Lục Khởi, là tên một người qua đường chỉ xuất hiện đúng một lần trong tiểu thuyết.
Vốn là đối tượng liên hôn của nhà họ Lâm, nhưng Lâm Dữ Hạ điên cuồng si mê Thẩm Thành Phong, lấy đôi chân tàn phế của Lục Khởi làm cớ để huỷ bỏ hôn ước rồi cãi nhau với cha mẹ Lâm, cự tuyệt mối hôn nhân này.
Ánh mắt Lâm Hữu Chuyết thoáng loé lên. Hoá ra là có quan hệ với nhà họ Lâm, bảo sao cậu lại nhớ rõ.
Lâm Hữu Chuyết nằm xuống gối lại, nhưng chẳng ngủ tiếp nữa, nhìn trần nhà chằm chằm suy tư kế hoạch tiếp theo.
Căn cứ vào tuyến thời gian trong tiểu thuyết, phải nửa tháng nữa họ Lâm mới phát hiện Lâm Dữ Hạ chẳng phải con ruột của mình.
Nguyên nhân là do Lâm Dữ Hạ đêm ngày mua say nổi điên vì Thẩm Thành Phong đính hôn, có một đêm chủ động đâm xe gây ra tai nạn ô tô, mất một lượng máu lớn. Đợi đến khi cha Lâm mẹ Lâm chạy tới bệnh viện, mới phát hiện nhóm máu của mình không khớp với nhóm máu của Lâm Dữ Hạ.
Cha Lâm mẹ Lâm bèn lén làm xét nghiệm ADN, quả nhiên kết quả cho thấy họ không phải cha mẹ ruột của Lâm Dữ Hạ.
Đến khi ấy chuyện tình năm xưa mới nổi lên mặt nước, Lâm Hữu Chuyết với cha mẹ ruột nhận nhau trong sự vội vàng, chẳng có lấy chút cơ sở tình cảm gì.
Lúc này đây, Lâm Hữu Chuyết quyết định trước hết phải tiếp cận mẹ ruột Hạ Huệ Nghiên của mình.
Không phải nói rằng cha mẹ ruột của cậu không tốt, chỉ là so với đứa con ruột cậu đây, họ lại càng để ý Lâm Dữ Hạ.
Cậu bị Lâm Dữ Hạ đẩy xuống lầu mà mù loà, điều họ quan tâm nhất lại là Lâm Dữ Hạ không thể ngồi tù mang tiền án, còn cầu xin cậu buông tha Lâm Dữ Hạ.
Lâm Hữu Chuyết không trách cha mẹ ruột bất công. Họ chẳng có tình cảm gì với cậu, cậu cũng thế, không cần cầu xin tình thân từ họ.
Chỉ là tất thảy những gì thuộc về cậu, cậu có thể không cần, nhưng tuyệt đối sẽ không cho Lâm Dữ Hạ. Thánh phụ là giả thiết tiểu thuyết đặt ra cho cậu, nhưng chưa bao giờ là con người thật của cậu.
Dần dà, có tia nắng nhạt chiếu vào từ ngoài cửa sổ, thắp sáng lên một góc ký túc xá. Lâm Hữu Chuyết lấy điện thoại ra nhìn, sáu giờ.
Cùng lúc đó, Thẩm Thành Phong cũng nhắn qua WeChat: "Đã bớt giận chưa? Hôm qua ba mẹ anh nói chuyện không dễ nghe, anh thay họ xin lỗi. Họ không có văn hoá, em đừng để bụng bọn họ. Anh biết em không muốn đính hôn là đang giận dỗi, anh sẽ dùng hành động thực tế cho em thấy tấm lòng của anh, để em cam tâm tình nguyện giao cả đời mình cho anh."
Lâm Hữu Chuyết trở tay gửi trả hắn một file bảng biểu chi tiết chuyển khoản, sau đó tắt điện thoại, xốc chăn lên xuống giường rửa mặt.
Sau khi ra khỏi ký túc xá, Lâm Hữu Chuyết đến nhà ăn trước để mua một bữa sáng đơn giản, sau đó đi thư viện.
Còn sớm, thư viện lại sắp đầy người. Ngồi ở hàng thứ ba là một người đàn ông cao gầy, đeo kính cận. Khác với mọi người, anh ta cứ mải mất tập trung.
