Học kỳ trao đổi đầu tiên đã bắt đầu. Ba người Hà Du phát hiện ra rằng cuộc sống đại học ở nước ngoài không hề dễ dàng, đặc biệt là vì cả ba người họ đều không phải người nói tiếng Anh bản địa nên dù khối lượng bài tập không lớn nhưng vẫn mất rất nhiều thời gian.
Để giảm bớt đi các định kiến về sinh viên nước ngoài thì ba người vẫn dành thời gian để tích cực tham gia các buổi tụ tập khác nhau do các bạn cùng lớp tổ chức. Tối thứ sáu sẽ đến ký túc xá của bạn này để xem thi đấu bóng chày, hoặc là đến nhà của bạn đó để chơi các trò chơi bàn cờ.
Cuộc sống bận rộn và nhiều màu sắc. Lúc đầu Hà Du rất kiên trì gọi cho Lục Nam Giai để chia sẻ những điều mới mẻ, nhưng phần lớn thời gian Lục Nam Giai đều không hứng thú lắm. Hà Du nghĩ rằng cô ấy không thích những trò giải trí này nên số lần cô nói chuyện với cô ấy cũng giảm bớt đi.
Vì khai giảng sớm nên kỳ thi giữa kỳ là vào đầu tháng mười.
Mặc dù chỉ là sinh viên trao đổi nhưng Hà Du vẫn không muốn mình quá lộn xộn như trước đây nên đã lôi kéo hai người bạn cùng phòng ôn tập chung.
“A— Bây giờ đang là ‘Tuần lễ Vàng’ ở Trung Quốc, vì sao mình lại phải ở đây chịu khổ chứ!” Vu Giai Nghiên đau khổ hô lên.
“Không phải lúc cậu đang vui vẻ đón Giáng Sinh thì bọn họ đang thi cuối kỳ sao?” Giang Ngưng phản bác lại.
Hà Du chỉ mỉm cười và đọc cuốn sách của mình.
Cũng may là kỳ thi giữa kỳ đã kết thúc gọn gàng trong một tuần.
Sau giờ học môn chuyên ngành vào chiều thứ sáu, các bạn trong lớp đã tổ chức đến thăm nhà của Andrew, chàng trai nói nhiều nhất lớp. Cậu không sống trong ký túc xá của trường mà thuê nhà bên ngoài ở với bạn gái.
“Nghe nói ba của Andrew là bác sĩ, mẹ là luật sư, anh trai của cậu ấy cũng tốt nghiệp trường này. Gia đình cậu ấy có được coi là tầng lớp tri thức ưu tú không?” Vu Giai Nghiên nói chuyện với các cô.
Hà Du và Giang Ngưng cảm thấy những gì cô ấy nói rất có lý. Vì vậy, họ cũng rất mong chờ muốn xem thử nhà của cậu hai này trông như thế nào.
Tối thứ sáu, khoảng mười người đến nhà của Andrew. Đây thật sự là một biệt thự nhỏ rất xinh đẹp nhưng nó cũng không quá sang trọng như Hà Du và mọi người tưởng tượng, vẫn có thể chứa đựng được mấy sinh viên trẻ tuổi bọn họ.
“Giai Nghiên! Du! Ngưng! Mau vào đi!” Andrew dùng giọng địa phương gọi tên và chào đón các cô.
Sau khi ba người vào nhà, trên cả sô pha phòng khách và thảm đã đầy người ngồi, có cả nam lẫn nữ. Mặc dù đều là người quen nhưng nhìn chung thì vẫn có chút ngại ngùng.
Andrew ôm một cô gái tóc vàng nhỏ nhắn xinh xắn và giới thiệu với mọi người: “Đây là Emily, bạn gái của tôi. Bọn tôi quen nhau từ năm lớp mười.”
“Woa—” Mọi người rất phối hợp mà cảm thán một tiếng, nhanh chóng khen ngợi hai người rất xứng đôi.
