Trường trung học thì luôn đi kèm với những kỳ thi lớn nhỏ. Nhưng đối với học sinh lớp mười mà nói, bởi vì không phải đối mặt với kỳ thi đại học cấp bách nên hầu hết là sẽ vừa oán trách vừa vui chơi học tập như bình thường trong thời gian trước khi thi.
Sau khi nhập học ở trường cấp ba, mặc dù Hà Du không ở lớp chọn nhưng mỗi lần thi đều có kết quả rất tốt. Các bạn cùng lớp và giáo viên có lẽ sẽ khϊếp sợ ngọa hổ tàng long* nhưng bản thân Hà Du lúc thi vào trung học phổ thông thì lại đến kỳ kinh nguyệt, cảm giác khó chịu khiến khả năng phát huy của cô rất thất thường, cũng may là được tuyển thẳng từ trước.
Ngọa hổ tàng long: về nghĩa đen là chỉ con hổ đang nằm và con rồng đang ẩn náu. Khi đó, sẽ không ai biết con hổ dữ tợn thế nào và con rồng có sức mạnh ra sao.
Còn nhớ vào một buổi nghỉ trưa sau kỳ thi giữa kỳ một tuần, người trong phòng tự học rất ít, còn Hà Du thì lật xem từ vựng trong sự nhàm chán.
Bạn cùng bàn năm lớp mười của cô là Vương Nguyệt chạy từ ngoài phòng học vào, kích động giữ chặt lấy Hà Du rồi hô lên: "Hà Du, sao cậu vẫn còn đang học thuộc từ vựng thế này? Trận đấu bóng rổ giữa lớp chúng ta và lớp hai sắp bắt đầu rồi đấy! Cậu không đi xem hả?"
Hà Du vốn không có hứng thú với bóng rổ nhưng ngẫm lại thì bản thân vẫn nên ra ngoài hưởng nắng một chút vì vậy mới cùng đến sân bóng rổ.
Ánh mặt trời của mùa thu vừa vặn xua tan đi cảm giác mát mẻ mà những ngày vừa rồi mang đến, trên sân bóng rổ cũng chật ních người.
Hai người vừa tìm vị trí thích hợp để xem trận đấu vừa trò chuyện cùng nhau.
"Bình thường lớp chọn ăn đứt thành tích của chúng ta nên thể thao không được để thua bọn họ!" Vương Nguyệt khoa tay múa chân, sau đó nghiêng đầu cười nói: "Nhưng thành tích của Hà Du cũng ăn đứt rất nhiều người trong số bọn họ haha."
Hà Du nhìn Vương Nguyệt cười đến nỗi lộ cả răng khểnh, cô không nhịn được cũng cười theo: "Sao lòng thù địch của cậu với bọn họ lại mạnh mẽ thế?"
"Cũng không phải thù địch gì, cái này gọi là cảm giác vinh dự về tập thể!" Vương Nguyệt gãi đầu, đột nhiên nhớ ra điều gì đó: "Có điều nghe nói lớp trưởng Ngụy Kí Thần của lớp hai rất đẹp trai, hôm nay cậu ấy cũng sẽ ra sân đấu đấy."
Vương Nguyệt nhìn quanh sân một lúc thì đột nhiên túm lấy Hà Du, thấp giọng nói: "Chủ nhiệm lớp hai cũng tới cổ vũ cho bọn họ, giáo viên Trần sao không tới cổ vũ cho lớp chúng mình nhỉ?" Giáo viên Trần là người đang làm chủ nhiệm lớp của họ.
Hà Du vốn không có lòng dạ nào để xem thi đấu nên cô chỉ ngẩn người ra. Nghe Vương Nguyệt nói như vậy thì cũng ngẩng đầu nhìn về phía đối diện.
Ánh mắt phút chốc bị một bóng người bên sân đối diện thu hút. Là Lục Nam Giai đang đứng ở trong khu tiếp viện cho lớp hai, nữ giáo viên đứng bên cạnh là chủ nhiệm của lớp hai. Cô mặc một chiếc váy dài màu trắng, vô cùng nổi bật trong đám học sinh mặc đồng phục tối màu.
Gió thu mang theo lá cây chậm rãi rơi xuống, Lục Nam Giai vừa cười nói gì đó với chủ nhiệm của lớp hai, vừa giơ tay vén mấy sợi tóc đen ra sau mang tai.