Đợi Lâm Hữu Chuyết xuất hiện, vẻ phức tạp hiện ra trên khuôn mặt anh ta. Qua một hồi lâu, anh ta buông sách đi đến bên cạnh Lâm Hữu Chuyết.
"Đàn em, hôm qua em mới đính hôn, mà hôm nay còn về trường ư? Không muốn ở bên vị hôn phu thêm mấy ngày à?"
Chẳng hề che giấu bao chua xót trong lời nói.
Người đàn ông tên Phó Dịch, cùng là sinh viên khoa máy tính, học trước Lâm Hữu Chuyết ba năm, năm ngoái được cử đi học nghiên cứu sinh, giờ đang là năm thứ nhất.
Vào năm Lâm Hữu Chuyết nhập học, Phó Dịch đi đón tân sinh viên, vừa gặp đã phải lòng Lâm Hữu Chuyết nên quyết tâm theo đuổi, cho dù Lâm Hữu Chuyết từ chối thế nào cũng chẳng rút lui.
Tận đến khi Lâm Hữu Chuyết muốn đính hôn, anh ta mới ngừng lại một chút, lại vẫn luôn tỏ vẻ chỉ cần một ngày Lâm Hữu Chuyết chưa kết hôn, anh ta sẽ không từ bỏ.
Lâm Hữu Chuyết nhìn đồng hồ, tám giờ, người cậu đang chờ hẳn đã đến rồi. Cậu đóng sách lại: "Ra ngoài rồi nói ạ."
Phó Dịch nhanh chân đuổi kịp Lâm Hữu Chuyết. Lâm Hữu Chuyết đi đến hành lang ngoài thư viện thì dừng lại. Đợi Phó Dịch tới, cậu mỉm cười nói: "Cảm ơn đàn anh đã quan tâm, em không đính hôn."
Phó Dịch lập tức lộ ra vẻ tươi cười: "Sao lại không đính hôn thế?"
"Xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, tạm thời gác lại ạ."
Phó Dịch ngẩn ra trong giây lát: "Gác lại... Cũng có nghĩa là sau này vẫn muốn đính hôn..." Anh ta khó chịu vô cùng, dẫn dắt từng bước, "Hữu Chuyết à, em còn trẻ, việc lớn nửa đời sau không nên làm qua loa như thế. Đợi đến khi em đứng ở nơi càng cao, sẽ nhìn thấy càng nhiều phong cảnh, gặp được..." anh ta ám chỉ chính mình, "người càng ưu tú hơn."
Khoé mắt Lâm Hữu Chuyết lướt qua góc tường, quả nhiên lộ ra một mũi giày, kiểu dáng đúng là món quà đầu năm cậu tặng cho Thẩm Thành Phong nhân dịp tân niên.
Lâm Hữu Chuyết và Thẩm Thành Phong quen nhau tại thư viện.
Mỗi một quyển sách về hàng không vũ trụ mà Lâm Hữu Chuyết từng mượn, cái tên mượn đọc kế tiếp nhất định sẽ là Thẩm Thành Phong.
Nửa tháng sau, lần đầu tiên tên của Thẩm Thành Phong xuất hiện trước Lâm Hữu Chuyết. Lâm Hữu Chuyết mở sách ra, bên trong kẹp một tờ giấy nhỏ.
"Cuối tuần này ở Đại học Bắc Kinh có tổ chức ngắm sao, cùng đi không? Anh là sinh viên khoa hàng không vũ trụ thường hay mượn cùng sách với em, Thẩm Thành Phong."
Khi ấy Lâm Hữu Chuyết học trung học năm nhất, Thẩm Thành Phong thì đại học năm hai.
Có chung hứng thú cùng một mộng tưởng, hai người cứ vậy mà thành một đôi. Cũng như bao cặp tình nhân khác, hai người cũng sẽ có những va chạm.
Mỗi lần cãi vã, chỉ cần ngày hôm sau Thẩm Thành Phong tìm tới cửa, Lâm Hữu Chuyết sẽ luôn tha thứ cho hắn.
Mà Thẩm Thành Phong biết mỗi sáng đúng giờ Lâm Hữu Chuyết sẽ đến thư viện đọc sách. Thế nên Lâm Hữu Chuyết biết hôm nay hắn sẽ đến thư viện chờ cậu.
