Bệnh Trạng Sủng Ái

Chương 17: Trêu Chọc Cẩu Nam Nhân

Khi Tô Thiên Tầm tỉnh lại, đã là sáng hôm sau.

Ánh nắng ấm áp xuyên qua rèm cửa mỏng chiếu vào, bao phủ lên phòng ngủ, xua đi sự lạnh lẽo vào cả xương cốt hôm qua, làm cả người đều ấm áp.

Tô Thiên Tầm nắm lấy chăn, cẩn thận nhìn hoàn cảnh xung quanh.

Hình như là phòng bệnh, cô cẩn thận nhớ lại chuyện phát sinh trước khi ngủ.

Hình như là đang quay cảnh dưới mưa, cô đau bụng, Hoắc Dĩnh Tân lại cứ gây chuyện, sau đó...

Tô Thiên Tầm nắm lấy tóc, sau đó xảy ra chuyện gì?

À, đúng rồi, hình như là cô ngất xỉu, trước khi ngất còn thấy Khiêm Chuẩn.

Khiêm Chuẩn đâu?

Anh ném cô ở đây một mình?

“Em tỉnh rồi sao?” Một giọng nói dịu dàng hoàn mỹ đột nhiên vang lên, Tô thiên Tầm nhìn về phía phát ra tiếng, đầu tiên là mơ hồ vài giây, sau đó mới hoàn toàn bừng tỉnh.

Vậy mà lại là Khiêm Hưu đã lâu không gặp.

Người đàn ông ôn hoà lễ độ, mặc một cái áo sơ mi màu be, quần dài màu xám.

Ngoại hình của anh ấy rất giống Khiêm Chuẩn, đều cao chân dài, vai rộng eo thon.

Nhưng anh ấy không đeo kính, cũng béo hơn Khiêm Chuẩn một chút, trên mặt luôn nở nụ cười ôn hòa, tạo cho người ta cảm giác rất thân thiết, giống như anh trai nhà bên vậy.

Không lạnh lùng như Khiêm Chuẩn, ánh mắt lạnh lẽo, thường trưng ra bộ dạng khí thế như đi ra từ hiện trường gϊếŧ người.

Khiến những người xung quanh sợ anh, còn đồn anh là biếи ŧɦái, nói anh ngược đãi mèo gϊếŧ chó, có thù tất báo, không từ thủ đoạn.

...

Ánh mắt Tô Thiên Tầm rơi trên người Khiêm Hữu suýt quên thu lại, đầu có ngày càng mơ hồ.(Abilene x T Y T)

Cô đang mơ sao?

“Sao vậy.” Khiêm Hưu đặt cháo lên tủ đầu giường, nâng giường lên, đặt bàn ăn xuống.

Rồi lấy cháo đặt trước mặt Tô Thiên Tầm, nhìn cô gái nhìn đến không chớp mắt nói: “Anh có gì không đúng sao?”

“Em nhìn anh như vậy là anh có vấn đề gì sao?”

Tô Thiên Tầm đột nhiên tỉnh táo lại, lắc đầu, nhìn về phía cửa, lơ đãng hỏi: “Khiêm Chuẩn đâu?”

Khiêm Hữu không trả lời câu hỏi của cô, mà đẩy bát về phía trước: “Không biết em thích ăn gì, trước tiên ăn lót dạ đi.”

“Vâng.” Quả thật Tô Thiên Tầm rất đói, cả ngày hôm qua cô chưa ăn gì, cô cầm lấy thìa múc một thìa cháo cho vào miệng.

Trong cháo có hạt dĩ ý, cô ghét nhất là hạt dĩ ý, nên không khỏi nhíu mày.

“Sao vậy?” Khiêm Hưu nhìn mặt đoán ý: “Không hợp khẩu vị sao?”

“Không phải.” Tô Thiên Tầm hạ khóe miệng, hỏi ra nghi ngờ trong lòng: “Anh Khiêm Hưu, sao anh lại đến đây?”

“Khiêm Chuẩn đâu?”

Đây là lần thứ hai Tô Thiên Tầm hỏi Khiêm Chuẩn sau khi anh ấy vào cửa, Khiêm Hưu cong môi đùa: “Sao vậy, thấy anh rất thất vọng sao?”

