*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngài Dampier cầm hai đồng đi, Lâm Vũ Tầm xoay đầu lại nhìn Trình Hào: “Chúng ta vào ăn cơm đi.”
Trình Hào cùng cậu đi vào trong phòng.
Đối với chuyện ngài Dampier chạy tới đòi tiền thuê nhà anh cảm thấy không cao hứng, nhưng thật ra thì ngài Dampier có sai không, không có.
Phòng ở là của hắn, hắn và Lâm Vũ Tầm đã nói ở thêm người phải thêm tiền, Lâm Vũ Tầm cũng đồng ý, như vậy hắn đòi thêm tiền cũng không sai.
Chỉ có thể trách bọn họ quá nghèo.
Vào phòng, Lâm Vũ Tầm liền mở túi nhựa cậu mang về ra.
Cậu lấy ra từ trong túi ba cái bánh mì vừa dài vừa bự mà ngày đó từng cho Trình Hào ăn, còn lấy ra từng cái xúc xích hình chữ nhật thô to như cánh tay của Trình Hào.
Ngoài ra, cậu còn lấy ra một bình mứt hoa quả ướt, bàn chải đánh răng, kem đánh răng, còn có khăn mặt cùng xà phòng.
“Đây là để cho anh.” Lâm Vũ Tầm đem khăn mặt, bàn chải đánh răng các loại đưa cho Trình Hào, người như Trình Hào, nhất định là muốn rửa mặt.
“Cảm ơn.” Trình Hào nhận.
“Anh còn cần gì không? Tôi không biết anh còn thiếu cái gì, cũng chỉ mua cho anh những thứ này… Tôi cho anh tiền, anh tự đi mua đồ anh muốn nhé?” Lâm Vũ Tầm hỏi. Ngày cậu cứu Trình Hào có giúp Trình Hào thay đổi quần áo, rất chắc chắn trên người Trình Hào ngoại trừ hộ chiếu, thì không hề có tiền.
“Không cần.” Trình Hào nói, đương nhiên là anh thiếu đồ, ví dụ như quần áo anh cũng rất thiếu, nhưng anh ngại lấy tiền của Lâm Vũ Tầm.
Lâm Vũ Tầm có chút mất mát, nhưng nhanh chóng đi lấy dao, cắt bánh mì cùng xúc xích.
Cậu cắt hai mảnh bánh mì, thoa mứt hoa quả thật dày rồi gắp một mảnh xúc xích dày bỏ lên, đưa cho Danny, lại làm một cái, đưa cho Trình Hào.
Trình Hào thấy thế vội vàng nói: “Cậu tự mình ăn đi, tôi không cần phiền toái như vậy.” Anh trực tiếp cầm bánh mì gặm là được.
Thấy Trình Hào không nhận, Lâm Vũ Tầm chỉ có thể tự mình ăn, nói với Trình Hào: “Anh ăn nhiều một chút, tôi và Danny ăn không nhiều, anh có thể ăn hết chỗ còn lại.”
“Cảm ơn, nhưng nhiều như vậy tôi ăn không nổi.” Trình Hào cười nói, anh cắt xúc xích còn lại làm ba phần, cầm một phần, sau đó vừa gặm bánh mì, vừa ăn xúc xích.
Trong lúc đó anh còn thử bình mứt hoa quả lỏng kia, hắn học Lâm Vũ Tầm trét một chút lên bánh mì của mình, kết quả mới ăn một miếng, liền ăn không vô nữa.
Trái cây kia ướp quá ngọt rồi! Quả thực chính là đổ cả lọ đường vào… Không, đây thật ra là một lọ đường đúng không?
Trình Hào không đến nỗi không ăn đồ ngọt, nhưng thứ ngọt như vậy, anh ăn không nổi.
Trình Hào không động đến mứt hoa quả nữa, tiếp tục ăn bánh mì xúc xích.
Anh ăn một nửa cái bánh mì, mà xúc xích cũng chỉ ăn một phần ba kia.
Khẩu vị anh rất lớn, cũng không thể ăn hết thịt của người ta —— cho dù xúc xích này giá rất rẻ, nhưng đối với Lâm Vũ Tầm cùng Danny mà nói, chắc cũng là thứ tốt.