Lời vừa rồi của Phó Dịch, cũng nằm trong kế hoạch của Lâm Hữu Chuyết.
Phó Dịch và Lâm Dữ Hạ cũng chẳng khác nhau mấy, đều cùng cái nết biết rõ người khác đã có đối tượng yêu đương mà vẫn không buông tay. Chỉ là Lâm Dữ Hạ thuộc phái hành động, còn Phó Dịch thì múa mồm.
Vẻ mặt Lâm Hữu Chuyết không đổi, thu tầm mắt về: "Đàn anh, anh nói đúng."
Lời này vừa thốt ra, Phó Dịch phân tích từng câu từng chữ. Dù có thật sự hiểu ý cậu hay không, thì rốt cuộc một giây ấy vẫn là lần đầu tiên anh ta thấy vui vẻ. (1)
Thẩm Thành Phong trốn ở góc tường thì lại chấn động. Ấy vậy mà hắn chẳng thèm nghĩ đến khả năng Lâm Hữu Chuyết đã biết đến sự tồn tại của Lâm Dữ Hạ, chỉ cho là Lâm Hữu Chuyết đang giận lẫy, dỗ dỗ mấy câu sẽ tốt thôi.
Hắn biết ngày nào Lâm Hữu Chuyết cũng đến thư viện, vậy nên đặc biệt mua bữa sáng đứng chờ ở góc tường, muốn tặng một bất ngờ cho Lâm Hữu Chuyết.
Nhưng hắn nghe được cái gì đây? Vậy mà Lâm Hữu Chuyết lại không phản bác cái thằng kia? Em ấy không yêu mình nữa? Thật lòng muốn từ bỏ tình yêu của cả hai?
Chẳng lẽ Lâm Hữu Chuyết hối hôn là vì yêu một gã đàn ông khác? Lâm Hữu Chuyết phản bội mình!
Thẩm Thành Phong nắm chặt tay, bao nylon bị siết đến mức loạt xoạt rung động.
Đúng lúc này, Lâm Hữu Chuyết lại nói: "Nhưng em không cần."
Thật ra Phó Dịch không phản ứng gì, nhưng lòng Thẩm Thành Phong lại như vừa ngồi một chuyến tàu lượn siêu tốc. Vài giây ngắn ngủi, hắn đi từ tức giận đến ngạc nhiên, lại qua tự trách và áy náy.
Ban nãy hắn lại nỡ nghi ngờ một Lâm Hữu Chuyết luôn trung thành với mình, thật là không nên.
Thẩm Thành Phong chẳng có mặt mũi bước ra. Hắn nhìn sâu vào đôi mắt Lâm Hữu Chuyết, xoay người rời đi. Đến khi lên xe, hắn lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Dữ Hạ: "Tối nay tám giờ, gặp ở chỗ cũ."
Đợi Thẩm Thành Phong đi xa, Lâm Hữu Chuyết mới bổ sung mấy tiếng còn lại: "Em thích sống một mình."
*
Ở thư viện đến trưa, Lâm Hữa Chuyến đến nhà ăn dùng bữa, nhưng không về ký túc xa, mà bắt xe đi đến cơ sở bảo vệ động vật bị vứt bỏ lớn nhất kinh đô.
Hạ Huệ Nghiên chơi với một nhóm gồm các bà vợ, con gái của quý bà giàu có nhất nhóm là người khởi xướng cơ sở bảo vệ này. Để duy trì giúp con gái, thứ tư hằng tuần quý bà ấy đều sẽ dẫn nhóm bạn của mình đến tổ chức một sự kiện tuyên truyền.
Vẫn còn mấy ngày nữa mới tới thứ tư tuần sau, Lâm Hữu Chuyết dự định đăng ký làʍ t̠ìиɦ nguyện viên trước khi Hạ Huệ Nghiên đến.
Dừng xe ở cơ sở bảo hộ, chỉ có một bảo vệ trung niên đứng ở cửa, ông ta đang gọi điện thoại. Lâm Hữu Chuyết hỏi thăm vị trí văn phòng, ông ta mất kiên nhẫn chỉ chỉ bên trái, rồi chẳng để ý đến Lâm Hữu Chuyết nữa, quay đầu tiếp tục nói qua điện thoại.
Lâm Hữu Chuyết nhìn về phía bên trái, là một vùng cỏ xanh um, bên cạnh còn có một toà nhà trệt một tầng to lớn, phía cuối là một khu nhà thấp năm tầng lầu.
