Ngày hôm sau, Tử Ảnh và Vệ Nguyệt đi bàn chuyện làm ăn, đến trưa lại ghé vào một trà lâu (tiệm trà). Không cần đợi tiểu nhị tiến đến chào khách, lão bản (ông chủ) đã bưng một ấm trà ngon lên, thái độ tự nhiên ngồi xuống đối diện hai người, "Thuận lợi sao?"
Tử Ảnh rót cho mình một ly trà rồi nói, "Triệu lão bản đồng ý làm ăn với chúng ta, Tôn lão bản hơi khó tính nhưng nếu thành sẽ là một mối lớn."
Lưu Phong cũng chính là lão bản trà lâu nhìn thiếu niên nói, "Nghe con nói vậy ta yên tâm rồi, chuyện sau đó để ta lo."
Lúc này Vệ Nguyệt tỉnh bơ nói, "Ngươi thì làm được gì nếu không có A Tài."
Lưu Phong e hèm một tiếng rồi nói, "Ta là chủ nhân của A Tài đó."
Tuy là nói vậy, nhưng Lưu Phong biết mình không rành mấy chuyện làm ăn này nên luôn giao việc cho A Tài tự xử lý. Được Lưu Phong tin tưởng nên bình thường A Tài hay quán xuyến tất cả sổ sách hoặc đi kiểm tra các cửa hàng.
Tử Ảnh hỏi, "A Tài đâu rồi?"
"Bạch tỷ gửi thư tới cho hai đứa, ta kêu A Tài giao lá thư cho Nhã Nhi." Nói rồi Lưu Phong lấy một lá thư từ trong ngực ra đưa cho Tử Ảnh, "Đây là thư Bạch tỷ viết riêng cho con."
Tử Ảnh nhận lấy lá thư nhưng không vội đọc, thiếu niên mím môi hỏi, "Mẫu thân liệu có đoán ra không?"
Lưu Phong hiểu rõ điều mà Tử Ảnh muốn biết nên trả lời, "Yên tâm đi, Bạch tỷ mà biết những việc con làm sẽ không trách tội con đâu."
Trong lòng Tử Ảnh suy nghĩ, mẫu thân không trách cứ gì y nhưng sẽ cho rằng là các thúc thúc dạy hư con trai của người.
Tử Ảnh nhìn Lưu Phong mỉm cười, "Lưu thúc đã nói như vậy con yên tâm rồi."
Lưu Phong nhìn nụ cười đẹp đẽ của Tử Ảnh thì tự nhiên cảm thấy ớn lạnh, y liếc xung quanh chẳng thấy có vấn đề gì nên tự nhủ mình nhạy cảm quá thôi.
Khi ba người trở về khách điếm thì bắt gặp Tử Nhã ở đại sảnh* (nơi tiếp khách), thiếu niên nở nụ cười tươi rói khoe ra lá thư trên tay.
"Ca ca, mẫu thân gửi thư cho đệ này."
Tử Ảnh cũng giơ lá thư của mình ra.
"Huynh cũng vừa mới nhận được."
Hai huynh đệ nhìn nhau cười sau đó rủ nhau trở về phòng, Lưu Phong cảm thấy ở đây không có chuyện của mình bèn mời Vệ Nguyệt đi đâu đó.
"Đi sòng bạc không?"
"Đi."
Trong phòng, Tử Ảnh với Tử Nhã mở lá thư của mình ra đọc, đọc xong thư hai người còn trao đổi thư để xem nội dung có gì khác nhau không.
Nội dung lá thư của hai huynh đệ không khác nhau mấy, đều chứa đầy tình thương yêu nhớ nhung của một người mẹ dành cho đứa con. Chỉ là trong thư của Tử Ảnh nhắc thiếu niên chú ý sức khỏe, còn thư của Tử Nhã lại dặn thiếu niên phải nghe lời ca ca thúc thúc.
"Trong thư mẫu thân bảo đệ phải nghe lời huynh với các thúc thúc." Tử Nhã bĩu môi nói, rõ ràng y rất ngoan vậy mà mẫu thân lại không tin tưởng.