“Anh ăn thêm đi.” Lâm Vũ Tầm cầm phần xúc xích còn lại đưa cho Trình Hào.
Trình Hào nói: “Tôi đã no rồi, cậu ăn đi.”
“Anh chỉ ăn một chút như thế đã no rồi?” Lâm Vũ Tầm hỏi.
Trình Hào nói: “Thương thế của tôi tốt lắm rồi, không cảm thấy đói bụng nhiều nữa.”
Trình Hào không ăn, kết quả còn lại hai khối xúc xích lớn, Lâm Vũ Tầm cho Danny một khối, nhưng không ăn một khối khác như dự tính.
Trình Hào chỉ có thể nói: “Xúc xích này đã mở ra, không ăn sẽ hư, cậu ăn đi.”
Lâm Vũ Tầm do dự một chút, cầm xúc xích cắn từng miếng nhỏ, ăn hết sức chăm chú, giống như đang ăn sơn hào hải vị vậy.
Trình Hào nói: “Ừ, cậu nên ăn nhiều một chút, cậu đang ở tuổi lớn, phải ăn nhiều thịt một chút, rau dưa hoa quả cũng phải ăn, như vậy mới có thể dinh dưỡng cân đối.”
Lâm Vũ Tầm nghe Trình Hào nói, suy tư.
Trong xúc xích mà Lâm Vũ Tầm mua về, hẳn là có rất nhiều bột, cho nên dù cho hai người Lâm Vũ Tầm cùng Danny ăn thật nhiều, cũng không đến nỗi không tiêu hóa được.
Chờ ăn xong, Trình Hào tiếp tục làm thầy giáo.
Anh dạy Danny học từ đơn, rồi dạy Lâm Vũ Tầm dùng tiếng phổ thông đọc đoạn văn mà anh đã viết.
Vì để có thể học chữ tốt hơn, Lâm Vũ Tầm lấy ra mấy quyển vở không biết từ nơi nào.
Ban ngày Trình Hào đã nhìn xung quanh trong phòng quá, nhưng không tìm được vở… Lâm Vũ Tầm thật sự rất biết giấu đồ.
Đương nhiên, làm cho Trình Hào kính nể nhất, không phải Lâm Vũ Tầm biết giấu đồ vật, mà là Lâm Vũ Tầm chỉ đọc đoạn văn kia của anh mấy lần, vậy mà thuộc, chỉ là lúc đọc, có vài chữ đọc không chuẩn mà thôi.
Mà sau khi cậu sao chép mấy lần… Cậu đã biết viết chính tả rồi!
Thiên tài thật là khiến người ta đố kỵ.
Trình Hào cảm khái nhìn Lâm Vũ Tầm, nếu như anh có bản lĩnh của Lâm Vũ Tầm, lúc trước phỏng chừng sẽ không đi đánh quyền, mà là đi thi Bắc Đại, Thanh Hoa rồi!
Một đứa trẻ như vậy, thật sự không thể mai một!
Ngày này, bọn họ ngủ rất sớm như cũ.
Sáng ngày hôm sau, Trình Hào không bỏ qua việc đánh thức Danny như hôm trước, mà gọi Danny dậy.
Danny bị đánh thức cũng không hề không vui, trên thực tế, nó cực kỳ cao hứng, trên mặt vẫn luôn mang theo ý cười.
Trình Hào liền mang theo Danny có dáng vẻ như vậy, cùng Lâm Vũ Tầm đến trường học, cọ bữa sáng miễn phí.
Cơm trưa ở trường học vẫn có chút thức ăn mặn, bữa sáng thì không có, ăn vô cùng đơn giản, như ngày hôm nay, chính là ăn bánh mì quét mứt hoa quả lỏng, còn có cà rốt cùng khoai lang.
Trình Hào đói bụng quá sức, lúc ăn không lãng phí một chút nào, hai người Lâm Vũ Tầm cùng Danny cái gì cũng ăn, không kiêng ăn chút nào, mà trong đám học sinh đến ăn điểm tâm, có người liếʍ phần mứt hoa quả trên bánh mì, ăn một chút khoai lang, còn lại ném qua một bên không ăn.
