Thập Niên 70: Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn Vùng Biên Giới

Chương 47

Hai người anh một câu tôi một câu, khói thuốc từ tẩu thuốc tràn ngập trong không khí, Tiêu Cảng hít một hơi đã cảm giác được mùi thuốc lá kém chất lượng cào họng, cố nén muốn ho khan.

Chịu đựng khoảng nửa giờ, cuộc nói chuyện của hai người bọn họ cuối cùng cũng kết thúc.

"Được rồi, ngày mai tôi sẽ an bài." Lý Tứ gật đầu, rõ ràng lúc này nên rời đi, nhưng vẫn ngồi tại chỗ, còn chủ động mở miệng: "Thanh niên tri thức Tiêu, bên tôi đã bàn xong rồi, anh có chuyện gì tìm đại đội trưởng vậy?"

"Tôi…" Tiêu Cảng sững sờ nhìn hắn, người này sao còn không đi chứ.

La Kiến Mộc gõ tẩu thuốc, vẻ mặt nghiêm túc: "Có chuyện gì thì nói đi.”

"…"Tiêu Cảng nhìn vẻ mặt lạnh lùng của ông càng nói không nên lời.

Vừa nhìn thấy ông giống như là nhìn thấy ông cụ trong nhà, luôn cảm thấy chỉ cần hắn mở miệng, cây gậy này sẽ chào hỏi trên người hắn.

Nếu không, cứ chậm lại một ngày nữa.

Đang nảm lòng thoái ý, ngoài cửa lại truyền đến một tiếng hô.

Lý Tứ cười: "Đại đội trưởng nhà anh rất náo nhiệt nha.”

Nhưng khi thấy được người đến, hắn có chút kinh ngạc: "Thanh niên tri thức Dung, sao cô lại tới đây?"

Người tới chính là Dung Hiểu Hiểu.

So với cái sọt lớn trên lưng Tiêu Cảng, Dung Hiểu Hiểu lại tay không mà tới, cô đi tới trước mặt ba người tìm một vị trí ngồi xuống: "Không phải là vì có chút việc muốn tìm đại đội trưởng thương lượng sao.”

"Chuyện trong ruộng sao."

"Trong ruộng đã gần như ổn rồi, có tiểu đội trưởng trông coi sẽ không xảy ra vấn đề."

Đại đội trưởng vừa định hít tẩu thuốc một hơi, nhìn cô gái nhỏ do dự một hồi, rốt cuộc vẫn dừng lại: "Lần này nhờ có cô, tôi sẽ nói với nhân viên ghi điểm, đoạn thời gian trước cô làm việc đều tính mười phần công điểm, về sau cũng có thể đi theo Lý Tứ, quy hoạch ruộng cho tốt.”

Cùng nhau lên kế hoạch, người làm việc không phải là chính mình.

Cũng giống như mấy ngày trước, đảm nhiệm vai trò chỉ huy là tốt rồi.

Tiêu Cảng ở một bên cũng nghe ra thâm ý của lời này, nhìn thanh niên tri thức Dung trong mắt đều là hâm mộ.

Nếu đó là lời nói với anh ta thì tốt biết bao.

Hận mình trước kia không đọc nhiều, sao lại không học nhiều thêm một chút để biết làm ruộng như thế nào chứ.

"Chuyện trên đất, tiểu đội trưởng một mình có thể trông coi tốt, tôi đến là muốn cùng đại đội trưởng thương lượng chuyện khác." Dung Hiểu Hiểu nói ra ý định của mình: "Tôi nghe nói thím nuôi heo bị gãy chân, trong khoảng thời gian này chắc chắn phải tìm người khác, nên cùng thanh niên tri thức Tiêu mao muội tự tiến cử.”

"Cô muốn nuôi heo."

"Cái gì." Tiêu Cảng trợn tròn mắt.

Anh ta nuôi heo, anh ta có nói là muốn nuôi heo sao. Làm sao anh ta có thể nuôi heo.

Nếu truyền về, vậy không phải sẽ bị người ta cười chết.

"Không, tôi không có."

"Đúng vậy, kỳ thật người bình thường đều cảm thấy nuôi heo rất thoải mái, chỉ có dọn dẹp chuồng heo, cắt cỏ heo cho ăn là được."

Tiêu Cảng và Dung Hiểu Hiểu đồng thời vang lên.

Chờ sau khi vừa dứt lời, Tiêu Cảng không còn phát ra tiếng động nào nữa.

Nuôi heo thoải mái như vậy, vậy hắn nuôi heo cũng không phải không được ah.

Dung Hiểu Hiểu nhìn vẻ mặt hắn khẽ cười, nói tiếp: "Muốn nuôi tốt một con heo thật sự rất không dễ dàng, vừa phải lo lắng nó bị bệnh lại phải cho nó có nhiều thịt, quanh năm không thể có bất kỳ sự lơi lỏng nào, bằng không cuối cùng đều là giỏ trúc múc nước, không công một hồi.”

"Không phải sao." Lý Tứ đặc biệt đồng ý: "Những bà thím lắm miệng trong thôn đều nói mẹ La Căn có một công việc tốt, nhưng bọn họ lại không thấy mẹ La Căn vất vả, như lần trước, đột nhiên trời mưa to, hơn nửa đêm mẹ La Căn còn phải đứng đi chuồng heo xem, cuối cùng bị bệnh phong hàn mấy ngày.”

La Kiến Lâm hỏi: "Cô biết vất vả còn muốn đến nuôi lợn."

Dung Hiểu Hiểu lộ ra một chút ngượng ngùng: "Trước khi về nông thôn chúng tôi đã biết rất vất vả, chỉ là ngay từ đầu chưa chuẩn bị sẵn sàng, hiện giờ đã chậm rãi quen, cũng có chuẩn bị tâm lý, tất nhiên muốn làm tốt một hồi.”

"Ý tưởng rất tốt." La Kiến Lâm nói xong, lại lắc đầu: "Nhưng heo của đại đội thật sự là quá quan trọng, toàn đội từ trên xuống dưới đến ngày tết chỉ trông cậy vào chúng nó, không thể có bất kỳ sơ suất nào.”

Dung Hiểu Hiểu lộ ra vẻ tự tin: "Đại đội trưởng, ông nghe tôi nói, chuyện khác có lẽ tôi không lành nghề, nhưng nếu nuôi heo tôi thật đúng là có thể nói ra một chút.”

Lý Tứ ở một bên ngồi thẳng dậy.

Đến rồi, anh nghe tôi nói.

Mấy chữ này không hiểu sao làm cho người ta phấn chấn.

La Kiến Lâm cũng hứng thú: "Cô nói xem.”

"Ông nghe tôi nói, heo cũng giống như con người, muốn lớn lên vừa nhanh vừa béo, vậy nhất định phải ăn một chút đồ bổ dưỡng, chỉ riêng cỏ heo nhiều lắm cũng chỉ làm cho nó no bụng, muốn phát triển nhanh và béo, khâu ăn uống này cũng cần chú ý."

“Chú ý thế nào được.”

"Ông nghe tôi nói, biện pháp đơn giản nhất này, chính là nấu chín cỏ heo đã rửa sạch, điều này làm giảm rất nhiều xác suất heo bị bệnh trong quá trình chăn nuôi, còn trợ giúp tiêu hóa, để heo có thể tăng thêm mấy cân thịt."