Sau khi phát hiện ra chuyện này, tất cả mọi người đều vây quanh Tô Thiên Tầm. Khiêm Chuẩn không từ chối bất kỳ ai mời rượu, anh nhanh chóng bị bắt uống hơi nhiều.
Tô Thiên Tầm im lặng nhìn anh, nhỏ giọng nhắc nhở: “Anh uống quá nhiều, trợ lý đang ở bên ngoài đúng không?”
Khiêm Chuẩn lắc đầu: “Anh không sao, lát nữa sẽ có người đưa em về.”
Tô Thiên Tầm vừa mới tới đoàn làm phim nên ngoại trừ loại người như Hoắc Dĩnh Tân rõ ràng thích kɧıêυ ҡɧí©ɧ cô làm cô không muốn phản ứng ra, cô đều không muốn đắc tội với tất cả mọi người trong đoàn làm phim.
Có người tới mời rượu thì tất nhiên là cô sẽ không tiện từ chối nhưng cô cũng không thể để cho Khiêm Chuẩn uống nhiều
Chương Hoa Lai giỏi quan sát sắc mặt, tự nhiên sẽ phát hiện ra manh mối trong đó. Anh ấy giơ ly rượu lên, ngăn cản người đến chỗ Tô Thiên Tầm: “Mọi người đủ rồi. Sao không thấy mọi người đối xử ân cần với tôi? An Hòa còn ngồi ở đây nữa, không lẽ sau này mọi người không muốn hợp tác vài lần với An Hòa?”
Câu nói này rõ ràng nhắc nhở mọi người không nên bỏ rơi người khác.
Mọi người hiểu rõ trong lòng, cũng tạm thời buông tha Tô Thiên Tầm.
Tô Thiên Tầm tranh thủ thời gian không có người đến tìm mới nhắc nhở Khiêm Chuẩn: “Anh đã uống nhiều rồi. Anh nên về nghỉ ngơi sớm đi.”
Khiêm Chuẩn không muốn đi vì anh mà đi rồi thì không biết khi nào có thể gặp lại Tô Thiên Tầm.
Anh cũng không thể đến đây mỗi ngày, trở thành một vị khách từ phương xa đến dùng cơm với mọi người được.
Hơn nữa hôm nay, vì Tô Thiên Tầm không biết anh sẽ đến nên mới tham dự bữa tiệc này mà hiện tại cô đã biết, ai có thể cam đoan lần sau cô nhất định sẽ đến.
“Anh không đi.” Khiêm Chuẩn giống như một đứa trẻ tùy hứng rũ mắt nói.
Khiêm Chuẩn từ nhỏ đã là đứa trẻ cứng đầu, chỉ cần anh không muốn làm việc gì thì không ai có thể miễn cưỡng anh mà chuyện anh muốn làm, ai cũng không có thể ngăn cản.
Tô Thiên Tầm suy nghĩ một lát mới nói: “Vậy tôi đưa anh về thì sao?”
Ánh mắt của Khiêm Chuẩn sáng lên: “Thật sao?”
Tô Thiên Tầm biết Khiêm Chuẩn nghĩ ra chủ ý này, đành cam chịu nói: “Tôi có thể dùng cái gì để lừa anh?”
“Vậy đi ngay lập tức.” Khiêm Chuẩn liền đứng dậy. Một phút, không, cho dù là một giây cũng làm anh không muốn tiếp tục ở lại.
Tô Thiên Tầm cam chịu nhìn anh một cái, cô đành phải đứng dậy theo.
Cứ như vậy rời đi cũng không tốt nên Tô Thiên Tầm đơn giản chào tạm biệt với người đã ngồi bên cạnh. Lúc này, cô mới khoác lên cánh tay Khiêm Chuẩn rời khỏi cửa khách sạn.
Đương nhiên là cô vừa bước ra khỏi cửa bằng một chân, bầu không khí trong căn phòng đã nổ tung.
“Mẹ kiếp, Tô Thiên Tầm và Khiêm Chuẩn cuối cùng có quan hệ gì?”
“Một cặp vợ chồng hay là tình nhân?”
“Tôi cảm giác Khiêm Chuẩn thích Tô Thiên Tầm, cái gì cũng dựa vào cô ấy và rất cưng chiều cô ấy.”
Mọi người mồm năm miệng mười bàn luận về mối quan hệ của hai người, phần lớn đều không ảnh hưởng đến toàn cuộc.
Chỉ có trong đôi mắt của Hoắc Dĩnh Tân toát ra sự thù hận.
Giờ phút này, cô ta bưng ly rượu ngồi xuống bên cạnh Đường An Hòa. Cô ta cố ý ám chỉ nói: “Tôi còn tưởng rằng cô ta rất cao thượng nhưng không phải là nhìn thấy người đàn ông có tiền đã nhào đến à.”
