Thập Niên 70: Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn Vùng Biên Giới

Chương 36

Tiêu Cảng lập tức ngừng khóc: "Ý tứ gì?”

Lúc hai người bọn họ đang nói chuyện, mấy người ngồi trong phòng không khỏi dừng nói chuyện với nhau, lực chú ý của mọi người đều đặt ở trên người thanh niên tri thức Dung, đều rất muốn hiểu rõ ý tứ trong lời này của cô.

"Muốn thoải mái một chút, anh phải thể hiện ra giá trị của mình." Dung Hiểu Hiểu cười: "Vì sao bọn họ lại coi trọng tôi như vậy? Bởi vì tôi đang cung cấp cho họ kiến thức không thể từ chối.”

Tiêu Cảng gãi gãi đầu, vẫn không hiểu.

Cao Liêu ở một bên có chút trầm tư: "Tri thức?”

Dung Hiểu Hiểu gật đầu: "Nhổ cỏ mệt đúng không? Các người chắc cũng biết loại công việc nhổ cỏ này cách năm ba ngày phải làm một lần, nếu như tôi có thể làm chậm chu kỳ sinh trưởng của cỏ dại, anh nói đại đội có nguyện ý học hay không?”

“Đương nhiên nguyện ý!” Trần Thụ Danh vỗ mạnh bàn tay: "Tôi xem như hiểu rõ vì sao cô không làm việc đại đội còn nguyện ý cho cô công điểm.”

Ngay cả khi họ là người trong thành phố, họ cũng biết sự nguy hiểm của cỏ dại đối với ruộng đồng.

Càng đừng nói bọn họ nhổ nhiều cỏ như vậy, nếu như không phải vô dụng, đại đội cũng sẽ không phái nhiều lao động như vậy nhổ cỏ.

Nếu có thể khống chế sự phát triển của cỏ dại, đại đội có thể đặt một nhóm lao động như vậy vào các công việc khác.

Nghĩ đi nghĩ lại, hai mắt Trần Thụ Danh tỏa sáng, có chút kích động nói: "Nói cách khác, nếu như chúng ta có thể cung cấp một ít chuyện có lợi, đại đội cũng có thể cho chúng ta giống như thanh niên tri thức Dung.”

Vệ Đông từ trước đến nay ít nói chủ động hỏi: "Vậy chúng tôi có thể làm gì?”

Dung Hiểu Hiểu nhún nhún vai: "Làm sao tôi biết các người có thể làm cái gì.”

Cô nhiều nhất chỉ có thể đề cập đến một chút, chuyện còn lại không liên quan đến cô.

Hơn nữa, bản thân cô còn rất lo lắng.

Loại chuyện nhổ cỏ này không lâu, cô còn phải tìm một công việc vừa lâu dài vừa nhẹ nhàng.

Về phần cô nói những phương pháp khống chế cỏ dại kia có tác dụng hay không.

Lừa dối thì lừa dối, nhưng cũng không thể lừa gạt lung tung.

Khống chế 100% khẳng định không có khả năng, nhưng hiệu quả ít nhiều vẫn có, tuyệt đối xứng đáng với công điểm của đại đội cho cô.

Dung Hiểu Hiểu vừa chuyển đầu, nói: "Thím Trần đã thu thập được một nhóm bông, mọi người có thể đi qua cầm.”

Trần Thụ Danh liên tục cảm tạ: "May nhờ có cô, bằng không tôi và Cao Liêu cũng không biết làm thế nào để có được nhiều bông như vậy.”

Trong lòng cảm thấy kiên định.

Ngoài chuyện làm việc mệt mỏi, họ đặc biệt lo lắng về mùa đông.

Mùa đông đông bắc thật sự quá lạnh, quần áo bọn họ mang đến cho dù toàn bộ cộng lại cũng không đủ giữ ấm.

Hạ Gia Bảo tính toán ngày: "Bắt đầu từ tuần sau, chúng ta sẽ bắt đầu nhặt củi.”

"Haizz, sao lại phải nhặt củi nữa." Thanh niên tri thức cũ Chu Hồng Bân thở dài: "Đi làm đã mệt không chịu nổi, trở về hận không thể trực tiếp nằm xuống, kết quả còn phải đi nhặt củi.”

"Không nhặt không được, mùa đông phải chuẩn bị đầy đủ củi, bằng không làm sao chịu đựng được?" Hạ Gia Bảo cũng không cảm thấy gì, nhà thanh niên tri thức nhiều người như vậy, phân công đi nhặt cũng có thể nghỉ ngơi mấy ngày: "Thừa dịp hiện tại mọi người đều ở đây, không bằng hôm nay sắp xếp ca làm việc luôn?”