“Không phải.” Tô Thiên Tầm phủ nhận, cô nhớ rõ trước khi hôn mê đã thấy Khiêm Chuẩn, sao lại biến thành Khiêm Hưu.

Chẳng lẽ ý thức của cô có vấn đề?

“Chính là rất kỳ lạ, không phải anh Khiêm Hưu vẫn luôn bận sao, sao lại có thời gian đến đây, có chút ngạc nhiên.”

Khiêm Hưu giải thích: “Đến đây để giải phẫu, nghe nói em đóng phim ở đây, nên mới đến xem.”

“Ồ.” Tô Thiên Tầm miễn cưỡng ăn hai miếng cháo, cô thật sự không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Dù sao Khiêm Hưu cũng là người đã kết hôn, mà cô lại là nữ tinh tinh giới giải trí, vốn dĩ rất dễ dính scandal, nên không muốn bị truyền ra bất kỳ tin tức tình ái nào.

Đúng lúc này thấy Khiêm Chuẩn đi từ cửa vào, cô đặt bát cháo xuống và bắt đầu oán trách: “Khiêm Chuẩn anh đi đâu vậy, sao lại để tôi ở đây, rồi tự chạy ra ngoài.”

“À mà, sao hôm qua anh lại trở về đúng lúc tôi ngất xỉu vậy, anh vẫn luôn ở đây, không trở lại thành phố Ly sao?”

“Vậy công ty của anh không bận sao, không cần phải quản à.”

“Hơn nữa anh không về, sao lại không gặp tôi, mấy ngày nay anh làm gì vậy?”

Tô Thiên Tầm như pháo liên thanh, căn bản không cho Khiêm Chuẩn cơ hội nói chuyện, cô oán trách xong rồi, còn không quên nói thêm một câu: “Tôi hỏi anh, sao anh không trả lời tôi.”

Khiêm Chuẩn: “...”

Anh cũng không xen vào được, hơn nữa Tô Thiên Tầm hỏi một lúc nhiều chuyện như vậy, anh căn bản không biết trả lời thế nào.

Cuối cùng chỉ nhìn thoáng qua Khiêm Hưu ngồi cạnh giường, nhàn nhạt gọi một tiếng: “Anh.”

Đối với biểu hiện không trả lời câu hỏi của Khiêm Chuẩn, Tô Thiên Tầm càng bất mãn: “Ây, tôi đang nói chuyện với anh đấy, sao anh lại phớt lờ tôi.”

“Đúng rồi, chắc là anh Khiêm Hưu rất bận.” Cô nhìn về phía Khiêm Hưu: “Em không sao, không chậm trễ thời gian của anh.”

Mặc dù trước mắt là người đàn ông mình thích từ nhỏ, nhưng nhiều năm như vậy hai người cũng không liên lạc, muốn nói chuyện một cách tự nhiên, đối với Tô Thiên Tầm mà nói, là rất khó.

Hơn nữa, Khiêm Hưu đã kết hôn.

Cô không có bất kỳ ý tưởng không an phận nào với đàn ông đã kết hôn.

Huống hồ, sau khi phát sinh quan hệ với Khiêm Chuẩn, cô đã loại bỏ sạch sẽ suy nghĩ này rồi, không hề nghĩ đến việc tiếp tục mối quan hệ này.

Thật ra Tô Thiên Tầm cũng rất kỳ lạ.

Xảy ra quan hệ với Khiêm Chuẩn, cô hận Khiêm Chuẩn là thật, nhưng đối với Khiêm Hưu, từ trước đến nay cô lại chưa từng có cảm giác đau muốn chết, tê tâm phế liệt.

Giống như khi còn nhỏ thích búp bê vải, nhưng không được mưa, lúc ấy rất nhớ mong, nhưng vài ngày sau, cũng quên chuyện này.

Hầu hết cô hận Khiêm Chuẩn là bởi vì anh không tôn trọng mình.

Sau khi cô say rượu, rõ ràng lúc đó có thể dễ dàng từ chối làm chuyện này với cô.

