Mọi người đi đến tửu lâu lớn nhất Minh Nhật Thành, bên trong nhiều người ăn uống nói cười rất náo nhiệt, dưới sự giới thiệu của tiểu nhị bốn người nhất trí đặt một bàn trên lầu.
Vừa ngồi vào bàn Tử Nhã và Lưu Phong nhanh chóng gọi món ăn, khi tiểu nhị sắp đi chuẩn bị Tử Ảnh lại dặn lấy thêm một bình rượu hoa đào, còn Vệ Nguyệt ngồi im. Trong lúc chờ đợi tiểu nhị mang đồ ăn lên phòng chờ hơi yên tĩnh, Tử Nhã thấy vậy liền nói.
"Lát nữa chúng ta đi rừng đào ngắm hoa được không?"
Lưu Phong nhìn thiếu niên hỏi, "Tối qua không phải tới rồi sao."
"Buổi tối và ban ngày đâu giống nhau." Tử Nhã không đồng ý, chưa kể đêm đó còn chưa chơi đủ đã bị gọi về rồi gặp chuyện.
Dường như Lưu Phong bị Tử Nhã thuyết phục, nghĩ đến khi rời khỏi Minh Nhật Thành thiếu niên sẽ bị quản thúc nghiêm khắc hơn, muốn đi đâu đó vui chơi cũng không được. Như vậy cứ chiều ý Tử Nhã thôi, chỉ là ngắm hoa đào Lưu Phong sẵn sàng đi cùng cho náo nhiệt.
"Nếu con đã nói vậy ăn uống xong chúng ta đi ngắm hoa."
Đúng lúc này Tử Ảnh lên tiếng, "Tiểu Nhã, huynh không thể đi cùng đệ được."
Tử Nhã ngơ ngác nhìn ca ca rồi lo lắng hỏi, "Tại sao huynh không thể đi. Hay là huynh chưa khỏe hẳn?"
Tử Ảnh bất đắc dĩ trước sự quan tâm của đệ đệ, đành phải giải thích, "Đệ đừng lo lắng, huynh chỉ có chút việc cần làm thôi."
Tử Nhã biết nếu bây giờ mình hỏi ca ca có việc gì huynh ấy sẽ không trả lời chỉ mỉm cười né tránh, hoặc nói ra một đáp án không thể kiểm chứng được, nếu hỏi Lưu Phong hay Vệ Nguyệt thì cũng như không.
Tử Nhã cảm thấy mất mát khi hoàn toàn không biết Tử Ảnh bận việc gì nhưng vẫn mỉm cười nói, "Tốt thôi, đệ sẽ đi với hai vị thúc thúc."
Nghe vậy Vệ Nguyệt vốn im lặng bèn lên tiếng, "Ta không có hứng thú ngắm hoa gì hết."
Lời từ chối của Vệ Nguyệt làm Tử Nhã tủi thân, thiếu niên cảm thấy chẳng ai muốn đi chơi cùng mình, đến cả Lưu thúc cũng miễn cưỡng đáp ứng.
Tử Ảnh nhìn đệ đệ trông đáng thương thì vội vàng dỗ dành, "Đừng để ý đến Vệ thúc, ca ca đi với đệ cho náo nhiệt."
Tử Nhã lập tức trừng mắt nhìn Tử Ảnh, "Không cần, đệ đi một mình cũng được. Các người muốn làm gì thì làm không cần quan tâm tới đệ, giống như ở Huy Quang Thành là được."
Lưu Phong và Vệ Nguyệt liếc mắt với nhau, Nhã Nhi giận rồi nên làm gì đây, cả hai bèn nhìn Tử Ảnh.
Thái độ của Tử Nhã nằm ngoài dự đoán của Tử Ảnh, lúc này y thu lại nụ cười nghiêm nghị nói, "Tử Nhã, huynh không cho đệ biết mọi chuyện vì muốn tốt cho đệ thôi. Ngoan, đừng bướng bỉnh nữa."
Nói hay lắm, Tử Nhã không muốn nghe những lời này một chút nào, chỉ muốn hét lên mấy lời nói không hay vào mặt ca ca rồi chạy đi mất. Nhưng những hành động này Tử Nhã không làm được, Tử Ảnh là ca ca ruột thịt từ nhỏ đến lớn vẫn luôn yêu thương đứa em trai cùng tuổi này, làm sao thiếu niên có thể làm vậy với ca ca.
Nghĩ như vậy Tử Nhã buồn rầu nói, "Ca ca, đệ xin lỗi."