Cái người chia thức ăn thấy cảnh này rất tức giận, hùng hùng hổ hổ nói không ngừng, cảm thấy những người kia không nên lãng phí đồ ăn.
Đại khái là cảm thấy hành vi của những người kia quá mức đáng ghét, chờ Trình Hào yêu cầu thêm món ăn, hắn một hơi cho Trình Hào ba cái bánh mì trét mứt hoa quả ướt.
Trình Hào thiếu chút nữa ăn không nổi.
Ngày đó, Trình Hào vẫn giống những ngày trước, ban ngày ở nhà dưỡng thương, dạy dỗ Danny, chờ Lâm Vũ Tầm trở về.
Ngày này, đến năm giờ rưỡi Lâm Vũ Tầm mới trở về như trước, lúc trở về, cậu mang theo một cái túi nhựa như cũ.
“Ngày hôm nay cậu mua cái gì ăn vậy?” Trình Hào cười hỏi.
“Ngày hôm nay tôi mua hot dog.” Lâm Vũ Tầm nở nụ cười với Trình Hào, một bộ cầu khích lệ.
“Giỏi quá!” Trình Hào cười nói.
Lâm Vũ Tầm thấy Trình Hào cao hứng, đôi mắt cười đến híp lại, sau đó lập tức mở túi nhựa trên tay ra.
Trong túi ngoại trừ cái bánh mì lớn, còn có ba cái hot dog dùng giấy bọc lại, nóng hầm hập, cùng với một quả táo, ba cây rau xà lách, ba củ cà rốt.
“Cậu còn mua đồ ăn?” Trình Hào có chút kinh hỉ: “Nhưng trong nhà không có chỗ nấu ăn…”
“Nấu ăn?” Lâm Vũ Tầm tò mò nhìn Trình Hào.
Trình Hào đột nhiên nghĩ đến cái gì, chỉ vào rau xà lách hỏi: “Không nấu lên… Cái này sao ăn?”
Lâm Vũ Tầm ngay lập tức liền nói: “Chấm mứt hoa quả lỏng rồi ăn!”
Trình Hào: “…”
Tuy rằng không thích ăn sống rau xà lách, nhưng Lâm Vũ Tầm đã mua, mình cũng cần phải bổ sung một chút vitamin… Trình Hào chấm mứt hoa quả lỏng, ăn một lá rau xà lách.
Rau xà lách cùng mứt hoa quả lỏng ngọt không phải thứ anh thích, nhưng phối hợp cùng nhau, cũng miễn cưỡng có thể ăn.
Chỉ mới xuyên việt bốn ngày mà thôi, mà Trình Hào đã cực kỳ nhớ các loại đồ ăn Trung Quốc, cho dù là cơm dinh dưỡng mà huấn luyện viên chuẩn bị cho anh, anh cũng nhớ.
Đầu bếp của bọn họ, sẽ có biện pháp làm cơm dinh dưỡng ăn rất ngon.
Lúc nghỉ ngơi không ăn cơm dinh dưỡng, thịt ba chỉ kho phối hợp với cơm tẻ, anh có thể ăn một hơi ba chén lớn!
Trình Hào càng nghĩ càng thèm, cuối cùng chỉ có thể vỗ một cái vào trán của mình, tự nói với mình đừng suy nghĩ nhiều.
Thịt kho tàu cái gì, thật sự rất xa xôi, đối với anh bây giờ mà nói, có thể ăn một cái hamburger KFC nóng hầm hập, anh đã rất thỏa mãn.
Mà KFC tại nơi này mặc dù là đồ ăn bình dân, nhưng anh cùng Lâm Vũ Tầm, còn là tầng chót không quá tốt so với bình dân.
Bọn họ không có thu nhập, hamburger gì đó khỏi suy nghĩ.
Ngày này, Lâm Vũ Tầm học một ít chữ, học xong, lại giống hai ngày trước, ngủ rất sớm.
Khi mặt trời lại bay lên một lần nữa, một ngày mới liền tới.
Ngày này, đến thứ sáu, có thể đi đến quán bar thi đấu.
Vết thương trên người Trình Hào đã đóng vảy, tuyệt đại đa số hành động đều không đáng lo, nhưng muốn đi tham gia thi đấu quyền anh, kỳ thực còn có chút miễn cưỡng.
