Bị Trúc Mã Cầm Thú Lừa Lên Giường

Chương 4: Anh thích bộ dáng làm nũng của Tiểu Nịnh nhà chúng ta

Giữa thùng xe dài rộng, khoảng cách của hai người thật xa, Trì Nịnh héo héo mà chui ở một góc, không dám nói lời nào, Phó Quyết Mân tùy ý ngồi, notebook đặt trên đôi chân dài, chuyên chú nhìn màn hình, ngón tay nhẹ gõ bàn phím, mắt kính thấu kính phản xạ ra ánh sáng lạnh lùng.

Bầu không khí an tĩnh khiến cho tài xế thường xuyên đón đưa bọn họ có chút buồn bực mà nhìn vài lần kính chiếu hậu.

Trì Nịnh nhìn Phó Quyết Mân vài lần, giữa mày buông ra lại nhăn lại, nhẫn rồi nhịn, cuối cùng vẫn là nhịn không được giận dỗi nói: “Xe xóc như vậy, đừng nhìn máy tính, đôi mắt không tốt.”

Notebook đặt ở đầu gối nhẹ nhàng khép lại, Phó Quyết Mân cười khẽ, nói: “Rốt cuộc cũng chịu nói chuyện cùng anh rồi?”

“Em…” Trì Nịnh chột dạ không thôi, bực mình mà quay đầu đi.

Phó Quyết Mân than nhẹ một tiếng, ấn xuống cùng phía trước tài xế chi gian chắn bản dâng lên cái nút, ngăn cách phía trước tầm mắt, đem máy tính đặt ở một bên, nhớ tới thân hướng Trì Nịnh bên người ngồi đi.

“Anh cứ ngồi chỗ đó!” Dư quang trong mắt Trì Nịnh nhận thấy được động tác của Phó Quyết Mân, lập tức quay đầu lại khẩn trương nói, “Ở đây nói chuyện là được rồi.”

Mới vừa đứng lên, thân thể hơi cương, Phó Quyết Mân lại biết nghe lời phải ngồi xuống, khóe môi hàm chứa ý cười ấm áp, hỏi: “Được, anh ngồi ở đây, Tiểu Nịnh có thể nói cho anh, vì sao không muốn cùng anh trở về được không?”

Không chờ Trì Nịnh trả lời, Phó Quyết Mân lại nhẹ giọng bổ sung một câu: “Tiểu Nịnh hẳn là biết, nói dối sẽ bị tôi trừng phạt đi.”

Trì Nịnh khẽ nhếch môi lại mím trở về, nhìn chăm chú vào Phó Quyết Mân, không nói chuyện, vành mắt lại dần dần đỏ, làm da cậu trắng muốt, gương mặt mềm mại tựa cục bột nếp, đuôi mắt hơi hồng giống đánh phấn, cực kỳ rõ ràng.

“Tại sao lại khóc?” Trên mặt Phó Quyết Mân luôn luôn thong dong trấn định lộ ra thần sắc ngạc nhiên mờ mịt, cũng bất chấp ban nãy Trì Nịnh nói bảo trì khoảng cách, ngồi qua ôm lấy đầu vai Trì Nịnh ấn vào lòng ngực mình, lòng bàn tay lau nước mắt chảy xuống đuôi mắt, không có cách dỗ nói: “Khóc cái gì? Không nói thì không nói, anh không hỏi.”

Câu nói của Phó Quyết Mân đánh vào trọng tâm, thái độ càng là ôn nhu, Trì Nịnh liền càng thêm khổ sở, tưởng tượng đến ôn hòa săn sóc như vậy, tính cả ôm ấp rộng lớn hữu lực về sau sẽ cho một người khác, trái tim tựa như bị tẩm nước chanh chua xót, một lần lại một lần ma sát khó chịu, đôi mắt tròn tròn màu vàng cam rơi từng giọt nước mắt lớn trong suốt,, khóc đến thở hổn hển.

“Không khóc không khóc.” Phó Quyết Mân ôm người muốn kéo vào trong lòng ngực mình, trán chống trán Trì Nịnh, lo lắng mà nhìn chăm chú vào cậu, bàn tay một chút một chút mà theo sống lưng hơi mỏng của Trì Nịnh thay cậu thuận khí, bất đắc dĩ nói, “Sao còn khóc nhiều vậy? Nói dối cũng sẽ không trách em, sao còn làm nũng chứ?”

“Em...em,...” Trì Nịnh một bên khóc cách một bên đi đẩy Phó Quyết Mân, lại bị vây khốn chặt chẽ, căn bản đẩy không ra, chỉ có thể nổi giận nói, “Em thích làm nũng, thì sao?”

“Không sao cả, anh thích bộ dáng làm nũng của Tiểu Nịnh nhà chúng ta.” Thanh âm Phó Quyết Mân ôn nhu dỗ cậu.