Nghe thấy Tô Thiên Tầm đuổi người, Khiêm Hưu hơi giật mình, nhưng rất nhanh lại cong môi cười, cười rất dịu dàng: “Vậy được, anh không làm phiền em nữa, hôm nào lại đến thăm em sau.”

Nói xong anh ấy cầm lấy áo gió trên ghế bên cạnh, nhìn lướt qua Khiêm Chuẩn rồi ra khỏi phòng.

Anh ấy vẫn luôn cho rằng quan hệ giữa Tô Thiên Tầm và Khiêm Chuẩn rất kém, nhưng hôm nay sau khi nhìn thấy cảnh bọn họ ở chung hoàn toàn trái ngược với ấn tượng của anh ấy.

Tô Thiên Tầm tự nhiên như vậy, oán trách quở trách Khiêm Chuẩn một cách tự nhiên như vậy, nếu không phải người thân yêu nhất, ai lại làm chuyện này một cách tự nhiên trôi chảy như vậy chứ.

Mối quan hệ vi diệu này làm anh ấy cảm thấy vô cùng ghen ghét.

Sau khi thấy Khiêm Hưu rời khỏi đây, Tô Thiên Tầm vỗ ngực, cô dùng sức cử động hai chân tê dại, bưng bát lên lùa vào trong miệng: “Đối chết tôi rồi.”

Cô vừa ăn cơm, vừa tiếp tục oán trách Khiêm Chuẩn: “Anh vẫn luôn ở đây sao?”

“Vậy sao anh không chuẩn bị cái gì cho tôi ăn, tôi ghét nhất là hạt dĩ ý, mà trong này còn cho nhiều như vậy.”

“Nhưng làm sao bây giờ, tôi rất đói.”

...

“Anh đi chuẩn bị cái khác cho em.” Tầm mắt Khiêm Chuẩn rơi xuống cái bát trên tay Tô Thiên Tầm, chậm chạp không thu lại: “Anh cho rằng em thích ăn.”

Tô Thiên Tầm đẩy nửa bát cháo về phía trước: “Anh biết rõ tôi không thích hạt dĩ ý, sao lại cho rằng tôi sẽ thích ăn.”

“Có phải mấy năm không gặp, anh đã quên tôi thích ăn gì.”

“Không phải.” Khiêm Chuẩn thu lại tầm mắt đi ra ngoài: “Em chờ một lát.”

Sau khi Khiêm Chuẩn rời khỏi đây, Tô Thiên Tầm đặt bát cháo sang bên cạnh, cầm lấy điện thoại bắt đầu kiểm tra tin tức, hình như đêm đó cô bị mất trí nhớ, căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì.

Cung không biết Tang Tử đi đâu, nha đầu này càng ngày càng không đáng tin.

Sau này tốt hơn hết là không phát lương cho cô ấy nữa, dù sao thì cô ấy cũng sẽ được Khiêm Chuẩn phát cho.

Không tận tâm như vậy, mà còn lấy hai phần tiền lương, đúng là vô lý.

Trong lòng Tô Thiên Tầm chửi thầm Tang Tử, đột nhiên lại nghĩ đến cái gì đó.

Khiêm Chuẩn cho là cô thích ăn, chẳng lẽ bát cháo kia là Khiêm Hưu mua không?

Sau khi ý thức được Khiêm Chuẩn sẽ có cái suy nghĩ này, Tô Thiên Tầm hừ lạnh một tiếng, với việc Khiêm Chuẩn có cái suy nghĩ này, cô không thấy ngạc nhiên chút nào.

Người này, tám phần còn nghĩ là cô thích Khiêm Hưu.

Hơn mười phút sau, Khiêm Chuẩn mang về một bát cháo thịt nạc trứng Bắc Thảo thơm phức, Tô Thiên Tầm ngửi thấy mùi hương, đã bắt đầu chảy nước miếng từ xa: “Đây mới là thứ bổn tiểu thư nên ăn, nhanh lên, nhanh lên.”

Khiêm Chuẩn mở hộp giữ nhiệt ra, múc cho Tô thiên Tầm một bát.