Hà Du nhìn Lục Nam Giai không chớp mắt, trong sân cũng không biết là ai ghi bàn mà làm nổ ra một trận reo hò hoan hô khiến Lục Nam Giai cũng ngẩng đầu nhìn. Ánh mắt hai người cứ như vậy mà trùng hợp va vào nhau.
Hà Du nhanh chóng dời ánh mắt đi, có chút chột dạ nên cô cũng vỗ tay hùa theo đám đông.
"Lớp hai ghi bàn thì cậu vỗ tay làm gì vậy?" Vương Nguyệt vỗ lưng cô: "Nhưng Ngụy Ký Thần ném trúng rổ quả lúc nãy thật sự rất đẹp trai."
"Đúng vậy, đẹp trai thật." Hà Du lơ đãng trả lời.
Khi đó đã là nửa học kỳ từ khi khai giảng nhưng Lục Nam Giai cùng lúc dạy bốn lớp, lại rất ít khi để ý đến một học sinh nào đó.
Nghĩ vậy, Hà Du cố lấy lại dũng khí nhìn Lục Nam Giai lần nữa.
Lục Nam Giai dường như đang hỏi chủ nhiệm lớp hai gì đó, chỉ một lúc sau hai người đã cùng nhau nhìn về phía Hà Du. Cái nhìn này quá rõ ràng thế nên làm cho cả hai đều ngẩn cả người ra.
Lục Nam Giai rất nhanh đã lấy lại thần trí rồi mỉm cười, Hà Du nhất thời không biết phản ứng như thế nào nên đành phải giả vờ là không thấy rồi lại hướng mắt về phía sân trường.
"Là đang nhìn mình sao?" Sau trận đấu, Hà Du mang theo tâm trạng vừa chờ mong vừa thấp thỏm cùng mọi người trở lại phòng để chuẩn bị học.
Chiều hôm đó lại có tiết lịch sử, điều này làm cho tinh thần của Hà Du càng thêm bất an.
Vốn dĩ Lục Nam Giai không nhớ được học sinh nên khi dạy học thì cô thường sẽ gọi ban cán sự của lớp để trả lời câu hỏi, nhưng tiết đó lại không có ban cán sự ở lớp.
"Tại sao triều đại nhà Tần tuy ngắn nhưng lại có ảnh hưởng quan trọng đến lịch sử Trung Quốc?"
"Hà Du, em trả lời đi." Lục Nam Giai đứng trên bục giảng thản nhiên nói, sau khi thấy Hà Du đứng dậy thì trên mặt cô hiện ra một nụ cười nhẹ nhàng.
Nhiều năm sau, Hà Du đã không nhớ cụ thể mình đã trả lời những gì, nhưng lại nhớ rất rõ ngày hôm đó gió đã nổi lên, nhớ rõ mái tóc dài có chút lay động nhẹ nhàng của Lục Nam Giai, giọng nói mềm mại cùng với nụ cười thể hiện sự vừa ý.
Ban đêm, Hà Du nằm ở trên giường thật lâu nhưng không thể vào giấc, trong lòng cô lật dở lại rất nhiều chuyện cũ rồi suy nghĩ về từng chi tiết trong đó.
Vài ngày sau khi kỳ nghỉ đông bắt đầu thì Hà Hoan cũng về nhà. Cô là một người tính tình tương đối nóng nảy, tỏ ra vô cùng khinh thường việc cha mình tự xưng là vị phụ huynh sáng suốt nên trong nhà thường xuyên xảy ra tranh cãi.
Hà Du thỉnh thoảng cũng bị cuốn vào những cuộc tranh cãi đó.
"Nếu con học khoa học tự nhiên giống như chị con thì cha đã không phải lo tìm việc cho con rồi, khoa Trung văn thì làm việc gì được đây?"
Cha Hà là một người thô lỗ, luôn khịt mũi coi thường khoa văn, luôn châm chọc rất rõ ràng và ám chỉ rằng Hà Hoan sau này sẽ không tìm được việc làm.
Còn không đợi Hà Hoan chuẩn bị xong câu từ để phản bác thì Hà Du đã không nghe nổi mà mở miệng thay em gái mình đáp trả: "Khoa chính quy ở Thân Đại, chuyên ngành gì cũng dễ tìm việc hơn so với những người cùng tuổi khác."