Tử Ảnh nhìn gương mặt buồn bực của đệ đệ nói, "Mẫu thân lo lắng cho đệ thôi. Lần đầu tiên huynh rời khỏi Huy Quang Thành, mẫu thân cũng gửi thư dặn huynh phải nghe lời mấy vị thúc thúc."
Tử Nhã nghe vậy mắt sáng lên, bèn hỏi, "Huynh nói thật sao?"
Tử Ảnh gật đầu rồi nói, "Những lần trước còn có đệ ở bên cạnh nhưng lần này hai huynh đệ chúng ta không có ai ở lại cùng người." Thiếu niên rũ mắt thở dài, "Mẫu thân sẽ rất cô đơn."
Lúc này Tử Nhã cảm thấy áy náy, "Vậy đệ phải làm gì đây?"
Tử Ảnh dịu dàng nói, "Đơn giản thôi, viết thư cho mẫu thân để người biết những việc mà đệ trải qua. Nhớ, đừng làm người lo lắng."
Tử Nhã nghe hiểu, gật đầu lia lịa.
Nói rồi Tử Ảnh lấy giấy và bút mực bắt đầu viết thư, Tử Nhã thấy vậy cũng làm theo. Chỉ một thời gian ngắn Tử Ảnh đã hoàn thành xong bức thư, trong lúc này Tử Nhã vẫn còn cặm cụi viết.
Viết xong thư Tử Nhã thở phào, thiếu niên cảm thấy mình giống như vừa hoàn thành một nhiệm vụ quan trọng, "Đệ viết xong rồi."
Tử Ảnh khen, "Tốt lắm, bây giờ chỉ cần gửi thư cho mẫu thân, người sẽ rất vui khi nhận được thư của chúng ta."
Tử Ảnh và Tử Nhã nhanh chóng đi gửi thư, lúc xuống lầu hai người thấy Lệ Vân vội vàng rời đi khách điếm nhanh đến nỗi không kịp chào hỏi. Vừa rời khỏi khách điếm chưa đi được bao xa, hai huynh đệ bắt gặp một người quen đang cưỡi ngựa, theo sau đối phương là hơn chục xe thồ đang chở hàng hóa.
Tử Ảnh nhanh chóng đến gần nói chuyện với người đang cưỡi ngựa, "A Tài, làm phiền ngươi mang lá thư này đưa cho mẫu thân."
A Tài là một thanh niên cao dong dỏng trông rất thông minh và tháo vát, y từ trên lưng ngựa nhảy xuống nhận lấy hai lá thư rồi hỏi, "Hai vị thiếu gia còn cần hỗ trợ gì nữa không?"
Tử Nhã lắc đầu nói, "Không cần, A Tài chỉ cần cho mẫu thân biết ta và ca ca sống rất tốt."
"Không thành vấn đề."
A Tài nhanh chóng lên ngựa tiếp tục hành trình đi đến Huy Quang Thành, hai huynh đệ đứng bên đường nhìn cho đến khi hình bóng A Tài chỉ còn là một dấu chấm xen lẫn với những hình bóng khác, Tử Ảnh lên tiếng nhắc nhở, "Được rồi, đi nào."
Tử Nhã thắc mắc khi thấy con đường mà ca ca đi không phải đường trở về khách điếm, bèn hỏi, "Chúng ta đi đâu?"
Tử Ảnh đang đi đằng trước quay mặt lại nhìn đệ đệ nói, "Đi dạo, đến chỗ nào cũng được."
Nghe vậy Tử Nhã chạy đến sóng vai cùng Tử Ảnh, vui vẻ nói, "Tốt quá, có nhiều nơi thú vị mà đệ chưa đi qua."
Cứ thế hai người đi dạo qua vài con phố, trong lúc đó có ghé qua mấy quầy ăn vặt thưởng thức vài món ăn đặc sắc của Minh Nhật Thành. Đến khi đói bụng Tử Ảnh Tử Nhã không trở về khách điếm ăn cơm, hai huynh đệ ngồi tại một quán ăn ven đường ăn hoành thánh.