“Thơm quá đi.” Tô Thiên Tầm bê bát lên, hít một hơi thật sâu, ăn không chút khách khí.

Đến khi bụng đã no, lại bắt đầu lải nhải: “À đúng rồi, anh kiếm cháo thịt nạc ngon như vậy ở đâu ra thế, tôi tính thời gian, anh mới đi ra ngoài cùng lắm là mười phút, nếu đến quán cơm, cũng không nhanh như thế đâu.”

Từ trước đến nay Khiêm Chuẩn vẫn luôn trầm mặc ít nói, Tô Thiên Tầm không thấy anh trả lời cũng không cảm thấy không tự nhiên, trầm mặc một lát, lại hỏi: “Anh ăn chưa?”

Cô nghiêng người nhìn vào trong túi đựng hộp giữ nhiệt, phát hiện bên trong có bát, duỗi tay lấy, đưa cho Khiêm Chuẩn: “Chắc là anh vẫn chưa ăn cơm, ăn cùng tôi đi.”

“Được.” Khiêm Chuẩn nhận lấy bát, động tác nhanh nhẹn lấy một bát cháo, rồi ngồi đối diện Tô Thiên Tầm ăn.

Mặc dù Tô Thiên Tầm là người phụ nữ trong giới giải trí hỗn loạn, ở ngoài thường tỏ ra đoan trang yếu đuối dịu dàng, nhưng lúc không có ai, cô sẽ bộc lộ bản tùy tiện.

Nên cô ăn cơm ngấu nghiến, không có hình tượng nào cả.

Mà Khiêm Chuẩn vẫn luôn văn nhã lịch sự, làm việc có nề nếp, loại tính cách này đã sớm thấm vào các mặt trong sinh hoạt của anh rồi, ngay cả khi ăn cơm cũng luôn có dáng vẻ thân sĩ.

Tô Thiên Tầm gần như đã ăn xong, vì vậy cô tập trung tất cả sự chú ý của mình vào người Khiêm Chuẩn.

Nhìn anh mặc áo sơ mi đen, để lộ cánh tay nhỏ trắng nõn, ngón tay thon dài cầm cái thìa, từng thài từng thái thong thả ung dung cho vào miệng, vừa tự phụ lại có khí chất, đúng là làm thị giác được hưởng thụ.

Ai, nếu Khiên Chuẩn trong giới giải trí hỗn loạn, tính cách cởi mở hơn chút, không biết sẽ có bao nhiêu phụ nữ muốn sinh khỉ con cho anh đâu.

Khiêm Chuẩn bị Tô Thiên Tầm nhìn chăm chú như thế, hơi mất tự nhiên.

Lỗ tai anh dần đỏ lên.

Đặc biệt là khi cô gái hai tay chống cằm, trần trụi nhìn anh chằm chằm, như thể anh là một con cừu nhỏ bị đàn sói ác độc giam cầm mãi mãi không thể thoát ra được, ngay cả cánh tay cũng dần đỏ lên.

Tô Thiên Tầm chú ý đến sự thay đổi trên cánh tay của anh, kêu lên: “Khiêm Chuẩn, cánh tay anh sao lại đỏ lên vậy?”

“Đúng rồi, trước khi bị lạnh da anh sẽ đỏ lên, nhưng...” Tô Thiên Tầm liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ: “Bây giờ mới là màu thu mà, hơn nữa anh cũng mặc không ít, sao lại đỏ lên?”

Khiêm Chuẩn: “...”

Hình như có chút khó nuốt.

Sau khi Tô Thiên Tầm phát hiện ra sự thay đổi này, thấy Khiêm Chuẩn không có dáng vẻ không khỏe, ý định chơi đùa nổi lên.

Ngón tay không khách khí chạm vào tay anh: “Đây là lần đầu tiên tôi thấy, người vô duyên vô cớ mà mu bàn tay lại đỏ lên, nhưng da của anh cũng quán trắng rồi.”

Khiêm Chuẩn vừa tiếp xúc với lòng bàn tay cô, bị bỏng bởi nhiệt độ của cô, theo bản năng run lên một chút.