Giang Ngưng thì thầm bằng tiếng Trung: “Không nghĩ tới người đàn ông mạnh mẽ như Andrew lại tìm được một cô bạn gái nhỏ nhắn như vậy.”
“Đừng nói nữa, mình vốn còn đang không biết có phải là bạn trai hay không vì cậu ấy lúc nào cũng nói đó là bảo bối của cậu ấy chứ không có nói rõ ràng gì cả.” Vu Giai Nghiên nhỏ giọng nói về suy nghĩ kì lạ của mình.
Hà Du bị mê hoặc bởi cặp đôi trẻ đàn ngại ngùng trong đám đông.
Mình cũng quen Lục Nam Giai từ hồi cấp ba…
Andrew nhanh chóng lấy ra rất nhiều trò chơi bàn cờ để trên bàn. Mọi người quây quần bên bàn và tấm thảm để chơi rất vui vẻ. Trên ghế sô pha cũng chất đầy khoai tây chiên và đủ loại đồ ăn vặt.
Hơn mười phút sau, đồ ăn ngoài đã được mang đến, hơn mười hộp pizza và gà rán để trong phòng bếp không quá rộng rãi. Mọi người lại vui vẻ di chuyển vào phòng bếp.
“Woa… ‘quả bom calo’…” Vu Giai Nghiên nhìn chiếc bánh pizza phủ đầy phô mai, nhịn không được mà thở dài.
[‘Quả bom calo’ là đồ ăn chứa nhiều calo]
“Nếu không thì sao có thể ngon như vậy được chứ?” Giang Ngưng cũng không để ý. Cô ăn rất ngon miệng nhưng mới ăn một miếng đã no rồi.
“Cậu ăn cái này cũng được nè.” Hà Du giơ chiếc bánh pizza chay đơn giản trong tay mà Andrew đặc biệt gọi cho người ăn chay: “Ăn cũng ngon lắm.”
Vu Giai Nghiên ghét bỏ lắc đầu: “Mình muốn ăn thịt.”
Nói chung thì một bữa tiệc ở Mỹ có lẽ đa số đều giống vậy. Một nhóm người ăn đồ ăn nhiều calo và chia thành nhiều nhóm nhỏ mà trò chuyện với nhau.
Các chàng trai ở trên sô pha vừa ăn vừa xem trận thi đấu bóng chày, bắt đầu chế nhạo nhau vì họ ủng hộ các đội khác nhau. Ba người Hà Du và một vài cô gái vẫn còn ở trong phòng bếp, vừa uống rượu vừa nói chuyện với nhau.
“Này, Ngưng, nghe nói bạn trai của cậu trước đây cũng đến đây làm sinh viên trao đổi với bọn mình à?”
Cô gái có mái tóc gợn sóng lớn và cặp kính tròn dễ thương là Laura. Cô thường đến hỏi mấy người Hà Du về bài tập nên họ cũng khá thân thiết với nhau.
Giang Ngưng cười nói: “Đúng vậy, năm ngoái anh ấy đến đây học máy tính.”
Laura mở to hai mắt nhìn: “Con trai học máy tính đều rất… Bạn trai cậu chắc hẳn rất dễ thương nên cậu mới thích anh ấy.”
Hà Du và Vu Giai Nghiên ở bên cạnh lắng nghe rồi cười thành tiếng, tưởng tượng ra dáng vẻ của lão Đỗ, không biết sao lại nghĩ đến từ ‘dễ thương’. Hai người đều bị Giang Ngưng đánh hai cái.
“Giai Nghiên và Hà Du thì sao? Hai cậu thích kiểu người như thế nào?”
“Ách…” Hà Du và Vu Giai Nghiên ngay lập tức không nói được gì, sau đó đổi chủ đề lại: “Laura thích người thế nào?”