Đời trước, lần nào anh chẳng phải đem trạng thái điều chỉnh đến mức tốt nhất, mới đi tham gia thi đấu? Trước trận đấu, ngoại trừ cơm dinh dưỡng ra thì không ăn thêm gì khác vào miệng, miễn cho lúc so tài gặp sự cố về cân nặng.
Nhưng bây giờ anh thiếu tiền…
Trình Hào suy nghĩ, tối hôm nay thi đấu nếu như đối thủ yếu, thì cẩn thận đánh một trận, mà nếu như đối thủ khá mạnh, anh tránh né nhiều một chút, xác định trận so tài quyền anh kia đã được thưởng thức đủ rồi, liền chịu thua là được.
Anh muốn thắng, nhưng cũng không tính liều mạng với người ta trong thi đấu không chính quy, gây thương tích cho thân thể của chính mình.
Thân thể là tiền vốn để đánh quyền, nếu như anh làm hỏng thân thể sớm, vậy sự nghiệp quyền anh của anh sẽ lập tức kết thúc!
Về phần tiền, thiếu một chút cũng không sao.
Trình Hào ra quyết định, ngày đó chỉ dùng để nghỉ ngơi, thỉnh thoảng nâng cao Danny, coi như rèn luyện.
Nhưng, đến thời gian tan học buổi chiều của Lâm Vũ Tầm, Trình Hào lại đột nhiên nghĩ đến một chuyện.
Từ chỗ Lâm Vũ Tầm đi tới quán bar lão George, phải đi nửa tiếng, lão George lại bảo anh đến sớm một chút đi… Vậy tốt nhất là tầm sáu giờ, anh phải tới chỗ lão George.
Mà Lâm Vũ Tầm trở về rất muộn…
Là trường Lâm Vũ Tầm tan học muộn, hay là cậu nhiều bài tập? Hay là chỗ mua thực phẩm khá xa?
Hai giờ rưỡi chiều, Trình Hào dẫn theo Danny, đi đến trường học của Lâm Vũ Tầm.
Anh dự định đi chờ Lâm Vũ Tầm tan học.
Trình Hào đã ba ngày liên tục mang Danny đến trường học cọ cơm, con đường này Danny đi rất quen, hơn nữa có Trình Hào dắt, hiện tại nó không còn chút sợ hãi, ngược lại hào hứng nhìn chung quanh, quan sát tình huống chung quanh.
Trình Hào rất muốn giới thiệu xung quanh với nó, nhưng nhanh chóng ý thức được là nó không nghe được, cuối cùng chỉ có thể sờ sờ đầu của nó.
Hai người tới trường học rất nhanh.
Bây giờ còn là thời gian đi học, mà trong phòng học không có mấy người, ngược lại là bên ngoài phòng học có hai nhóm đang đánh nhau.
Trình Hào sợ những người này ngộ thương Danny, vội vã bế Danny lên, cau mày nhìn về phía những người này, sau đó liền phát hiện những người này đã đánh xong, mà trong đám người đánh thắng kia, có ba người quen, chính là ba người đã tìm Lâm Vũ Tầm gây phiền phức lúc trước.
Thật ra anh không nhận được mặt người, mà tốt xấu gì thì cùng từng ở chung với Chester, biết Chester, mà nhận ra Chester xong, hai người khác cũng có thể nhận ra.
Trình Hào không dự định chào hỏi với bọn họ, mà Chester lại thấy anh.
Trước tách ra Chester tràn ngập oán niệm với Trình Hào, lúc này nhìn thấy Trình Hào, lại như không có việc gì chạy tới chào hỏi với Trình Hào: “Này! Trình! Sao anh lại đến trường học?”
“Tôi đến tìm Lâm Vũ Tầm… Tôi đến tìm Tony, lớp cậu ấy ở đâu?” Trình Hào hỏi.
Chester nhíu mày nhìn về phía Trình Hào, kinh ngạc hỏi: “Anh tới tìm Tony? Anh không nhớ nhầm chứ? Không phải Tony đã sớm không đi học sao?”
Trình Hào sững sờ: “Cậu nói cái gì?”