Tô Thiên Tầm phát hiện ra điều gì đó thú vị, cố ý chớp mắt: “Anh đã đi khám bác sĩ chưa, có phải anh bị bệnh ngoài da không?”

“Anh nhìn xem gân xanh của anh cũng hiện lên rồi, rất rõ.”

Da Khiêm Chuẩn trắng, hiện lên màu đỏ, như lộ ra màu hồng nhạt, mà màu xanh của mạch máu hiện lên, đánh sâu vào thị giác.

Tô Thiên Tầm dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve gân xanh trên mu bàn tay anh, giống như đang trêu chọc một chàng trai đàng hoàng vậy: “Chậc chậc chậc, bàn tay nhỏ này, đúng là làm người ta thèm mà.”

Khiêm Chuẩn không thể làm gì ngoài việc giữ trạng thái thân sĩ lễ độ, anh bê bát lên, uống ba ngụm hết bát cháo, rồi nhanh chóng thu dọn bát đũa, chuẩn bị rời khỏi phòng bệnh này.

Tô Thiên Tầm vừa chống cằm, vừa nhìn anh thu dọn bát đũa, vừa suy tư gì đó: “Ai, anh thật gầy nha, nhìn tay của anh, không thô hơn tay tôi bao nhiêu, tôi như nãy đã xem như béo rồi, minh tinh phải thật gấy thì trước ống kính mới đẹp.”

“Nhưng tôi không thích đàn ông quá gầy, sờ vào sẽ không có xúc cảm.”

Khiêm Chuẩn dừng tay đang thu dọn bát đũa, tầm mắt dừng trên hộp giữ nhiệt, ở đó còn rất nhiều cháo, hần chừ một lúc, anh lại lấy ra một bát khác: "Vứt đi thì lãng phí.”

Muốn mình ăn nhiều cho béo một chút, lại còn lấy cớ.

Tô Thiên Tầm mím môi, sợ anh ăn sẽ ngại, nên không nói gì.

Lướt điện thoại một lúc, thấy người của đoàn làm phim muốn đến thăm cô, trả lời: “Tôi không sao rồi, cũng sắp về rồi.”

Tang Tử còn để lại lời nhắn cho cô: “Hôm nay chị phải nghỉ ngơi hẳn hoi đi, vì chuyện đổi diễn viên, nên hôm nay sẽ dừng quay một ngày.”

Tô Thiên Tầm: “Đổi diễn viên?”

Tang Tử đã phát ra một chuỗi cười ác ý.

Tô Thiên Tầm nghĩ chút đã hiểu ra, cô nhìn Khiêm Chuẩn đang nhanh chóng húp cháo: “Anh đuổi Hoắc Dĩnh Tân đi rồi?”

Khiêm Chuẩn uống sạch ngụm cháo cuối cùng, rất tự nhiên nói: “Ừ, anh lo cô ta sẽ làm ảnh hưởng đến hiệu quả quay phim, không muốn mất tiền.”

Tô Thiên Tầm không tin chuyện ma quỷ này của anh, quả nhiên lại nghe thấy anh nói: “Nam chính cũng muốn đổi luôn.”

Dừng lại chút: “Anh có nam chính thích hợp sao?”

Tô Thiên Tâm hiểu là vì Đường An Hòa cùng chiến tuyến với Hoắc Dĩnh Tân bắt nạt cô nên anh mới muốn đổi nam chính.

Nhưng dù sao Đường An Hòa cũng không làm chuyện gì quá đáng, nếu cứ đổi như vậy, chỉ sợ sẽ gây ra ảnh hưởng không tốt cho đoàn phim.

Cô vừa ra mắt, không muốn gây thù oán khắp nơi.

Hơn nữa, kỹ thuật diễn của Đường An Hòa cũng không tồi.

Sau khi cân nhắc một lúc, Tô Thiên Tầm nói: “Việc này anh vẫn nên tự quyết định đi, không thể chỉ vì một việc nhỏ mà làm lớn chuyện lên được, phải đặt lợi ích lớn nhất mới được.”

“Dù sao anh cũng là người đầu tư.”

“Trừ khi anh có người thích hợp hơn.”

