Tử Ảnh đi theo Lưu Phong trở lại rừng đào, từ xa đã bắt gặp hình bóng thân quen của Tử Nhã, trái tim cảm nhận được tâm trạng lo lắng của đệ đệ nênTử Ảnh nhanh chóng trấn an.
"Tiểu Nhã, ca ca ở đây."
Tử Nhã thấy Tử Ảnh vẫn bình yên thì vui mừng tới nỗi muốn khóc òa lên, nhưng vẫn cố nén lại cảm xúc. Khi nhìn thấy sắc mặt Tử Ảnh trắng bệch giống như mấy ngày trước, Tử Nhã rơm rớm nước mắt.
"Ca ca, huynh bị thương sao?"
Tử Ảnh nhẹ giọng, "Bệnh cũ mà thôi, uống thuốc là được."
Nhưng Tử Nhã không cho là vậy, thiếu niên nghĩ nếu không phải tại mình ca ca sẽ không phát bệnh. Nhìn Tử Nhã tự trách Tử Ảnh cảm thấy hổ thẹn, nhưng y không giải thích thêm, chỉ cười nói, "Yên tâm đi Tiểu Nhã, ngày mai huynh sẽ khỏe mạnh trở lại thôi."
Lưu Phong không thấy Lệ Vân đâu bèn đi đến bên Vệ Nguyệt hỏi, "Người đâu rồi?"
"Rời đi rồi."
Nghe vậy Lưu Phong cảm thấy ngạc nhiên, "Tên đó không sợ gặp Hắc Nhai nữa ư."
Vệ Nguyệt không mặn không nhạt đáp, "Chịu thôi, giống như ai kia mới ra giang hồ đã gặp chuyện bất bình phải rút đao tương trợ."
Nhắc đến chuyện cũ năm xưa Lưu Phong ngại ngùng cào mặt, "Vậy tên đệ tử phái Ngọc Long đã gặp chuyện gì mà dây vào Hắc Nhai."
Đúng lúc này Tử Ảnh và Tử Nhã đi về phía hai người, Vệ Nguyệt định nói gì đó thấy vậy thì không mở miệng nữa.
"Thúc thúc, ca ca lại bị bệnh."
Không biết Tử Nhã gọi ai, hoặc gọi cả hai, chỉ thấy họ đều nhìn Tử Ảnh với vẻ lo lắng.
Lưu Phong nói, "Chúng ta cần trở về khách điếm, Tiểu Ảnh cần nghỉ ngơi."
Vì thế cả bốn người dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi rừng đào, trên đường đi không có gặp phải sự cố nào nữa.
Sáng hôm sau.
Tử Nhã dậy muộn, phát hiện bên cạnh không có ai nên thiếu niên ngay lập tức bật người dậy, đưa mắt tìm kiếm Tử Ảnh.
"Ca ca."
Không thấy Tử Ảnh trong phòng, Tử Nhã lo lắng đứng dậy đi tìm người, đẩy cửa ra lại bắt gặp Vệ Nguyệt đang đứng trước phòng mình nên vội hỏi, "Vệ thúc, người có thấy ca ca đâu không?"
"Nó dậy sớm, hiện tại đi mua rượu cho Phong."
Thanh âm của Vệ Nguyệt tuy lạnh lùng nhưng tin tức của y lại khiến Tử Nhã bình tĩnh lại.
"Huynh ấy thế nào?"
"Khỏe lại rồi." Vệ Nguyệt thấy Tử Nhã giống như chưa hoàn hồn nên nói thêm, "Lát nữa nó sẽ trở lại."
Tử Nhã nghe vậy mỉm cười, "Cảm ơn người đã báo cho con biết việc này."
Sau đó Tử Nhã trở vào phòng, nhìn về phía cánh cửa khép kín đoán được Vệ Nguyệt đã rời đi y cười khổ. Tử Nhã biết Vệ Nguyệt không nói thật, từ trước đã như vậy, cũng giống như đêm qua khi Tử Ảnh mất tích.
"Tại mình vô dụng không giúp được gì." Tử Nhã buồn bã.
Trong lúc này Vệ Nguyệt đi xuống lầu, nhìn thấy Lưu Phong ngồi rót rượu tự uống còn Tử Ảnh ở bên cạnh uống trà.
Vệ Nguyệt im lặng ngồi xuống đối diện Lưu Phong, đối phương giơ hũ rượu tỏ ý mời uống nhưng y lắc đầu từ chối.
Tử Ảnh chợt hỏi, "Tiểu Nhã thức dậy rồi."
Vệ Nguyệt đáp ngắn gọn, "Mới dậy."
Lưu Phong chẳng quan tâm nói, "Hy vọng chuyện tối qua không ảnh hưởng tới nó."
Nghe thế Tử Ảnh lắc đầu khẽ cười, "Đệ ấy không yếu ớt như vậy đâu, đêm qua còn ngủ rất ngon lành."
