tốt." Thím Trần cười ha ha, bà nghiêng đầu nhìn hai gian phòng trống ở một bên, rõ ràng không có người ở nhưng có vẻ rất sạch sẽ, chắc chắn có người thỉnh thoảng thu dọn.

Bà nói tiếp: "Bà chị còn nhớ rõ thanh niên tri thức Dung không, chính là người lúc trước đến đổi mũ trúc.”

"Nhớ kỹ."

Thím Trần nói tiếp: "Hôm qua cô ấy đến tìm tôi, nói là muốn thuê phòng nhà chị.”

Bà Dung trực tiếp lắc đầu: "Không cho thuê, phòng nhà tôi không cho thuê.”

"Bà chị đừng cự tuyệt nhanh như vậy." Thím Trần khuyên nhủ: "Tôi nhìn cô gái kia thật sự không tệ, ở lại đây sẽ không gây chuyện cũng sẽ không làm hỏng phòng nhà bà, quan trọng nhất là, còn có thể thu một chút tiền thuê nhà.”

Bà thấy bà Dung muốn cự tuyệt, mở miệng cắt ngang lời bà ấy: "Bà không vì mình suy nghĩ, cũng phải vì Sửu Ngưu mà suy nghĩ, hiện tại nó đã lớn tuổi hơn chút, đồ trên người đặc biệt không vừa người, thu tiền thuê nhà mấy tháng bà còn có thể làm cho nó một bộ quần áo mới.”

Trong thực tế, bà có thể nói điều tồi tệ hơn một chút.

Bà nội Sửu Ngưu không nhìn thấy, căn bản không biết Sửu Ngưu hiện giờ gầy đến mức nào.

Ngay cả bà nhìn thấy có lúc buổi tối gặp ác mộng, đều mơ thấy Sửu Ngưu không qua được, người trẻ tuổi sẽ không còn.

Nhưng bà không dám nói.

Bà cũng biết bà nội Sửu Ngưu sống rất khó khăn, nói nhiều ngược lại làm cho bà ấy càng khó chịu.