Hiện tại mình sẽ phụ trách bộ này, mình sẽ up lại từ đầu để thống nhất xưng hô do mình không chỉnh sửa được từ đầu ạ
==
【Tôi đã hỗ trợ kí chủ thực hiện ba nghìn bảy trăm bốn mươi bảy nhiệm vụ phản diện, tỉ lệ hoàn thành nhiệm vụ là 0, tỉ lệ tử vong của kí chủ là... trăm phần trăm, rất vinh hạnh, bây giờ bạn đã trở thành kí chủ thứ ba nghìn bảy trăm bốn mươi tám của tôi, hy vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ.】
Âm thanh máy móc vô cảm của hệ thống vẫn còn văng vẳng bên tai Vân Miên, cô chỉ hơi lơ đãng một chút, linh hồn phiêu dạt đã biến mất khỏi phòng bệnh nặng ở thế kỷ 21.
Lại mở mắt ra, nhìn thấy chính là một cô bé còn thấp hơn cả cô, trên đầu buộc búi tóc nhỏ xinh xắn, đang cau mày lạnh lùng đánh giá cô.
Cô bé Vân Miên năm tuổi vừa mới qua đời vì bệnh nặng vừa mở mắt ra đã chạm phải ánh mắt của cô bé này, bị vẻ lạnh lùng trong mắt đối phương dọa sợ lùi lại một bước, sau khi hoàn hồn cũng không kịp quan sát sự thay đổi xung quanh, theo bản năng hỏi cô bé: "Em nhìn chị làm gì?"
Cô bé lạnh lùng nhìn cô, không nói gì.
Nhưng dựa theo kinh nghiệm ít ỏi của Vân Miên để suy đoán, cô bé này... hình như muốn đánh nhau với mình!!
Vân Miên sau khi bệnh nặng đã lâu không đánh nhau có chút hưng phấn muốn thử, trong nháy mắt trong đầu đã nghĩ ra rất nhiều kiểu đánh nhau hoa hòe loè loẹt.
Từ cuộc đời ngắn ngủi của cô mà biết được kiếp trước cô chỉ đánh nhau với chó bông, hệ thống: "..."
【Miên Miên.】
Nó thay đổi hệ thống ngôn ngữ của mình, khiến giọng nói nghe có vẻ giống con người hơn: "Trước mặt em chính là nhân vật chính của thế giới này, tin tốt là bây giờ cô bé còn nhỏ hơn em một tuổi, rất dễ bắt nạt."
Vừa đúng lúc này, nhân vật chính đầu búi tóc nhỏ cũng lên tiếng, khác với ánh mắt lạnh lùng vừa rồi, giọng nói ngoan ngoãn mềm mại: "Chị Miên Miên, vừa rồi chị nói muốn dẫn em đến núi sau bắt sâu nhảy cơ mà, chị quên rồi sao?"
Sâu nhảy là cái gì?
Vừa mới nghi ngờ, trong đầu Vân Miên đã tự động hiện ra hình dáng một con châu chấu màu xám xịt.
Đây giống như một cái công tắc kỳ lạ, rất nhanh, cô đã bị ép tiếp nhận tất cả ký ức của cơ thể này.
Trong ký ức, cô bé cũng tên là Vân Miên này sống rất vui vẻ và tự do, mỗi ngày đều chạy khắp làng trêu chọc gà chó, sau đó về nhà bị mẹ đơn thân cũng tên là Vân Cẩm cầm chổi rượt đánh.
Vân Miên chớp chớp mắt, sau khi hoàn hồn, cũng không quan tâm cô bé trước mặt rốt cuộc muốn bắt sâu bay hay sâu nhảy nữa, cô xoay người co chân định bỏ chạy.