Tử Ảnh quả thật có lo lắng Tử Nhã không ngủ được do những chuyện gặp phải trong rừng đào, thế mà Tử Nhã lại nhanh chóng đi vào giấc ngủ. Trái lại Tử Ảnh không ngủ yên được, bệnh cũ ẩn nấp trong cơ thể bộc phát cộng thêm vết thương mới khiến y khó chịu cả đêm.
Trời gần sáng, Tử Ảnh ngồi dậy vận hành Thanh Minh Tâm Pháp để cơ thể thoải mái hơn, sau đó lại uống vài viên thuốc bổ mới khiến cho sắc mặt trông hồng hào khỏe mạnh.
Bỗng nhiên Lưu Phong thì thầm, "Cái đám sát thủ tối qua có phải người của Hắc Nhai không?"
Tiếng nói của Lưu Phong rất nhỏ nhưng Vệ Nguyệt và Tử Ảnh đều nghe rõ ràng, Vệ Nguyệt khẳng định, "Không phải."
Hai người nghe thấy đáp án từ Vệ Nguyệt đều không cảm thấy bất ngờ, từng người đều có những suy đoán riêng của mình về đám sát thủ.
Lưu Phong nhấm nháp mồi nhưng lời nói vẫn tuôn ra rõ mồn một.
"Bọn chúng đều sử dụng võ công mà Hắc Nhai hay dùng, ra tay ám sát ăn ý, đến cả từng người đều có hình dáng tương tự nhau."
Tối hôm qua Lưu Phong nói đi tìm Tử Ảnh nhưng thật ra là đi truy đuổi kẻ ẩn nấp điều khiển quạ. Khinh công cao siêu của Lưu Phong giúp y theo đuôi được kẻ đó trong khi đối phương không hề phát hiện, thấy hắn đi hội hợp với đám sát thủ khi nãy Lưu Phong ngay lập tức hiện thân khống chế hắn. Đáng tiếc Lưu Phong chưa kịp hỏi gì kẻ đó đã nuốt độc tự sát, phong cách giữ bí mật ngoan độc tàn nhẫn không khác gì Hắc Nhai.
Vệ Nguyệt lạnh lùng nói, "Giả vẫn là giả."
Tử Ảnh trầm ngâm suy tư, ngón tay khẽ gõ từng nhịp lên bàn.
"Tốn công sức như vậy thì mục đích là gì? Khiến phái Ngọc Long đối đầu với Hắc Nhai."
Vệ Nguyệt giễu cợt, "Sắp tới sẽ có chuyện vui đây."
Tử Ảnh thở dài, "Sẽ chết rất nhiều người."
Lúc này Tử Nhã đi xuống lầu, trông thấy Tử Ảnh và hai thúc thúc ở dưới thiếu niên nhanh chóng tiến đến ngồi cùng họ.
Lưu Phong giở giọng trêu, "Con là heo sao mà giờ mới dậy."
Tử Nhã quan sát Tử Ảnh thấy sắc mặt ca ca đã bình thường trở lại, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm, nghe Lưu Phong nói bèn đáp trả, "Lưu thúc, con không phải heo."
Nhưng Lưu Phong dường như không nghe thấy, vẫn tiếp tục nói.
"Ta mà nuôi heo á, con nào dậy muộn như vầy ta cho vào nồi tất."
Tử Nhã cũng không vừa trả đũa ngay, buột miệng nói.
"Con mà bắt gặp sâu rượu á, con..."
Tử Nhã ú ớ không biết nên làm gì con sâu rượu, không lẽ dí chết nó, nghe ác độc quá.
Tử Ảnh bật cười sau đó giải cứu đệ đệ, "Tiểu Nhã có thể nấu một nồi nước, cho con sâu rượu vào hầm, một lúc sau đệ sẽ có một nồi rượu."
Một phương pháp xử lý "sâu rượu" nghe đơn giản nhưng có ý trêu chọc bên trong.
Tử Nhã nhìn Lưu Phong với vẻ đắc thắng, Lưu Phong nghe được mình bị hầm nên không phục định đáp trả, nhưng Tử Ảnh mở miệng nói, "Rượu trong nồi được đổ vào hũ dâng lên cho Lưu thúc."
Vệ Nguyệt nhịn không được bật cười, "Thú vị đấy."
Lưu Phong cười nhạt, "Như vậy ta lại thành sâu rượu rồi, lần tới ai sẽ nấu ta đây."
Lần này Tử Ảnh không nói gì chỉ giúp Lưu Phong rót rượu, hiểu ý của ca ca nên Tử Nhã ngoan ngoãn ngồi im.
Cầm lấy ly rượu đã được rót đầy Lưu Phong ngửa đầu uống hết, cười nói, "Ai nấu con sâu rượu đó cũng được, miễn là đưa rượu cho ta."
Ba người nghe vậy đều gật đầu đồng ý, sau đó đề tài nói chuyện được dời đi. Tử Nhã bắt đầu cảm thấy đói nên muốn tìm một tửu lâu* (Nhà hàng bán thức ăn và rượu có lầu cao) dùng bữa, mọi người bàn bạc với nhau và quyết định đi đến tửu lâu lớn nhất Minh Nhật Thành.