Đang ăn bỗng nghe xung quanh ồn ào náo động, hai huynh đệ nhìn qua thì thấy từ xa có một nhóm người sắp đi ngang qua đây. Cầm đầu là một thanh niên tuấn tú mặc áo gấm màu tím, phong thái ung dung tao nhã, đi theo sau là bốn người hầu có mặt mũi hung hãn.
Tử Nhã nhìn những người xung quanh vây xem bàn tán bèn hỏi Tử Ảnh, "Đó là khách quý của thành chủ Minh Nhật Thành?"
Tử Ảnh khẽ gật đầu, "Đúng vậy, đó là Mộ Dung Trì."
Tử Nhã nhìn người áo tím một chút rồi tiếp tục ăn nốt hoành thánh trong chén, trong mắt thiếu niên đối tượng đang được mọi người chú ý kia còn không quan trọng bằng mấy miếng hoành thánh.
Tử Ảnh cũng tiếp tục lấp đầy bụng mình, thiếu niên không biết khi thanh niên áo tím đi ngang qua nơi hai huynh đệ ngồi, ánh mắt của đối phương nhìn lơ đãng về phía mình.
Hai huynh đệ ăn xong không đi đâu nữa mà trở về khách điếm nghỉ ngơi, đến chạng vạng Tử Ảnh ra khỏi phòng chợt bắt gặp Tiền Hữu Ấn trên hành lang. Hai người gật đầu coi như chào hỏi, Tử Ảnh đang muốn đi xuống lầu thì bỗng nhiên Tiền Hữu Ấn ngăn thiếu niên lại.
Tử Ảnh ngạc nhiên hỏi, "Có chuyện gì sao?"
Tiền Hữu Ấn vẻ mặt lo lắng nói, "Xin lỗi, ta chỉ muốn hỏi tiểu công tử có thấy Vân sư đệ đâu không? Bình thường Vân sư đệ ít ra ngoài mà nếu có thì sẽ để lại lời nhắn."
Tử Ảnh nhớ lại hình ảnh Lệ Vân vội vã rời khỏi khách điếm, theo như lời Tiền Hữu Ấn thì Lệ Vân ắt gặp phải chuyện gì đó quan trọng.
"Buổi trưa Lệ đại hiệp rời khỏi khách điếm. Đi rất vội vàng."
Nghe vậy Tiền Hữu Ấn tỏ ra thất vọng, có lẽ y đã biết việc này, "Cảm ơn."
Nói xong Tiền Hữu Ấn cáo từ đi về phòng mình, Tử Ảnh lạc quan nghĩ có lẽ đến khi trời tối Lệ Vân sẽ trở về.
Bỗng nhiên Tử Ảnh cảm nhận được có ai đó đang chăm chú nhìn mình, y vội quan sát xung quanh nhưng không tìm ra ai khả nghi cả, cảm giác bị theo dõi cũng biến mất.
Lúc này Tử Nhã xuất hiện trên hành lang, thiếu niên thấy ca ca bèn hỏi, "Lưu thúc và Vệ thúc đâu rồi? Trong phòng cũng không có ai."
Tử Ảnh tạm thời không tìm kiếm kẻ theo dõi mình nữa, nghe đệ đệ hỏi y đoán hai người có lẽ tìm chỗ nào vui vẻ như đi sòng bạc, quán rượu hay kỹ viện chẳng hạn.
"Hai vị thúc thúc chắc có việc." Tử Ảnh tỏ vẻ ngẫm nghĩ nói, "Chúng ta có thể chờ."
Tử Nhã muốn ra ngoài nhưng lúc này trời bắt đầu lạnh, mà y đi đâu ca ca sẽ theo đến đấy cho nên đành ngồi chờ đợi ở đại sảnh khách điếm.
Trời tối đen, Lưu Phong và Vệ Nguyệt mới trở về khách điếm, lúc này Tử Ảnh Tử Nhã đã dùng xong bữa tối đang ngồi thưởng thức trà.
"Thua hết tiền rồi." Mới vừa ngồi xuống ghế gỗ Lưu Phong đã than thở, "Xui xẻo thật."