Bạch Mạn cùng Thạch Nghênh Dung đã chuyển đến túp lều bên cạnh, chắc sẽ không chung với bọn họ.

Còn lại, bên này tổng cộng có mười hai người, vừa vặn hai người một tổ.

Thái Thiếu Anh từ trong phòng đi ra, ôn nhu nói: "Không cần tính tôi, sau khi thu hoạch tôi sẽ phải lập gia đình, mùa đông không ở bên này.”

Vệ Đông ngẩng đầu, gắt gao nhìn chằm chằm cô ta một hồi, sau đó lại buồn bực không lên tiếng cúi đầu.

Dương Quyên nhìn, hung hăng trừng mắt nhìn Thái Thiếu Anh một cái, ác thanh ác khí nói: "Tôi thấy cô gả cho một người nông thôn, có thể có cuộc sống tốt đẹp gì.”

Đối mặt với những lời ác ý như vậy, Thái Thiếu Anh cũng không đáp lại, mà lại xoay người trở về phòng.

Dung Hiểu Hiểu bàng quan, giữa ba người này sợ là có chút chuyện xưa.

"Được rồi, không tính thanh niên tri thức Thái, mười một người chúng ta..." Hạ Gia Bảo đang nói lại thấy có người giơ tay lên, hắn hỏi: "Thanh niên tri thức Dung có chuyện gì muốn nói?”

"Cũng không cần tính tôi, qua một thời gian nữa tôi tính đi nơi khác ở."

Lời nói của Dung Hiểu Hiểu làm cho không khí trở nên náo nhiệt.

"Cô muốn rời khỏi đây?"

"Cô sẽ chuyển đến đâu, đã tìm thấy một căn nhà?"

"Nhà thanh niên tri thức bên này cũng không có gì không tốt, tại sao phải chuyển đi?"

Hạ Gia Bảo khẽ nhíu mày, đi tới một bên bãi đất trống: "Thanh niên tri thức Dung, tôi có thể nói riêng với cô hai câu không?”

Dung Hiểu Hiểu gật đầu, đi về phía bên kia.

Hai người đứng vững, Hạ Gia Bảo nhẹ giọng nói: "Cô dọn ra ngoài chắc là muốn ở trong gia đình địa phương đúng không, có thể hỏi cô muốn chuyển đến nhà nào không?”

Anh ta không cố gắng thỏa mãn sự tò mò, mà là lo lắng.

Đại đội bọn họ ngược lại chưa từng xảy ra chuyện gì, nhưng không có nghĩa là tất cả các nơi đều chưa từng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Một đồng chí nữ trẻ chuyển đến nhà của người lạ, nếu trong gia đình đó cũng có những đồng chí nam bằng tuổi nhau, thì không thể không đề phòng.

Không sợ một vạn, chỉ sợ vạn nhất.

Rốt cuộc hắn ở đại đội Hồng Sơn lâu hơn một chút, cũng coi như hiểu rõ một ít người của đại đội, có thể giúp thanh niên tri thức Dung tham khảo.

Nếu như tìm hộ gia đình kia không được, còn phải bỏ đi tâm tư muốn dọn ra ngoài của cô, cũng đỡ sau này thật sự xảy ra chuyện.

Dung Hiểu Hiểu không giấu diếm: "Cũng chưa xác định được, đến bây giờ tôi chỉ nhìn thấy một nhà hơi thích hợp, nếu như anh có nơi thích hợp cũng có thể giới thiệu cho tôi.”

Hạ Gia Bảo ghi lại chuyện này, hỏi theo: "Cô thấy nhà nào.”

"Nhà Sửu Ngưu."

Hạ Gia Bảo trong lòng thoáng thở phào nhẹ nhõm: "Nhà Sửu Ngưu quả thật không tệ, bà nội Dung tâm địa rất tốt, tuy rằng mắt mù nhưng cũng không cản trở bà ấy thu thập nhà, tôi từng đi qua nhà bà ấy một lần, sửa sang lại đặc biệt sạch sẽ.”

Dung Hiểu Hiểu ngẩn ra: "Bà nội Sửu Ngưu cũng họ Dung?”

Sẽ không trùng hợp như vậy chứ...

Là bởi vì gả vào Dung gia mới được xưng hô là bà nội Dung, hay vốn đã là họ Dung?