Đối với lời nói của Tang Tử, Tô Thiên Tầm một chữ cũng không tin.
Khiêm Chuẩn từ trước đến nay trầm mặc ít nói, ngay cả người quen cũng không mở miệng, làm sao có thể cùng một người xa lạ nói nhiều như vậy.
Còn cái gì cùng nhau lớn lên từ nhỏ, mấy lời này dùng để lừa gạt đến quỷ cũng không tin.
Nhưng tại sao Tang Tử lại nói dối?
"Thật sao?"
Tang Tử cười nói: "Đương nhiên là thật, em còn có thể lừa gạt chị sao."
"Lúc ấy mẹ em thật sự nói có chuyện rất nghiêm trọng, vừa lúc thấy Khiêm tổng hỏi thăm chị, nên em đã nhờ anh ta, anh ta còn cam đoan với em, nói nhất định sẽ bảo vệ chị bình an, cho nên em mới yên tâm đi."
Cái này còn nực cười hơn.
Tô Thiên Tầm càng ngày càng cảm thấy Tang Tử có gì đó hơi kỳ lạ: "Chị thấy em có phải đã sớm quen biết Khiêm tổng hay không, tối hôm qua em chủ động thông báo tin tức cho anh ta?"
Tang Tử không nghĩ tới Tô Thiên Tầm nhạy cảm như vậy, thoáng cái liền đoán được chân tướng sự việc.
Nhưng cô ấy không có khả năng thừa nhận, vội vàng tìm một đề tài khác, định dời sự chú ý: "Mau ký hợp đồng thôi, nghe nói nam chính là lưu lượng nổi tiếng, rất nhiều người hâm mộ, không chừng có thể dẫn dắt chị."
Sự chú ý của Tô Thiên Tầm quả nhiên bị dời đi việc khác, cô cũng không cảm thấy đây là chuyện tốt gì: "Thật ra chị hy vọng nam chính là một diễn viên có kỹ năng diễn xuất, có thể học thêm vài thứ từ người đó."
"Lưu lượng mà, chúng ta không phải tránh đã là tốt rồi, nếu xấu hơn, có thể bị người hâm mộ của anh ta soi mói."
Nghĩ lại thì cô thật đáng thương chưa đến một triệu người hâm mộ, nếu có xung đột với người đó, tuyệt đối bị thiệt.
Ký hợp đồng xong thì chờ vào đoàn làm phim, Tô Thiên Tầm lấy kịch bản trở về nghiên cứu, nghĩ đến không có việc gì, vừa hay thừa dịp này gặp được chị em tốt.
Nếu không chờ cô vào đoàn làm phim, cũng không biết khi nào có thể có thời gian.
Từ sau khi Thẩm Uyển trở về, hai người còn chưa từng gặp mặt, Tô Thiên Tầm gọi điện thoại cho Thẩm Uyển, vừa lúc Thẩm Uyển cũng không có việc gì, hai người liền hẹn nhau ra ngoài chơi.
Thẩm Uyển và cô là bạn học từ nhỏ, lại là bạn thân, chỉ là lúc sắp tốt nghiệp tiểu học, Thẩm Uyển bị mẹ ruột đưa ra nước ngoài, sau đó không liên lạc được.
Lần này Tô Thiên Tầm ra nước ngoài không ngờ lại gặp Thẩm Uyển, hai người lại biến thành bạn thân như hình với bóng.
Hai tháng trước Thẩm Uyển về nước, chỉ để cô ở nước ngoài một mình, cuộc sống càng thêm nhàm chán, hiện tại hai người đều đang ở thành phố Ly, vậy đương nhiên phải gặp mặt nhau rồi.
"Thẩm Uyển." Tô Thiên Tầm vừa nhìn thấy Thẩm Uyển liền kích động ôm lấy cô ấy: "Cậu thật quá đáng, không nói một tiếng đã về nước, để tớ ở nơi xa xôi như vậy một mình. ”
Thẩm Uyển cũng ôm lấy cô, cười nói: "Tớ cũng không có cách nào, muốn nói với cậu một câu tạm biệt cũng không kịp.”