Lúc này Khiêm Chuẩn đã rất no rồi, nhưng ăn một hơi hai bát cháo lớn, đây chính là bữa sáng đầu tiên anh ăn nhiều như vậy trong ba năm nay.

Anh vừa thu dọn bát đũa, vừa nói: “Để anh nghĩ lại.”

Đau bụng kinh chính là như vậy, lúc đau thì như chết đi sống lại nhưng khi tốt hơn thì không có cảm giác gì.

Tô Thiên Tầm nghỉ ngơi một đêm, lại ăn sáng rồi, tinh lực cũng tràn đầy, không muốn nằm trên giường nữa:

“Đúng rồi, tôi có thể quay về khách sạn không?”

Khiêm Chuẩn: “Có thể.”

Nghĩ đến chuyện đi mời bác sĩ Trung Y, anh do dự một chút rồi nói: “Hôm qua anh đi gặp bác sĩ, ông ấy bảo em phải đích thân đến đó.”

“Bác sĩ gì?” Tô Thiên Tầm không biết việc này.

Khiêm Chuẩn: “Đau bụng kinh.”

Tô Thiên Tầm không ngờ lúc không không biết gì, Khiêm Chuẩn đã chạy đi tìm bác sĩ cho cô.

Thấy vẻ mặt thận trọng của anh, không muốn phụ ý tốt của anh, cô nói: “Lần này hết đau rồi, tháng sau mới đau tiếp, mấy ngày nữa không có việc gì, tôi sẽ đi.”

Bệnh viện không có chỗ tắm rửa, Tô Thiên Tầm ăn uống no đủ xong mới nhớ mình chưa rửa mặt đã ăn sáng, còn đùa giỡn Khiêm Chuẩn một trận.

Cô đúng là không chú ý hình tượng.

Thật ra trước đây cô không có hành vi tùy tiện đυ.ng chạm Khiêm Chuẩn, nhưng chuyện ba năm trước làm cô tức giận, mặc dù bây giờ đã nhạt bớt, nhưng thỉnh thoảng từ đáy lòng vẫn bốc lên, làm cô thuận theo ghét một chút.

Khiến cô không nhịn được phải thuận theo ghét Khiêm Chuẩn.

“Tôi về đây.” Cô vừa nói vừa đứng dậy khỏi giường, thấy quần áo bệnh nhân trên người mình, có chút nghi hoặc: “Không phải anh tháy đồ giúp tôi chứ?”

Khiêm Chuẩn không muốn Tô Thiên Tầm sinh ra loại hiểu lầm này: “Tang Tử thay.”

Thấy Khiêm Chuẩn nhắc tới Tang Tử, Tô Thiên Tầm cố ý hỏi: “Sao không thấy Tang Tử đâu, gần đây nha đầu này càng ngày càng không quan tâm, có phải tôi nên đổi trợ lý không.”

Khiêm Chuẩn: “...”

“Vậy để anh giúp em tìm người tốt hơn?”

Nhìn Khiêm Chuẩn đoán ra nhưng vẫn giả bộ hồ đồ, Tô Thiên Tầm a một tiếng: “Vậy cũng được.”

Để anh tìm không phải chỉ là đổi người theo dõi thôi sao.

Hai người đang nói chuyện, đột nhiên nghe thấy có người gõ cửa.

Khiêm Chuẩn ở đây, Tô Thiên Tầm không tiện thay quần áo, trực tiếp mặc áo gió bên ngoài quần áo bệnh nhân, nghe thấy tiếng dừng lại: “Ai đến vậy?”

Khiêm Chuẩn vừa đi ra ngoài vừa nói: “Anh đi xem.”

Khiêm Chuẩn rất nhanh đã ra đến cửa, mở cửa ra, thấy Đường An Hòa ôm một bó hoa tươi đứng ở cửa, nhíu mày, quay đầu nói cho Tô Thiên Tầm: “Là Đường An Hoà.”

Thấy người mở cửa là Khiêm Chuẩn, Đường An Hoà hơi ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã hiểu ra.

Hôm qua lúc Tô Thiên Tầm ngất xỉu, anh ta phản ứng chậm, bị một người xa lạ ôm Tô Thiên Tầm trước.