Ắt hẳn văn phòng nằm ở khu nhà cuối cùng.
Trời nóng, cũng chẳng có gió, mặt đất bị vầng dương nướng ra mùi khét. Trước toà nhà trệt có trồng cây lẫn khóm hoa, che được chút ít ánh nắng trời. Lâm Hữu Chuyết bèn thả bước từ toà nhà trệt ấy, đi xuyên qua rất nhanh, cây cỏ hoa lá hai bên đường bất chợt lay động, một cục tròn nào đó lao vụt ra, va mạnh vào bắp chân Lâm Hữu Chuyết.
"Gâu gâu!"
Cục tròn ấy sủa vài tiếng.
Lâm Hữu Chuyết cúi đầu nhìn một cái, hoá ra là một chú chó Shiba. Chú chó đυ.ng phải Lâm Hữu Chuyết cũng không chạy đi, tiếng sủa nghe vào càng lúc càng đáng thương.
Lâm Hữu Chuyết ngồi xổm xuống dịu dàng vuốt ve đầu nó, chú chó Shiba liền ngửa đầu liếʍ liếʍ lòng bàn tay Lâm Hữu Chuyết.
Lúc này giữa hàng mày Lâm Hữu Chuyết khẽ nhíu lại. Cậu vươn bàn tay còn lại vẫy vẫy quanh đôi mắt chú chó Shiba..
Đôi mắt chú chó Shiba rất sáng, lại chẳng hề chuyển động theo bàn tay của Lâm Hữu Chuyết.
Lâm Hữu Chuyết xác định, đây là một chú chó bị mù.
Lâm Hữu Chuyết vẫn chưa trả qua chuyện trong tiểu thuyết - ngã xuống từ tầng cao rồi trở nên mù loà, nhưng cậu có thể tưởng tượng ra sự ngột ngạt khi đôi mắt chỉ nhìn thấy được bóng tối mịt mùng.
Động tác của cậu càng thêm dịu dàng.
Lâm Hữu Chuyết thích chó, nhất là giống Shiba. Hồi nhỏ cậu không hiểu, kéo kéo góc áo Lâm Phong Tài nói muốn nuôi một chú chó Shiba, kết quả là Lâm Phong Tài lớn giọng mắng cậu một trận, không ngừng dí trán cậu: "Ông nuôi mày sắp không nổi đây này, mày còn muốn nuôi một con súc sinh? Làm người phải biết chấp nhận số phận, đời này số mày là số nghèo mạt rệp, đừng có suốt ngày mơ mộng hão huyền nữa! Hưởng phúc là việc của lũ nhà giàu!"
Từ đó, Lâm Hữu Chuyết không nhắc tới chuyện nuôi chó nữa. Chờ đến khi cậu kiếm được tiền, toàn bộ thời gian của cậu lại bị lấp đầy bởi việc học và làm thêm, không có điều kiện nuôi chó.
Giờ gặp phải chú chó Shiba mù này, Lâm Hữu Chuyết nảy lòng muốn nhận nuôi. Một người một chó, không tệ chút nào.
Đôi môi Lâm Hữu Chuyết nâng lên thành một độ cong ấm áp, giọng nói dịu dàng: "Đợi anh tìm được chỗ ở, lần sao em về nhà với anh nhé?"
"Xin lỗi."
Trong chớp mắt, một giọng nam lễ phép vang lên từ đỉnh đầu Lâm Hữu Chuyết: "Nó được nhận nuôi rồi."
Lâm Hữu Chuyết ngẩng đầu, một người đàn ông trẻ tuổi đang đứng trước mặt cậu.
Lâm Hữu Chuyết không ngờ chú chó Shiba đã được nhận nuôi. Có chút tiếc nuối, cuối cùng cậu xoa xoa đầu chú chó Shiba, đứng dậy cười nói: "Là tôi xin lỗi mới đúng, tôi không biết nó đã có nhà."
Người đàn ông trẻ tuổi cười cười không nói nữa, khom xuống bế chú chó Shiba lên, xoay người đi về phía nhà trệt.
Người đàn ông đi qua những khóm hoa rồi tới hành lang, bỗng nhìn loáng thoáng thấy dáng hình phía trước. Bước chân anh ta chạy tới nhanh hơn, căng thẳng hỏi: "Giám đốc Lục sao ngài lại tự mình ra đây? Ở ngoài nóng nực, tôi đẩy ngài vào nhé."