Sau đó Tô Thiên Tầm nghe Thẩm Uyển nói về mục đích trở về của mình, là muốn tìm lại thanh mai trúc mã của cô ấy, không biết hai người tiến triển như thế nào, hỏi: "Cậu và anh trai Tam Ngôn của cậu thế nào?"
“Gương vỡ lại lành rồi đúng không?”
Nói đến việc này, Thẩm Uyển thở dài: "Đâu có dễ dàng như vậy, năm đó tớ không nói một tiếng nào đã rời đi, trong lòng hẳn rất tức giận, nhiều năm như vậy không gặp, ai biết hiện tại anh ấy có suy nghĩ gì.”
Tô Thiên Tầm ra sức cổ vũ cô ấy: "Không có việc gì đâu, ngủ trước rồi nói sau."
"Cũng không tin anh ấy thật sự nỡ bỏ em gái đáng yêu như cậu."
Thẩm Uyển bị cô nói đến đỏ cả tai, cảm thấy nóng lòng: "Có muốn tớ ghi lại câu nói này rồi đăng lên Weibo, để người hâm mộ của cậu biết được quan điểm yêu đương của cậu không?"
Tô Thiên Tầm cười nói: "Nói đến người hâm mộ của tớ, cũng không biết còn bao nhiêu người, cậu cho rằng đăng lên có người quan tâm."
"Đúng rồi, tớ nhận được phim rồi, là vai nữ chính."
"Thật sao?" Thẩm Uyển kinh ngạc nói: "Thật sự là nữ chính à, trước kia đóng vai phụ ở Hollywood, tớ còn tưởng cậu sẽ tiếp tục khi trở về, sao lại không muốn ra nước ngoài nữa, dự định sẽ phát triển ở trong nước sao?"
Tô Thiên Tầm gật đầu: "Đúng vậy, vẫn cảm thấy trong nước tốt hơn, đều là người thân bạn bè, có chuyện gì cũng có người hỗ trợ."
"Thẩm Uyển, cậu cũng đừng đi nữa, sau này chúng ta cùng nhau ở lại trong nước là được rồi."
"Anh trai kia của cậu thật không để ý tới cậu, hai người chúng ta dứt khoát come out, cái gì cũng tiết kiệm."
Thẩm Uyển thật sự là càng ngày càng phục Tô Thiên Tầm nói bậy này: "Theo tớ thì, cậu thật sự nỡ bỏ anh trai họ Khiêm của cậu?"
"Tớ sợ đến lúc đó cậu sẽ khóc."
Nói đến việc này, Tô Thiên Tầm cũng học theo bộ dáng thở dài vừa rồi của Thẩm Uyển mà thở dài: "Ai, anh trai ấy đã sớm kết hôn, hiện tại ngay cả nghĩ cũng không thể."
Thẩm Uyển đùa giỡn nói: "Thật sự sao, nhưng mà không phải là vẫn còn người em trai à?"
"Thẩm Uyển." Thẩm Uyển chọn đúng chỗ thương tâm của cô, Tô Thiên Tầm cũng không khách khí trả lời cô ấy: "Miệng cậu độc như vậy, cẩn thận anh trai của cậu không để ý đến cậu nữa. ”
Thẩm Uyển cười nói: "Vậy tớ sẽ cố gắng sống với cậu."
Thẩm Uyển có một căn nhà của riêng mình ở rời thành phố Ly, là mẹ cô ấy mua cho lúc trước.
Hiện tại Thẩm Uyển ở một mình.
Hai người bạn thân đã lâu không gặp, có rất nhiều chuyện muốn nói, buổi tối Tô Thiên Tầm không trở về, cùng Thẩm Uyển đến nhà cô ấy.
Người nhà họ Tô đều biết Thẩm Uyển, biết Tô Thiên Tầm ở cùng một chỗ với cô ấy, nên không thúc giục Tô Thiên Tầm trở về, chỉ nói cô chú ý an toàn.