“Người ta không để ý đến cô ta mà cô ta cũng rất thú vị, còn chủ động nhào đến đó liếʍ mặt.”
“Thật hoài nghi làm sao cô ta có thể nhận được vai diễn này.”
“Xã hội bây giờ, hoặc là có tiền, hoặc là bất chấp mặt mũi. Nếu không dù cô ta có cố gắng thì cũng trở nên vô dụng thôi.”
Đường An Hòa không muốn đánh giá tính cách của Tô Thiên Tầm, anh ta nghe vậy chỉ nhíu mày. Lúc anh ta nhìn thấy Chương Hoa Lai tìm anh ta uống rượu liền giơ ly lên.
Tô Thiên Tầm ra khỏi phòng liền buông Khiêm Chuẩn ra, hai người lần lượt đi vào trong thang máy.
Vừa rồi lúc ở trong phòng ăn, Tô Thiên Tầm cố ý giả bộ hòa thuận với Khiêm Chuẩn, không hề có khúc mắc với anh ta nhưng thật ra cô vẫn nhớ kỹ chuyện ba năm trước.
Nhưng trong đầu lại không ngừng hiện ra những câu mà Tang Tử từng nói.
Mấy năm nay, Khiêm Chuẩn cứ cách một đoạn thời gian liền đến chỗ cô nhìn một cái. Vì anh ta sợ quấy rầy đến cô nên chỉ ngồi ở dưới lầu nhìn phòng làm việc của cô.
Trên đời này, ngoài Khiêm Chuẩn ra thì có lẽ không có ai sẽ đối xử tốt với cô.
Khiêm Chuẩn luôn trầm mặc ít nói và không quan tâm đến mọi thứ xung quanh, anh ta có dáng vẻ như không nhiễm bụi trần thế.
Cho dù vừa rồi, lúc anh ta ngồi trong phòng và được nhiều người vây quanh, tất cả mọi người đều chủ động đến khen ngợi, coi anh ta là cái rốn của vũ trụ nhưng có vẻ như anh ta vẫn cảm thấy rất cô đơn.
Tài xế đã lái xe xuống cầu thang từ lâu.
Khiêm Chuẩn đến bên cạnh xe trước một bước, mở cửa xe, chờ Tô Thiên Tầm lên xe.
Người đàn ông này rất cao, Tô Thiên Tầm tự nhận bản thân không thấp nhưng vẫn thấp hơn Khiêm Chuẩn một cái đầu, cô đứng trước mặt Khiêm Chuẩn mới khom lưng lên xe.
Sao cô lại cảm thấy anh ta quá gầy, so với lúc rời đi vào ba năm trước thì gầy đi rất nhiều.
Khiêm Chuẩn dùng một tay che đầu cô, ngăn không cho đầu cô đυ.ng trúng nóc xe hơi.
Anh đợi đến khi cô lên xe, mới đóng cửa lại. Sau đó, anh mới đi đến chỗ ghế phụ nhưng anh lại do dự một lát. Cuối cùng, anh di chuyển sang phía bên kia cửa xe, từ cửa sau lên xe rồi ngồi cùng ghế sau với cô.
Khoảng cách giữa hai người có thể đặt một con ngựa xuống.
“Đưa Thiên Tầm về nhà trước.” Đây là câu đầu tiên Khiêm Chuẩn chủ động nói ra tối nay.
Tô Thiên Tầm kinh ngạc nhìn anh ta: “Không phải nói tôi đưa anh trở về sao?”
Khiêm Chuẩn chỉ im lặng làm trong xe lại lâm vào bầu không khí trầm lặng dài, Tô Thiên Tầm cũng không ngờ anh ta sẽ trả lời câu hỏi của cô.
Dù sao từ trước đến nay, hai người ở cùng một chỗ đều là cô không ngừng lảm nhảm như tiếng còi mà Khiêm Chuẩn vẫn luôn rất nhẫn nại nghe.
Nhưng đêm nay, vì Tô Thiên Tầm đã nói cả đêm trên bàn rượu nên hiện tại, cô thật sự không có hứng thú mở miệng nói chuyện.
Cô liền dựa vào ghế dựa nhắm mắt lại, chớp mắt.
Nơi tổ chức bữa tiệc tối rất gần khách sạn, chỉ mất năm đến sáu phút là tới nơi.
Họ nhanh chóng đến dưới lầu khách sạn, Tô Thiên Tầm đưa tay đẩy cửa định xuống xe. Lúc này, người đàn ông trầm mặc cả đêm đang ngồi bên cạnh mở miệng nói: “Nếu như... Nếu như anh muốn có bạn gái, em có muốn trở thành bạn bè của anh không?”