Sau đó anh ta nghe nói đấy là anh trai Khiêm Chuẩn.

Nhưng lúc ấy Khiêm Chuẩn cũng đến, đứng ở màn mưa cách đó không xa.

Tổ hợp bốn người ngày hôm đó rất kỳ lạ, anh ta đứng trước mặt Tô Thiên Tầm, Khiêm Hưu ôm Tô Thiên Tầm ngất xỉu đi, và Khiêm Chuẩn đứng cách bọn họ bốn năm mét.

Cảnh này giống như tình tiết tam giác tình yêu anh ta thường thấy trong phim ngôn tình, nhưng lại có một tình tiết không phù hợp là mạc danh nhiều thêm một người như anh ta.

“Khiêm tổng.” Đường An Hòa hoàn hồn lại, khó nén sự áy náy nói: “Tôi đến thăm Tô tiểu thư, cũng để xin lỗi về chuyện hôm qua.”

Lúc trước anh ta nghe lời nói từ một phía của Hoắc Dĩnh Tân, không ngờ người Tô Thiên Tầm thật sự không khỏe.

Sau chuyện tối hôm qua anh ta cố ý tìm kiếm bệnh đau bụng kinh, phát hiện nếu nghiêm trọng thì cả người còn co rút run rẩy, trước kia nah ta chưa từng nghĩ tới cái này.

Cho rằng chuyện phụ nữ bị chảy máu hàng tháng là chuyện bình thường.

Bây giờ anh ta đến đây để xin lỗi một cách chân thành, cũng để bù đắp cho lỗi lầm của mình.

Đường An Hòa là idol đỉnh lưu, bình thường rất thích mặc quần áo bảnh bao, ngày nào cũng õng ẹo tạo dáng trước gương, việc giỏi nhất chính là dùng khuôn mặt đưa tình.

Làm một đám fans nhỏ mê đến điên đảo.

Lúc này tầm mắt Khiêm Chuẩn dừng lại trên người anh ta, nhìn thế nào cũng thấy chói mắt, đặc biệt là trong lòng còn ôm một bó bách hợp rực rỡ.

Loại đàn ông trẻ trung tràn đầy vẻ quyến rũ, có lẽ càng khiến các cô gái nhỏ thích.

Khiêm Chuẩn thu tầm mắt lại, nhàn nhạt ồ một tiếng, định hỏi Tô Thiên Tầm, nhưng lại nghe thấy cô ở phía sau nói: “Anh nói với Đường tiên sinh, tôi về khách sạn bây giờ đây, đợi đến khách sạn rồi nói sau.”

“Ồ.” Khiêm Chuẩn đáp lại, bình tĩnh nói với Đường An Hòa: “Cậu nghe thấy rồi chứ.”

Đường An Hòa: “...”

“Vậy được, tôi sẽ đến thăm Tô tiểu thư sau.”

Khiêm Chuẩn đóng chặt cửa, quay đầu lại thấy Tô Thiên Tầm đối diện với cameras trên điện thoại sửa lại tóc.

Cô gái vừa sửa lại, vừa nghĩ bụng: “Đầu chưa chải, mặt chưa rửa, vẫn mặc quần áo hôm qua, không còn mặt mũi nào đi gặp người ta, vẫn nên đợi đến khi quay lại khách sạn thu thập một chút rồi nói sau...”

Khiêm Chuẩn nhíu mày, sao cô thấy Đường An Hòa lại phải thu thập?

Cái vai chính này phải đổi.

Dư quang khóe mắt của Tô Thiên Tầm tình cờ chú ý đến Khiêm Chuẩn, nhanh chóng nhìn ra hoạt động tâm lý từ biểu cảm vi diệu của anh: “Anh đừng nghĩ vớ vẩn, anh khác anh ta.”

Trong lòng Khiêm Chuẩn chùng xuống, một cảm giác tồi tệ nhanh chóng lan ra từ đáy lòng anh.

Bạn diễn nảy sinh tình cảm rất nhiều, chẳng lẽ cô...

Lần này trả lời khá nhanh, chỉ là có chút gượng gạo, nghe rất cứng nhắc: “Sao lại không giống anh?”