Hai người ăn lẩu vào buổi tối.
Hai cô gái ngồi lại với nhau, trò chuyện về công việc, trò chuyện về cuộc sống, rất tự nhiên tán gẫu về chuyện tình cảm.
Thẩm Uyển tò mò vì sao Tô Thiên Tầm thích anh trai mà không thích em trai, hỏi: "Thiên Tầm, tớ vẫn luôn muốn hỏi cậu, vì sao cậu lại thích anh trai?"
"Tớ nhớ rõ cậu đã nói rồi, cậu và em trai thân nhau hơn, thường xuyên ở cùng một chỗ nha."
Ngày hôm qua Tô Thiên Tầm nhìn thấy Khiêm Chuẩn, tâm trạng hai ngày nay vẫn không tốt.
Muốn nói Khiêm Chuẩn đối với cô như thế nào, trong lòng cô rất rõ ràng, không thể nào nhầm lẫn được.
Con người anh ta ngoại trừ không biết biểu đạt, không giỏi ăn nói, đối với tất cả mọi người rất lạnh nhạt ra, nhưng đối với cô thật sự rất đặc biệt.
Sau giờ tự học vào buổi tối kiên trì đưa cô về nhà, cô không cho phép, anh ta sẽ giữ khoảng cách không xa không gần đi theo phía sau.
Sẽ đem thứ anh ta cho là ngon nhất để lại cho cô, cho dù cô đi chơi rất lâu không trở về, anh ta vẫn sẽ giữ đến khi hỏng, cũng không nỡ ăn một miếng.
Cô thích ăn hạt thông, nhưng lại lười lột, anh ta liền lột từng hạt rồi bỏ vào trong lọ, từ nhỏ đến lớn không biết đã gãy móng tay bao nhiêu lần.
Còn có thể đem chiếc cúp anh ta vất vả lắm mới có được tặng cho cô.
Sau khi ăn lẩu, hai người ngồi trên ghế sô pha, bật TV, nhưng không ai xem.
Tô Thiên Tầm cầm lấy một nắm hạt thông trong tay, hơn nửa ngày mới lột ra một hạt thông, không yên lòng mở miệng nói: "Có thể là có liên quan đến hoàn cảnh trưởng thành của tớ."
Thẩm Uyển biết gia thế của Tô Thiên Tầm, nói: "Chú Tô và thím Tô đều đối xử tốt với cậu, ông bà nội chỉ có một đứa cháu gái như cậu, đối với cậu là một mực yêu thương, chẳng lẽ cậu còn có nhiều phiền não sao?"
Tô Thiên Tầm cười cười, suy nghĩ bỗng nhiên bị đẩy đi thật xa.
"Khi còn bé, tớ luôn coi thím là mẹ, mọi người đều biết bà ấy đối xử tốt với tớ, bà ấy quả thật cũng rất tốt với tớ."
"Nhưng khi tớ mười một tuổi, tớ đột nhiên phát hiện ra rằng chuyện không phải như vậy."
"Cậu còn nhớ có một lần nhà của tớ bốc cháy không?"
Thẩm Uyển đương nhiên không quên: "Tớ nhớ rõ, cậu bị khói làm sặc, hôn mê thật lâu mới tỉnh lại, việc này cậu đã nói với tớ, lúc ấy tớ sợ tới mức buổi tối còn gặp ác mộng."
"Đúng vậy, chính là lần đó." Tô Thiên Tầm thở dài: "Tớ phát hiện thím đối với tớ và những gì trong lòng tớ kỳ vọng là không giống nhau.”
Thẩm Uyển: "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"
Tô Thiên Tầm: "Lần đó trong nhà bốc cháy, tớ và em trai đang chơi game trong phòng khách, thì bỗng nhiên bốc cháy, hai người chúng tớ đều rất sợ hãi, trong lúc bối rối chỉ biết chạy ra cửa, nhưng cửa bốc cháy dữ dội, tớ và em trai không ra được, rất nhanh bị sặc khói đến ngất xỉu."