Tô Thiên Tầm dừng động tác lại, một lúc lâu sau quay đầu lại nhìn Khiêm Chuẩn.
Ánh sáng trong xe không quá lớn nhưng cô lại có thể thấy rõ đường cong trên cái cằm cứng đờ của anh, cùng với sự tĩnh lặng trong mắt.
Nếu như người khác nói lời này, điều đó thể hiện ý tứ muốn biểu đạt của mình là tôi muốn kiếm bạn gái, sau này chúng ta là bạn bè đi hoặc là cô tránh xa tôi ra, không được đến quấy rầy cuộc sống của tôi.
Nhưng Tô Thiên Tầm hiểu Khiêm Chuẩn không thật sự có loại suy nghĩ này.
Anh ta là người rất không được tự nhiên, suy nghĩ cũng không giống người khác.
Tô Thiên Tầm trầm mặc vài giây, chớp mắt nở nụ cười: “Khiêm Chuẩn, anh có biết rõ tôi muốn làm gì không?”
Trong đôi mắt của Khiêm Chuẩn hiện ra một tia hoang mang, anh không hiểu lời nói này của Thiên Tầm là có ý gì.
Tô Thiên Tầm: “Tôi là một diễn viên, người dễ bị dính chuyện xấu hoặc tin đồn thất thiệt. Cho dù, không có việc gì xảy ra nhưng tôi cũng không chắc sẽ không bị người ta truyền thành cái gì. Nếu như anh có bạn gái, vậy tôi sẽ nhanh chóng biến thành người thứ ba trong mắt mọi người, là người thứ ba phá hoại chuyện tình cảm của người ta.”
“Cho nên, anh cảm thấy chúng ta có thể trở thành bạn bè của nhau không?”
Khiêm Chuẩn thất vọng rũ mí mắt xuống, không chịu nói nói thêm một câu.
Rõ ràng ba năm trước, Tô Thiên Tầm đã nói từng nói là sau này chỉ cần anh không tìm mọi cách chạm đến trái tim cô, cô có thể coi như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Nếu như nói năm đó, anh còn ôm một tia ảo tưởng thì hiện tại, anh chỉ muốn ở lại nơi có thể nhìn thấy cô gái này.
Tô Thiên Tầm mắng thầm trong lòng một câu đứa ngốc này, khóe miệng cong lên: “Cho nên, anh muốn làm bạn với tôi à?”
Khiêm Chuẩn rất nghiêm túc gật đầu.
Tô Thiên Tầm im lặng vài giây, giơ ngón tay chạm vào mặt anh: “Nếu như vậy, chúng ta từ từ làm quen một chút. Tôi tên là Tô Thiên Tầm, muốn làm bạn tốt với anh.”
Khiêm Chuẩn đột nhiên ngẩng đầu, có chút không dám tin nhìn Tô Thiên Tầm.
Cho đến khi ngón tay của mình chạm vào ngón tay của cô, lúc này anh mới phát hiện ra đây là thực tế mà không phải là một giấc mơ.
Anh học theo bộ dáng Tô Thiên Tầm, vụng về nói: "Tôi tên là Khiêm Chuẩn.”
Tô Thiên Tầm nhìn dáng vẻ vừa cẩn thận vừa vô cùng trân trọng của Khiêm Chuẩn, cô cong môi nở nụ cười: “Nhưng mà tôi có một điều kiện.”
“Điều kiện gì?” Khiêm Chuẩn theo bản năng hỏi.
Tô Thiên Tầm: “Sau này phải học cách tôn trọng tôi.”
Khiêm Chuẩn: “...”
Tô Thiên Tầm nói: “Chuyện ba năm trước, tôi không so đo với anh. Sau này nếu lại phát sinh chuyện này, tôi sẽ không để ý tới anh nữa. ”
“Anh đảm bảo không làm vậy nữa.” Khiêm Chuẩn háo hức nói: “Sau này sẽ không bao giờ xảy ra chuyện này thêm một lần nào nữa. Không có vấn đề gì, anh sẽ tôn trọng em.”
“Đây là anh nói đó.” Tô Thiên Tầm buông tay anh ra, giống như bỗng nhiên buông xuống rất nhiều gánh nặng, trở nên rất thoải mái: “Đừng quên.”
Cô dứt lời liền đẩy cửa xuống xe.
Khiêm Chuẩn do dự vài giây nhưng nhanh chóng đẩy cửa bên kia ra, anh đuổi theo sát bên cạnh Tô Thiên Tầm: “Thiên Tầm, sau này anh có thể thường xuyên tới tìm em không?”
Tô Thiên Tầm ngửa đầu nhìn anh, chớp mắt nói: “Anh nói xem?"
