Phó gia thành công trên bản đồ thương nghiệp, Phó Quyết Mân lại một lòng muốn đi trên con đường làm luật sư, không muốn tiếp nhận gia sản của nhà mình, cũng vì việc này mà đã tranh cãi rất nhiều với cha mẹ Phó, tất nhiên họ sẽ không trợ giúp cho Phó Quyết Mân trên con đường trở thành luật sư, Phó Quyết Mân luôn tự mình tìm đến những công ty luật, mỗi ngày đều bận đến mức xoay vòng vòng, ngày hôm qua ra ngoài du lịch cũng là do hắn xin nghỉ một ngày.
Nghĩ đến chuyện đó, Trì Nịnh càng cảm thấy bản thân thật đúng là phiền phức, càng thêm hổ thẹn.
Phó Quyết Mân ừm một tiếng, ôm Trì Nịnh càng chặt, nói: “Cùng nhau ngủ đi.”
Chờ đến ngày hôm sau Trì Nịnh tỉnh dậy, trên chiếc giường rộng lớn chỉ còn mỗi mình cậu, Trì Nịnh ngốc nghếch thầm suy nghĩ: A, hôm nay nên dọn tới ở phòng cách vách ở rồi.
Sau khi rửa mặt xong, Trì Nịnh thu dọn đơn giản một chút, đem hành lý đến phòng cách vách, mở cửa, bên trong lại là phong cách trang trí yêu thích của cậu, đồ dùng trên giường được sắp xếp chỉnh tề chu đáo, trong không khí tỏa ra hương thơm nhàn nhạt.
Trì Nịnh đứng ở trong căn phòng mới trống rỗng, chóp mũi chua xót, ủ rũ để hành lý sang một bên, thầm nghĩ đợi chút nữa sẽ sửa sang lại, vừa mới bước ra khỏi cửa, liền đυ.ng phải mẹ Phó.
Mẹ Phó vốn dĩ đang tươi cười nhưng sau khi thấy Trì Nịnh đi ra từ phòng cách vách của Phó Quyết Mân, có thể thấy được hành lý đang ở bên trong qua khe cửa, liền hoảng hốt nói: “Tiểu Nịnh sao lại dọn qua đây? Hèn gì lúc sáng dì thấy Quyết Mân đột nhiên quét dọn phòng này, còn thay chăn nệm mới nữa chứ, có phải nó ăn hϊếp con hay không? Nó đuổi con ra đúng không?”
Mẹ Phó nói liền tù tì như súng máy, Trì Nịnh còn chưa kịp đáp lời bà đã lấy điện thoại gọi cho Phó Quyết Mân, chất vấn nói: “Phó Quyết Mân, có phải con ăn hϊếp Tiểu Nịnh hay không! Vì sao Tiểu Nịnh lại muốn dọn tới phòng cách vách chứ!”
Đầu dây bên kia nói cái gì đó liền khiến mẹ Phó nở nụ cười một lần nữa, nói: “Hóa ra là như vậy à.”
Trì Nịnh ngốc một chút, liền thấy mẹ Phó nhìn mình tươi cười: “Quyết Mân nói nó đi làm việc dậy sớm về muộn, sợ ảnh hưởng con nghỉ ngơi. Trong khoảng thời gian này cứ tách ra ngủ, con cứ ngủ phòng chính đi, để nó ngủ phòng cách vách—— dù sao không phải nó bảo mình có thể chịu khổ được sao, vậy nên đừng làm khổ mình nha Tiểu Nịnh. Nó đi làm suốt ngày, so với ba nó đi làm trong công ty còn bận hơn, cho nó ăn chút khổ mới tốt, mới biết con đường nào là nhẹ nhàng hơn.”
Mẹ Phó nói mãi, lại kéo Trì Nịnh đi đến nhà ăn để ăn sáng, nhìn cậu như con chuột hamster nhỏ ngoan ngoãn ăn sandwich, càng nhìn càng cảm thấy vừa lòng, thở dài nói: “Tiểu Nịnh ngoan như vậy, tại sao lại không phải là con trai dì chứ?”
“Dì ơi, năng lực của anh Phó rất mạnh, chỉ là vì nhiệm vụ thực tập cho nên hơi bận một chút, tới khi mọi thứ đi vào quỹ đạo, có đoàn đội của riêng mình thì mọi thứ sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều, cũng có thêm nhiều thời gian chăm sóc cho dì.” Trì Nịnh nghiêm túc nói.
“Dì hiểu điều này chứ” mẹ Phó thở dài một tiếng “Dì chỉ là không muốn nó vất vả như vậy, Quyết Mân là người cứng đầu, nếu nó đã quyết thì rất khó khuyên nhủ, cãi nhau chỉ làm không khí trở nên khó chịu mà thôi, nếu con có thời gian, cũng giúp dì khuyên nó vài câu nhé.”
Trì Nịnh rũ mi xuống, ánh mắt hơi ảm đạm, lắc đầu nói: “Anh Phó vẫn luôn như vậy, khi đã có quyết định thì sẽ không dễ dàng thay đổi, khuyên cũng không được ạ.”