Cũng may đối phương đã chìm đắm trong trí tưởng tượng của chính mình nên không tiếp tục hỏi hai người: “Mình thích người như Lucas vậy! Trời ơi! Mấy cậu tưởng tượng được không? Sao lại có người vừa thông minh vừa đáng yêu như anh ấy vậy chứ?”
Lucas là trợ giảng cho khóa học chuyên ngành của bọn họ. Anh là nghiên cứu sinh tiến sĩ dưới sự hướng dẫn của giáo sư khóa học đó. Anh khá cao và gầy, trên mặt có vài nốt tàn nhang, bình thường anh không nói nhiều lắm nhưng lúc giảng bài thì thật sự rất kiên nhẫn.
“Ồ? Thì ra cậu thích như vậy!” Ba người bắt đầu trêu chọc Laura đang chìm đắm trong tình yêu.
Nhưng Hà Du vẫn tốt bụng nhắc nhở cô một câu: “Nếu cậu muốn theo đuổi anh ấy thì tốt nhất là đợi đến lúc anh ấy không còn là giáo viên trợ giảng của cậu.”
Laura nghe lời nói xong thì lấy bình tĩnh lại: “Cậu nói đúng, nhưng mình vẫn mong anh ấy chú ý đến mình, dù sao sau này có thể không gặp nhau lại nữa…”
“Mỗi lần làm bài tập cậu hãy viết sạch đẹp, đạt điểm cao, thi cử cho tốt, hỏi anh ấy nhiều vấn đề, chắc chắn anh ấy sẽ chú ý đến cậu.” Hà Du cho cô ấy lời khuyên: “Dù sao cậu cũng đáng yêu như vậy mà.”
Câu cuối cùng khiến Laura lập tức chạy đến ôm lấy Hà Du: “Oh! Cậu cũng rất đáng yêu! Mình thấy cách của cậu rất đáng để thử!” Hà Du ngượng ngùng mỉm cười.
“A? Sao cậu lại có kinh nghiệm như vậy?” Lúc này Vu Giai Nghiên rất nhạy bén.
Hà Du nhanh chóng nói trước: “Làm gì có giáo viên nào không thích học sinh giỏi chứ? Đây là chuyện bình thường mà.”
Bữa tiệc kéo dài đến gần mười giờ tối. Những bạn có xe chia nhau đưa các bạn khác về nơi ở. Laura phụ trách đưa ba người Hà Du về. Trong suốt mười phút lái xe, ba người họ cười nói biết bao nhiêu chuyện trên trời dưới đất.
Đến trước cửa nhà, Laura lần lượt ôm ba người họ, sau đó chúc ngủ ngon rồi rời đi.
Giang Ngưng vừa lấy chìa khóa mở cửa vừa cười nói: “Mình cứ tưởng họ đều sẽ thích những người đàn ông mạnh mẽ như Andrew, nhưng thì ra vẫn có người thích kiểu thư sinh mỏng manh vậy.”
“Không thể cứ theo một tiêu chuẩn rập khuôn được.” Vu Giai Nghiên vẫn chưa uống xong nước trong tay.
Sau khi vào nhà, ba người trở về phòng của mình.
Hà Du tắm xong thì ngồi ở trước bàn học, nhưng cô không có tâm trạng để học. Cô gửi tin nhắn cho Lục Nam Giai: “Kỳ thi giữa kỳ đã kết thúc rồi, buổi tối em đi họp mặt ở nhà bạn học. Bọn họ thật sự rất nhiều năng lượng, chơi đến bây giờ mới xong.”
Lục Nam Giai trả lời rất nhanh: “Thi xong thì tốt rồi, nghỉ ngơi cho khỏe đi.”
Hà Du luôn cảm thấy giọng điệu của Lục Nam Giai càng ngày càng lạnh nhạt. Cô hơi buồn nhưng cô biết mình không có tư cách gì để tức giận. Cô thử thăm dò một câu: “Cô đang bận à?”