Tử Ảnh nghe thế thì biết Lưu Phong đi sòng bạc, không những vậy còn thua hết tiền bạc mang theo, thiếu niên thấy vẻ mặt lạnh lẽo của Vệ Nguyệt suy đoán y cũng bị dụ dỗ và cũng thua sạch.
"Biết mình mang vận rủi còn kéo ta theo." Vệ Nguyệt lạnh lùng nói.
Lưu Phong chẳng để tâm nói, "Kéo ngươi theo biết đâu ta đổi vận."
Vệ Nguyệt không nói gì, nhìn dáng vẻ của y xem ra là không muốn nói chuyện với Lưu Phong.
Tử Nhã lúc này lo lắng nói, "Hai người đi đánh bạc thua hết tiền. Chúng ta không có tiền sẽ bị đuổi đi mất."
Lưu Phong chỉ cười ha ha, "Lo gì, bọn ta và Tử Ảnh thừa sức nuôi con."
Tử Ảnh cũng bật cười, "Bọn họ chỉ thua chút tiền thôi, đệ đừng lo."
Tử Nhã thế mới biết mình suy nghĩ nhiều quá, nhớ tới trước đây ở Huy Quang Thành y cũng hay nghe mẫu thân cằn nhằn về việc Lưu Phong đánh bạc thua tiền.
"Hai người thật là..." Thiếu niên muốn chỉ trích nhưng không thốt ra được lời nào, chỉ đành nói, "Đừng đi đánh bạc nữa."
Lưu Phong giơ hai tay lên tỏ vẻ hối lỗi, "Được rồi, ta hứa."
Lúc này Tử Ảnh dặn Tử Nhã, "Đệ đi gọi vài món ăn lên đây, hai vị thúc thúc chắc chưa ăn gì."
Tử Nhã không nghi ngờ gì ngoan ngoãn đi tìm tiểu nhị, lúc này Tử Ảnh nhỏ giọng kể về việc Lệ Vân rời khách điếm.
Lưu Phong nghe xong tặc lưỡi nói, "Có chuyện vậy à."
Tử Ảnh gật đầu nói, "Đúng thế, lúc rời đi vội đến nỗi không để ý xung quanh, chỉ mang theo mỗi thanh kiếm."
Vệ Nguyệt lạnh nhạt nói, "Ngu ngốc."
Lưu Phong tỏ ra ngán ngẩm, "Đi một mình nếu có chuyện gì xảy ra coi chừng không người nhặt xác."
Tử Ảnh nhíu mày nói, "Đó chỉ là suy đoán." Nhưng nghĩ đến việc đã muộn thế này mà Lệ Vân chưa trở lại khách điếm thì có thể xảy ra chuyện rồi.
Đợi một hồi lâu Tử Nhã vẫn chưa quay về, Lưu Phong lại đang đói bụng nên y sốt ruột chạy đi tìm tiểu nhị.
"Chúng ta đặt đồ ăn sao vẫn chưa có?"
Tiểu nhị ngỡ ngàng hỏi, "Ngài đặt lúc nào?"
"Một thiếu niên đi cùng ta đặt, đã được một lúc rồi."
Tiểu nhị ngạc nhiên đi hỏi mấy đồng bạn sau đó bối rối đáp lại, "Xin lỗi quý khách, nãy giờ không có ai gọi món ăn cả."
Lần này đến lượt Lưu Phong ngạc nhiên, "Ngươi có chắc không?"
Sau đó Lưu Phong miêu tả hình dạng của Tử Nhã cho tiểu nhị nghe, nhưng rồi chỉ nhận được cái lắc đầu của tiểu nhị.
Lưu Phong bèn móc ra mấy miếng bạc vụn đưa cho tiểu nhị rồi dặn, "Đi hỏi thăm tin tức Tử Nhã giúp ta."
Tiểu nhị cảm thấy việc này đơn giản nên nhận bạc rồi vội nói, "Ngài yên tâm, kẻ hèn đi tìm hiểu tin tức ngay đây."
Lúc này Lưu Phong chỉ hy vọng không có chuyện gì xảy ra với Tử Nhã.