Đêm khuya.
Biệt thự Vệ gia truyền đến một trận hỗn loạn, Bạch Mục đĩnh cái bụng đã nhô cao vội vàng chạy xuống lầu, nhìn ba chồng một thân toàn mùi rượu nằm trên sô pha, chỉ cảm thấy bụng run rẩy một trận, hốc mắt nóng lên, run rẩy kêu một tiếng: “Ba”
Trên sô pha, Vệ Tòng Uy kỳ thật cũng không có uống đến bất tỉnh nhân sự, hắn nghe được thanh âm Bạch Mục bi thương gọi, cười nhẹ một chút, cúi đầu nói: “Là ba không tốt, uống nhiều quá, Mục Mục con đang mang thai, mau lên lầu nghỉ ngơi đi. A, ba nghỉ một lát liền trở về phòng.”
Đêm hè nóng bức Bạch Mục chỉ một kiện đầm ngủ mỏng tang, cự nhũ cùng bụng to nhìn đến không sót cái gì, ai nhìn vào cũng có thể dễ dàng đoán ra cậu đang mang thai, chẳng qua, trượng phu của cậu…..bởi vì tai nạn xe cộ nên vừa mới qua đời.
Bạch Mục đôi mắt khắc chế không được đỏ lên, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt trắng nõn, đối với một omega đã bị đánh dấu như Bạch Mục mà nói, việc mất đi trượng phu làm cho cả thể xác lẫn tinh thần cậu vô cùng thống khổ, cậu nhịn không được muốn khóc rống lên, thậm chí còn muốn tự vẫn theo trượng phu, nhưng trong bụng lại đang mang đứa con bảy tháng của bọn họ, cậu không thể ích kỷ như vậy.
Bạch Mục nghẹn ngào khóc nấc, hài tử trong bụng tựa hồ bị tâm tình ba ba ảnh hưởng, ở trong bụng cậu không ngừng quẫy đạp, “A đau! Ba ô bụng con đau quá”
“Mục Mục!” Vệ Tòng Uy cơ bắp cả ngươi căng chặt, lướt qua bàn trà đem con dâu thân thể lung lay sắp đứng không vững kéo vào trong lòng, bồng lên đặt trên sô pha.
“Làm sao rồi? Không khóc không khóc nữa…….”
Bạch Mục cố gắng điều chỉnh hô hấp đồng thời tận lực thả lỏng bụng ra, thanh âm nức nở kêu: “Bảo bảo, bảo bảo”
Cuối cùng vẫn phải uống một chút thuốc, mới coi như có thể trấn định bảo bảo trong bụng.
Vệ Tòng Uy ngồi dưới đất, thân thể bị vây giữa hai chân con dâu, bàn tay to lớn ấm áp vuốt ve bụng cậu, giúp cậu chậm rãi thả lỏng
“Là ba không tốt, ba ba không nên đi uống rượu.”
Bạch Mục tách hai chân ra, hốc mắt đỏ bừng, tuy rằng chiếc bụng được ba chồng vuốt ve khiến cậu vô cùng khó xử, nhưng bàn tay nóng bỏng của ba chồng lại rất thoải mái khiến cậu vô lực cự tuyệt, nhiều ngày chìm trong tuyệt vọng cùng đau đớn mất đi trượng phu làm cậu không tin tưởng mình có thể hạ sinh bải bảo bình an.
“Con biết,” Bạch Mục biểu tình vừa ôn nhu lại đau thương, đôi mắt ướŧ áŧ, nhẹ giọng nói: “Ba ba cũng vô cùng đau khổ."
Vệ Tòng Uy cảm nhận hài tử trong bụng cậu lại có động tĩnh, vội vàng nói: “Mục Mục ngoan không cần suy nghĩ linh tinh nếu không lại càng làm thân thể tổn thương.”
Một giọt nước mắt rơi xuống trúng vào bàn tay to lớn, làm Vệ Tòng Uy hoảng loạn tỏa ra tin tức tố nồng đậm, hương rượu che trời lấp đất áp bức đến cơ hồ muốn đem người làm chết đuối bên trong.
Vệ Tòng Uy lập tức cảm giác được không đúng, thần kinh bị cồn làm tê nhanh chóng hồi phục, không dám chậm trễ lập tức điều chỉnh tin tức tố, cố gắng làm cho mùi hương chính mình giống với nhi tử đã qua đời nhất có thể.
Năm đó khi còn là bộ đội đặc chủng hắn đã từng được huấn luyện hạng mục này, tuy rằng không quá thành thục, nhưng tin tức tố của Vệ Tòng Uy cùng con trai vốn không quá khác biệt nên cũng không khó thực hiện.
Hiện tại nhi tử đã không còn, hắn chỉ có thể dùng cách này để trấn an con dâu đang mang thai.
Từng đợt tin tức tố ôn hòa bao bọc lấy cơ thể làm Bạch Mục hoàn toàn thả lỏng, cậu dựa vào trên nệm mềm trên sô pha, thân thể vì mang thai mà càng nhỏ gầy chậm rãi giãn ra, bụng lớn tham lam hấp thu nhiệt độ cơ thể ba chồng, cổ họng tràn ra tiếng rêи ɾỉ, trong phòng khách yên ắng phá lệ mị hoặc.
Đáng tiếc hai người trong phòng đều lòng đầy tâm sự, không rảnh bận tâm.
Hơn nửa ngày sau, Bạch Mục mới đỏ mặt nhẹ nhàng tránh bụng khỏi tay ba chồng, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn ba ba.”
Vệ Tòng Uy nghe lời cậu nói liền rút tay về từ trên thảm đứng lên, bồng Bạch Mục cơ thể nặng nề không tiện di chuyển vào phòng bên cạnh.
Nguyên lai phòng ngủ trước kia của hai vợ chồng cậu đã bị khóa lại, một mặt là tránh cho Bạch Mục nhìn vật nhớ người, mặt khác là để cậu ngủ phòng cạnh Vệ Tòng Uy nếu có việc gì xảy ra bất chợt hắn có thể nhanh chóng biết đến mà giúp đỡ cậu kịp thời.
Bờ vai ba chồng rộng lớn, l*иg ngực lại vô cùng vững chải làm Bạch Mục vô cùng yên tâm, cậu đỡ bụng nằm lên trên giường.
“Ba ——” Bạch Mục sắc mặt đỏ bừng, vô cùng ngại ngùng khi nhìn ba chồng đưa cho mình máy hút sữa, run rẩy lấy tay che khuất đầu nhũ đỏ hồng trên bầu vυ' cao ngất, trong lòng hoảng loạn xấu hổ nghĩ đến: Ba chồng vừa rồi quả nhiên đã nhìn thấy ngực cậu tràn ra sữa nên mới đưa cho cậu cái này.