“Không có. Hôm nay là thứ bảy mà.”
Cô lại do dự: “Em gọi điện thoại cho cô có được không?”
Mỗi khi Hà Du đưa ra yêu cầu này, Lục Nam Giai luôn nhanh chóng gọi điện thoại đến. Cả hai giữ yên lặng về đoạn video, có lẽ vì cho rằng nó hơi mập mờ.
“Làm sao vậy?”
Nghe thấy giọng nói của Lục Nam Giai trong điện thoại vẫn dịu dàng như trước đây, Hà Du mới cảm thấy nhẹ nhõm: “Em chỉ muốn nghe giọng của cô.”
Lục Nam Giai cười khẽ một tiếng: “Không phải mới vừa gọi điện mấy hôm trước à?”
“À…” Hà Du cũng không biết phải nói gì. Những gì Andrew và Laura nói hôm nay khiến cô nhớ đến Lục Nam Giai. Mặc dù nó chỉ giống vài chi tiết nhưng cũng đủ để khiến cô suy nghĩ cả đêm.
“Sợ cô sẽ quên em.” Hà Du có chút tủi thân nói, tay còn lại thì cầm lấy bút máy mà Lục Nam Giai tặng cho cô viết vẽ bậy trên giấy.
“Sao tôi lại quên em chứ?” Lục nam Giai nghe thấy sự tủi thân thì nhanh chóng an ủi: “Tâm trạng em đang không tốt à?”
Hà Du nhìn tờ giấy nháp đầy nét vẽ bậy trong tay thì trầm mặc một lúc rồi nhỏ giọng nói: “Không, chỉ là em hơi nhớ nhà. Bữa tiệc rất náo nhiệt, mọi người cũng rất tốt… Nhưng em vẫn rất nhớ cô…”
Đầu dây bên kia cũng im lặng một lúc rồi dịu dàng thì thầm: “Tôi cũng rất nhớ em. Trước đây tôi luôn lo lắng không biết em có quen với cuộc sống bên đó không và có dần quên mất người trong nước không, nhưng có vẻ tôi lo lắng nhiều rồi.”
Hà Du chợt nhận ra, người bị bỏ lại mới là người lo sợ mình sẽ bị lãng quên hơn. Hóa ra cả hai người đều nhớ đến nhau.
Trong lòng cô ấm áp lên, liền làm nũng: “Ngày nào em cũng rất nhớ cô.”
“Tôi biết rồi.” Lục Nam Giai cười khúc khích vài lần.
Hai người dính lấy nhau nói những chuyện mặc dù hơi vô bổ nhưng rất vui vẻ, sau đó mới cúp điện thoại.
Hà Du vui vẻ nằm ở trên giường, cảm giác như mới vừa gọi điện thoại cho người yêu, không nhịn được mà lén cười.
Ở Thân Thành xa xôi, đó là buổi sáng cuối tuần, Lục Nam Giai vừa mới nói chuyện điện thoại với Hà Du xong thì tâm trạng cũng tốt hơn rất nhiều. Cô đứng dậy vào bếp làm một ít bữa sáng bình thường.
Sau khi được chia môn, cô bắt đầu làm chủ nhiệm nên áp lực cũng lớn hơn nhiều. Hơn nữa, người nhà cứ thúc giục cô nên cô thật sự rất phiền muộn và bận rộn, thậm chí còn không có tâm trạng để ăn.
Hà Du thường chia sẻ cuộc sống ở nước ngoài với cô. Lúc đầu cô lắng nghe rất kỹ, nhưng sau khi nghe một thời gian thì cô hơi lo lắng liệu Hà Du có chìm đắm trong cuộc sống ở đó mà không muốn quay trở về không.
Không ngờ là Hà Du lại gọi cho cô. Thấy mình vẫn còn được nhớ đến, Lục Nam Giai cảm thấy cuộc sống mấy ngày nay lại có màu sắc hơn.