Tử Ảnh thở dài muốn nói gì nhưng chỉ đành im lặng, bầu không khí bắt đầu ngột ngạt.
Sau bữa cơm không mấy vui vẻ bốn người trở về khách điếm, Tử Nhã ở lỳ trong phòng không chịu ra ngoài, Lưu Phong thấy vậy cũng lên giường dự định đánh một giấc đến tối, Vệ Nguyệt và Tử Ảnh đi đâu không ai biết.
Đến chiều, Tử Nhã mò xuống lầu ngồi xem người khác ra ra vào vào, được một hồi thì cảm thấy chán. Bản tính Tử Nhã hiền lành không thể giận dỗi ai được lâu, hiện giờ cảm thấy thái độ lúc ở tửu lâu không được tốt, tự trách mình làm cho mọi người không vui.
Tử Nhã bỗng nhìn thấy có hai người ăn mặc quần áo màu trắng đi vào khách điếm đang nói chuyện với chưởng quầy, liếc mắt nhìn kỹ chợt nhận ra trong đó một người chính là Lệ Vân. Đúng lúc này Lệ Vân cũng nhìn về phía Tử Nhã, ánh mắt hai người chạm vào nhau, một trong sáng một kiên nghị.
Tử Nhã vui vẻ đi đến chào hỏi, "Đại hiệp còn nhớ ta không?"
Lệ Vân đương nhiên nhớ rất rõ thiếu niên dũng cảm này, không ngờ hôm nay lại gặp được thiếu niên.
"Nhớ chứ, tiểu công tử là ân nhân đã cứu mạng tại hạ."
Tử Nhã nhớ lại chuyện tối qua ngượng ngùng nói, "Ta không giúp được gì cả, ân nhân của đại hiệp là hai vị thúc thúc."
Lệ Vân thấy vậy không nhắc lại chuyện ở rừng đào, nhưng chuyện thiếu niên cứu mình y vẫn ghi nhớ mong có ngày được trả ơn.
"Sư huynh, đây là tiểu công tử mà ta nhắc tới." Lệ Vân quay sang nói chuyện với người đi cùng mình.
Bấy giờ Tử Nhã mới chú ý tới người được gọi là sư huynh, đó là một thanh niên trông chững chạc có cách ăn mặc cầm kiếm tương tự như Lệ Vân. Tử Nhã nhớ Lệ Vân nói qua là đệ tử của môn phái nào đó, nghe cách xưng hô như vậy hẳn đây cũng là một vị đại hiệp.
Người sư huynh nói, "Tại hạ Tiền Hữu Ấn."
Lệ Vân chợt nhớ tới mình còn chưa biết tên của thiếu niên, "Xin hỏi danh tính* (tên họ) tiểu công tử."
"Ta tên Bạch Tử Nhã."
"Thì ra tiểu công tử họ Bạch."
Tử Nhã nghe đại hiệp cứ gọi mình tiểu công tử cảm thấy không hài lòng lắm, đại hiệp cũng đâu có lớn hơn y bao nhiêu đâu.
"Đại hiệp đừng gọi ta là tiểu công tử, ta sắp hai mươi rồi."
Tiền Hữu Ấn cười nói, "Vân sư đệ quả thật cũng không lớn hơn tiểu công tử đây bao nhiêu."
Lệ Vân trầm ngâm rồi nói, "Tử Nhã." Cảm thấy gọi tên quá thân mật y định đổi cách xưng hô, nhưng nhìn nét mặt vui mừng của thiếu niên y đành nói sang chuyện khác, "Cũng đừng gọi ta là đại hiệp."
Tử Nhã cảm thấy cách xưng hô này không có vấn đề gì nhưng nếu đại hiệp đã nói vậy thì, "Vân đại ca."
Thiếu niên cười tươi nhìn sang Tiền Hữu Ấn cũng kêu, "Tiền đại ca."
Cảm giác xa lạ giữa Tử Nhã và hai người được giảm bớt, qua trao đổi biết được Lệ Vân cùng sư huynh đến khách điếm ở mấy ngày. Điều này khiến cho Tử Nhã cảm thấy vui vẻ, thiếu niên tạm biệt họ rồi trở về phòng của mình với nụ cười trên môi.
Tử Nhã định đi khoe việc gặp lại Lệ Vân với Tử Ảnh, nhưng rồi nhớ tới ca ca không ở khách điếm, trong lòng cảm thấy hụt hẫng.