Tối nay là một đêm vui vẻ nhất của Khiêm Chuẩn. Anh đích thân đưa cô gái mình thích về nhà, còn tận mắt nhìn cô lên lầu.
Đây là chuyện mà trước kia dù anh có nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
Đặc biệt là điều đó đã xảy ra vào ba năm trước.
Đêm đó, Tô Thiên Tầm uống quá nhiều nên coi anh thành người khác.
Lúc đó, anh rõ ràng vẫn giữ được đầu óc tỉnh táo và anh cũng hiểu là mình không được làm như vậy nhưng anh không thể khống chế được cơ thể của mình.
Khi cô dán đôi môi mềm mại lên, cơ thể của anh đã không chịu nghe sai khiến.
Anh giống như một tên ác ma bị kéo ra ngoài, vừa hưởng thụ nụ hôn của cô vừa chán ghét bản thân lại có hành động hèn hạ như vậy.
Tuy nhiên, giọng nói trong đầu không ngừng vang lên và nói với anh là anh không thể buông tay, cũng không được buông cô ra.
Nếu không anh sẽ đánh mất cô.
Anh căn bản không cách nào tưởng tượng được sau này, nếu cô không còn xuất hiện trong cuộc sống của anh thì cuộc đời đó sẽ trở thành cái dạng gì?
Anh sẽ không để cho giả thuyết này trở thành hiện thực nên anh liên tục tự mình khinh miệt cô gái mà mình yêu.
Sau đó, anh cảm thấy hối tiếc nhưng nhiều hơn là sự đau lòng.
Nếu ông trời có thể cho phép anh lựa chọn thêm một lần nữa thì có lẽ, anh sẽ vẫn lựa chọn con đường này, tình nguyện muôn kiếp không trở lại được vì anh cũng không thể trơ mắt nhìn cô nhảy vào lòng người khác.
Đời này, anh không muốn nhiều thứ nhưng cô gái này là người duy nhất.
Thời gian thoáng đã trôi qua sau ba năm, anh cho rằng cô gái này vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho anh nhưng anh không ngờ bản thân sẽ tìm được đường sống trong chỗ chết, cô gái này lại tình nguyện đón nhận anh thêm một lần nữa.
Khiêm Chuẩn cảm thấy kiếp trước chắc chắn là mình làm rất nhiều chuyện tốt vì sau khi làm ra chuyện này, anh mới có thể nhận được sự tha thứ từ cô.
“Khiêm tổng.” Trợ lý thấy Khiêm Chuẩn luôn trầm mặc hiếm khi lộ ra ý cười tươi tắn này, nói: “Có phải ngài và Tô tiểu thư có tiến triển hay không?”
Khiêm Chuẩn mím môi mỏng, hỏi ngược lại: “Có phải tôi biểu hiện quá rõ ràng không?”
Trợ lý gật đầu: “Ừm.”
Khiêm Chuẩn cong khóe miệng lên, gợi ra ý cười cho đến khi ý cười này lan tràn đến đáy mắt: “Trước không trở về vì phải mất một khoản thời gian để rời khỏi thành phố, hội nghị đổi thành họp trực tuyến đi.”
Trợ lý thấy Khiêm Chuẩn vui sướиɠ, dù không hiểu lý do nhưng vẫn cười nói: “Được.”
Cậu ta dừng một chút mới hỏi tiếp: “Vậy bây giờ Khiêm tổng đã có bạn gái?”
Nụ cười khiêm tốn tiếp tục lan rộng, hiếm khi anh có hứng thú trò chuyện: “Còn chưa được nhưng chúng tôi đã trở lại như trước kia.”
Trợ lý không biết nên nói gì, cho nên Khiêm tổng vui sướиɠ như vậy chỉ là vì bản thân có thêm một người bạn?
Thật không biết nếu Tô Thiên Tầm đồng ý làm bạn gái của anh thì anh sẽ vui mừng thành cái dạng gì.
Nếu như cô ấy đồng ý gả cho anh, vậy anh sẽ biến thành cái dạng gì.
Cho tới bây giờ, anh chưa từng nghĩ tới chuyện xa xôi như vậy.
Anh chỉ cần nghĩ đến việc có thể thường xuyên nhìn thấy Tô Thiên Tầm giống như trước kia, anh có thể nghe cô tâm sự những chuyện vui vẻ hoặc không vui thì anh đã cảm thấy cuộc sống viên mãn.
Sau khi trở lại phòng, Tô Thiên Tầm nhìn từ ban công ra thì quả nhiên là cô nhìn thấy một người đàn ông đứng trong ánh trăng lẳng lặng nhìn vị trí của cô.
Trong lòng mắng một câu: Đồ ngốc!
Kéo rèm cửa bằng tay.