Đôi chân của Bạch Lạc Hạm thật sự rất trắng, không chỉ có đôi chân trắng, mà những bộ phận còn lại trên cơ thể của cô đều có màu trắng hồng mịn màng rạng rỡ, dáng vẻ của thiếu nữ tuổi thanh xuân vô cùng mạnh, hơn nữa cô còn là hoa khôi của trường được mọi người công nhận, coi như hắn thân là cha ruột của Bạch Mạch cũng không nhịn được nhìn nhiều hơn vài lần.
Nhưng hắn vẫn bị Bạch Lạc Hạm tinh mắt nhìn ra một chút tâm tư của mình.
Cô nói với một nụ cười quái dị: "Ha ha, ba ba ơi, chân của con đẹp không?"
Bạch Mạch ý thức được bản thân đã thất thố, vội vàng thu hồi ánh mắt, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
“Mau ăn cơm, mau ăn cơm nào, đồ ăn sắp nguội rồi." Bạch Mạch vội vàng nói.
“Ai nha, ba ba lại như vậy nữa rồi, hừ..." Bạch Lạc Hạm kiều diễm nói.
“Nói cho con biết đi mà, chân của con gái ba ba có trắng hay không? Ba nói cho con biết đi."
Sự cố chấp của người phụ nữ một khi đã trỗi dậy, thì sẽ không chịu buông tha, Bạch Lạc Hạm cũng không ngoại lệ.
Cô đứng lên, đi tới trước mặt Bạch Mạch, "Ba ba, ba ba nhìn xem đi nè, ba ba..."
"A~" Cô khẽ kêu một tiếng, chân đột nhiên bị co rút một chút, sau đó đặt mông trực tiếp ngồi ở trên đùi của Bạch Mạch.
Gương mặt của họ cũng vừa vặn chạm vào nhau, chỉ cách đôi môi của đối phương vài cm là có thể hôn nhau.
Mùi thơm ngào ngạt vốn chỉ thuộc về người thiếu nữ đột nhiên tập kích đến, khiến cho Bạch Mạch trong nháy mắt có chút hoảng hốt.
Bắp đùi của Bạch Mạch cảm giác được cặp mông tròn trịa mượt mà no đủ rất đàn hồi của con gái mình, lúc này hắn mới ý thức được con gái của mình thật sự đã trưởng thành rồi.
Điều khiến cho hắn xấu hổ chính là, thân dưới của hắn không hiểu sao lại trở nên cứng rắn, áp sát vào cặp bông của Bạch Lạc Hạm.
"Ba... Ba cứng rồi à..." Bạch Lạc Hạm đột nhiên nói.
“A!" Lần này đổi thành Bạch Mạch kêu lên.
Hắn vội vàng đẩy Bạch Lạc Hạm đứng dậy khỏi đùi của mình.
“Con... Con nói xem, sao con không chú ý một chút, mau ngồi xuống ăn cơm đi." Bạch Mạch kích động nói.
Vốn dĩ là lỗi của con gái hắn, nhưng phần thân dưới của hắn thì không chịu thua kém mà cương cứng phồng lên, để cho hắn cảm thấy đây ngược lại là sai lầm của mình.
Bạch Lạc Hạm biết tính cách của ba mình, dù cô còn nhỏ hay đã lớn, hắn vẫn luôn vô cùng yêu thương cô, cho dù cô có làm sai cái gì, hắn cũng đều sẽ giúp cô giải quyết, cho nên cô cũng không lo lắng Bạch Mạch sẽ tức giận đối với cô.
Cô đột nhiên lại ngồi lên trên đùi Bạch Mạch một lần nữa.
Ở chỗ cổ của Bạch Mạch, cô thở hổn hển một hơi, nhẹ nhàng nói: "Ba để cho con gái ngồi ở đây thêm một lát nữa nha..."
Bạch Mạch không tài nào từ chối đối với hành động của cô, lại không dễ động chạm, hơn nữa việc con gái ngồi trên đùi ba mình hoàn toàn không tính là chuyện gì kỳ lạ cả, có trách thì phải trách ©ôи ŧɧịt̠ của hắn không chịu thua kém, chẳng rõ vì sao lại không khống chế được mà cứng rắn lên.
“Con đã lớn như vậy rồi, khi nào con gái lên đại học sẽ tránh xa cha, con mau đứng lên đi." Bạch Mạch không dám dựa quá gần cô, cố gắng dựa người vào ghế sau.
Bạch Lạc Hạm không nghe lời hắn, lắc lư cơ thể ở trên đùi Bạch Mạch và nói: "Ừm... Không cần đâu, học tập mệt mỏi quá đi à, ba cứ để cho con ôm ba nhiều một chút nha."