Tầm mắt Lục Khởi lướt qua Lâm Hữu Chuyết cách những khóm hoa, rồi lập tức thu về nhìn người đàn ông trẻ tuổi đang ôm chú chó Shiba: "Chọn xong rồi?"
Giọng nói chẳng chút gợn sóng của Lục Khởi tựa như khiến cho nhiệt độ không khí oi ả rơi xuống âm độ.
Sau lưng người đàn ông trẻ tuổi nổi đầy da gà, anh ta nuốt một ngụm nước miếng: "Dạ, bà Lâm thích chó nhất, vậy, vậy nên tôi chọn con chó Shiba bị mù này."
Người đàn ông trẻ tuổi vừa nói vừa quan sát vẻ mặt Lục Khởi. Lục khởi lại chẳng nói gì, di chuyển xe lăn đi về cánh cửa phía trước.
Lúc bấy giờ người đàn ông trẻ tuổi mới lặng yên thở ra một hơi dài. Thừa dịp Lục Khởi tốn công xoay người, anh ta lặng lẽ giơ tay lau mồ hôi lạnh trên trán, trong lòng gào khóc như bão táp.
Nếu không phải công việc này lương cao phúc lợi tốt, anh ta tuyệt đối đã chạy từ sớm! Mỗi ngày đối mặt với giám đốc Lục của mình, quả thực muốn tổn thọ hết mấy năm mà!
*
Một đầu khác, Lâm Hữu Chuyết đã tìm được văn phòng. Cửa đang đóng, cậu gõ gõ, rất nhanh cửa được mở ra, một cô gái mặt tròn trịa cắn que cay xuất hiện ở cửa: "Tìm..."
Thấy rõ diện mạo Lâm Hữu Chuyết, hành động nhai nuốt của cô nàng dừng lại một giây, cái mặt thần tiên gì thế này! Xinh đẹp quá tinh xảo quá đi mất! Da còn trắng chói hết cả mắt!
Cô nàng giấu que cay ra sau lưng nhanh như gió, mấp máy môi nhỏ giọng hỏi: "Xin hỏi cậu tìm ai?"
Cô nhanh chóng nhường đường, "Ở ngoài nóng, vào đây rồi nói đi ạ."
Lâm Hữu Chuyết bước vào văn phòng, máy lạnh mở hết công suất, nháy mắt đã thấy mát mẻ. Cậu hỏi cô gái: "Xin hỏi làʍ t̠ìиɦ nguyện viên thì cần những điều kiện gì ạ?"
Ánh sao trong đôi mắt cô nàng hiện hết ra ngoài, lớn lên đẹp trai lại còn lương thiện, quả thật đúng là thiên sứ mà! Cô đóng cửa lại rảo bước trở về bàn làm việc, buông que cay gõ bàn phím bằng vận tốc ánh sáng: "Điều kiện siêu cấp đơn giản, đủ 18 tuổi, không sợ mệt không ngại dơ..."
Cô gái bỗng dừng lại, nhìn chiếc áo sơ mi trắng như tuyết của Lâm Hữu Chuyết, hỏi với vẻ không chắc lắm: "Cậu... có bệnh sạch sẽ không?"
Lâm Hữu Chuyết đáp: "Không có."
Cô nàng tiếp tục điền vào đơn: "Được, đưa căn cước và địa chỉ cho mình, mình điền xong rồi thì hễ có sự kiện sẽ thông báo cho cậu."
"Chừng nào có sự kiện ạ?"
"Thứ tư tuần sau có một sự kiện đấu giá từ thiện, có điều thời gian gấp quá, còn rơi vào ngày làm việc, mình xếp cho cậu sự kiện cuối tuần ha."
An tĩnh đợi cô gái nói xong, Lâm Hữu Chuyết lên tiếng: "Không gấp đâu, thứ tư tuần sau mình tới nhé."
Chú thích
(1) Nguyên văn: 这话一出,付易逐字逐句分析,是否是他理解的那个对,毕竟上一秒他才空欢喜一次。(tui dịch theo cách hiểu của mình nên khả năng cao là có sai sót, anh hùng hảo hán nào đi ngang có đề xuất gì xin cứ tự nhiên)