Trường Tình

Chương 5

“Tần Nam.”

Anh ấy bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn thấy tôi đứng ở cách đó không xa, sắc mặt đột nhiên thay đổi.

Nên hình dung như thế nào?

Kinh ngạc, bối rối, tức giận, trên mặt của anh đan xen mấy loại cảm xúc khác nhau, cuối cùng tan thành một mảnh giếng nước không gợn sóng.

“Ngày mai tổ chức hôn lễ, muộn như vậy em còn ở đây làm gì?”

Ánh mắt anh dừng ở trên tay tôi, ánh mắt trở nên lạnh lùng, “Anh đã nói với em là không được tùy tiện chạm vào điện thoại của anh rồi mà?”

“Ừ, nhưng bây giờ em mới chạm vào nó.”

Tôi nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, “Nếu em không tới đây thì làm sao có thể thấy một màn này, vậy mà ở trước mặt người khác, anh lại tự xưng là bạn trai của cô ấy.”

Tôi duỗi tay chỉ vào Hà Tịch ở phía sau anh ta, cô ta hình như đang sợ hãi, cố gắng trốn tránh ở phía sau Tần Nam.

Rồi cô ta thò đầu ra ngoài: “Thực xin lỗi chị Chu Liễu, người kia muốn quấy rối em, Tần Nam chỉ là muốn giúp em giải vây.”

Tôi nhìn cô ta.

Trên khuôn mặt thanh tú kia, toát ra một nét mặt tội lỗi.

Cô ta vẫn giống nhau như trước, lúc nào cũng hào phóng tự tin, ngược lại điều đó khiến tôi có cảm giác như đang tìm rắc rối.

Sợi dây lý trí trong đầu tôi đột nhiên đứt đoạn, tôi mở vòng bạn bè Tần Nam ra, chuyển sang người bạn của 4 năm trước.

“Nếu hai người vô tội, vậy nói cho tôi biết, đây là cái gì?”

Tần Nam nhìn tôi, mím môi, thần sắc đột nhiên nghiêm túc.

“Tôi……”

Hà Tịch tựa hồ muốn giải thích, nhưng mới nói một chữ, đã bị Tần Nam cắt đứt.

Anh nhìn tôi cau mày: “Chu Liễu, ngày mai chúng ta kết hôn, bây giờ em còn truy cứu chuyện 4 năm trước làm gì?”.

“Luôn nhắc chuyện quá khứ không bỏ, chẳng trách em luôn nói không ai yêu em.”

Cơn đau nhói đột ngột gần như nhấn chìm tôi.

Nhìn thấy tôi như vậy, Tần Nam sắc mặt lại dịu xuống: “Có chuyện gì thì từ từ nói, đừng làm loạn nữa được không?”

Nhận ra rằng có điều gì đó không ổn, tất cả các đồng học của anh ấy đã quay quanh lại đây.

Trong tuyên bố ủy khuất của Hà Tịch, tôi đã trở thành người đáng nghi ngờ đã xem trộm điện thoại của bạn trai vào đêm trước hôn lễ, thậm chí thực hiện một kế hoạch đặc biệt để thanh toán những chuyện cũ.

Những người này đều là bạn học do Hà Tịch mang đến, làm bạn cùng lớp đã ba năm nên lập tức đứng về phía cô ta.

Một nam sinh thẳng thắng nói: “Chu Liễu, không cần đến cô đâu, sớm muộn bọn họ cũng sẽ kết hôn, làm gì tới lượt cô?”

Tần Nam thấp giọng khiển trách: “Câm miệng.”

Tôi nhéo mạnh vào lòng bàn tay, cố gắng giữ cho mình bình tĩnh, nhưng giọng tôi vẫn run run không kiểm soát được: “Được.”

“Nếu các người yêu nhau nhiều như vậy, địa điểm tổ chức hôn lễ ngày mai sẽ được trao cho các người ——”

Tôi đặt điện thoại ở trên quầy bar, xoay người rời đi.

Tần Nam đuổi theo, một tay kéo tôi vào trong ngực.

“Anh không có ý đó, Liễu Liễu.”

Giọng nói của anh ấy dừng lại một lúc, bị âm thanh của âm nhạc truyền vào tai tôi, cảm xúc mơ hồ không rõ.

“Đó chỉ là một trò đùa. Anh cùng Hà Tịch thực sự thân thiết trong quá khứ, nhưng tất cả chỉ là chuyện của quá khứ. Khi anh nghĩ về chuyện tương lai, người duy nhất anh có thể nghĩ đó chính là em. Em chính là nửa cuộc đời còn lại của anh.

“Anh nói sai, em mắng anh, cho anh một cái tát, đều không sao cả. Nhưng đừng phủ nhận tình yêu mà anh dành cho em, đừng bỏ rơi anh, được không?”

Ánh đèn lờ mờ trong quán bar.

Anh ôm tôi thật chặt, thật chặt.

Cũng như ngày đó tôi yêu anh.

Trong hoạt động leo núi của câu lạc bộ, vì đất trơn trượt tôi đã ngã từ mép sườn dốc xuống, Tần Nam tinh mắt nhanh tay đã đỡ được tôi.

Thật ra tôi rất gầy, nhưng nói thế nào đi nữa, dù sao đó cũng là cân nặng của một người.

Anh ấy đã ôm tôi hơn 10 phút, cho đến khi các sinh viên ở phía trước quay lại và giải cứu chúng tôi.

Bởi vì cứu tôi, Tần Nam cánh tay có chút trật khớp.

Tôi áy náy lắm nhưng thay vào đó anh lại an ủi tôi: “Không sao đâu, trong tình huống này ai cũng sẽ ra tay cứu cậu thôi.”

Không, không phải.

Khi còn nhỏ, tôi cùng anh trai cùng lúc rơi xuống sông, cha mẹ tôi cũng đồng thời lao xuống cứu anh ấy, tôi uống một ngụm nước sông đầy bụng, khi được người vớt lên, tôi đã ngất xỉu và bị nhiễm trùng đường ruột, suýt chết.

Tôi luôn cảm thấy rằng trên đời này không có người nào sẽ yêu tôi.

Mà Tần Nam ngoại lệ duy nhất.

Cho dù chúng ta ở bên nhau lâu đến thế, cũng không có giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt nào đến mức nóng lòng muốn quấn lấy nhau từng giây từng phút.

Anh luôn ôn hòa và bình tĩnh với tôi.

Đều không quan trọng.

Có một người sẵn sàng yêu tôi, chịu đem tôi lên kế hoạch vào tương lại của anh ấy, điều đó rất quý giá.

“…… Tần Nam.”

Tôi nhìn chằm chằm vào hai bàn tay anh siết chặt bên hông tôi, giọng tôi run run, “Em không thể tin anh nữa.”

Người anh hơi cứng lại.

Sau đó anh lấy điện thoại ra, ngay trước mặt tôi, click vào vòng bạn bè: “Nếu em không thích, anh liền xóa ngay, được không?”.

“Còn có hôn lễ ngày mai, vì để em an tâm, Hà Tịch cũng sẽ không tham dự.”

Giọng anh gần như cầu xin.

Rốt cuộc tôi lại một lần nữa mềm lòng.