"Thím ra ngoài trở về, phát hiện ngọn lửa lớn, bà ấy bất chấp nguy hiểm xông vào nhà, nhưng lúc ấy tớ cách cửa gần hơn một chút, nhưng bà ấy lại lướt qua tớ, ôm lấy em trai chạy ra ngoài."
Tô Thiên Tầm nói tới đây, giọng nói có chút lơ đãng, giống như vết sẹo lớn nhất trong đáy lòng bị mình xé rách.
Giọng nói của cô gần như nghẹn ngào, mãi cũng không thể nói tiếp.
Thẩm Uyển không muốn Tô Thiên Tầm sống trong loại thống khổ này, liền nói: "Có lẽ khói trong phòng quá dày, thím Tô không nhìn thấy cậu ở đâu."
Tô Thiên Tầm nhẹ nhàng lắc đầu: "Không thể nào, bà ấy cúi đầu lại gần mặt tớ, tớ nhớ rất rõ ràng, lúc ấy miệng bà ấy không ngừng gọi Thiên Ninh, sau khi phát hiện tớ không phải em trai thì liền buông tớ ra."
"Lúc ấy tớ còn kéo góc áo bà ấy, cầu xin bà ấy cứu tớ."
"Nhưng bà ấy vẫn bỏ mặc tớ, từ trên người ta bước qua, chạy đi ôm Thiên Ninh."
Thẩm Uyển bị kinh ngạc đến không biết nên an ủi cô như thế nào.
Tô Thiên Tầm hít hít mũi, lột một hạt thông bỏ vào miệng: "Chuyện này làm cho tớ cảm thấy khổ sở rất lâu, sau đó ngẫm lại, dù sao tớ cũng không phải là con ruột của bà ấy, bình thường bà ấy nuôi tớ chăm sóc tớ, đã rất tốt rồi, tất cả chi phí ăn mặc đều không khác gì Thiên Ninh, thậm chí quần áo mua còn nhiều hơn Thiên Ninh, tớ hẳn là nên cảm thấy thỏa mãn. ”
"Trong lúc nguy cấp như vậy,điều đầu tiên bà ấy nghĩ đến là con ruột của mình, chuyện này rất bình thường."
"Nhưng mà..."
"Nhưng dù sao tớ cũng là người bị bà ấy bỏ mặc, trong lòng luôn lưu lại dấu ấn."
"Lúc đó tớ đặc biệt nhớ mẹ, nếu mẹ tớ còn sống, bà ấy chắc chắn sẽ không bỏ mặc tớ."
…
Thẩm Uyển ôm lấy Tô Thiên Tầm nhẹ nhàng vỗ lưng cô, muốn an ủi cô: "Mặc kệ nói như thế nào, đều là chuyện quá khứ, người còn sống vẫn phải nhìn về phía trước."
"Luôn đắm chìm trong nỗi đau của quá khứ, cuộc sống nhất định rất vất vả."
Tô Thiên Tầm nhẹ nhàng ấn hốc mắt, ngồi thẳng dậy, trong mắt chứa đựng giọt nước trong suốt, lại nhịn không được nở nụ cười: "Yên tâm đi, chuyện đã qua lâu như vậy rồi, nếu cậu không hỏi, tớ cũng không nhớ ra."
Thẩm Uyển ngược lại bị cảnh tượng cô miêu tả hấp dẫn: "Vậy sau đó cậu thoát thân như thế nào, hỏa hoạn ấy?"
Tô Thiên Tầm nhẹ nhàng lắc đầu: "Làm sao có thể, đám cháy tuy rằng lây lan rất nhanh, nhưng tớ lại có thể chống đỡ được khá lâu."
Thẩm Uyển suy đoán: "Đó là có người cứu cậu, là... anh trai nhà họ Khiêm sao?"
Khóe miệng Tô Thiên Tầm nhếch lên cười, gật gật đầu: "Đúng vậy, lúc ấy chính bản thân tớ cũng đã từ bỏ, lại thấy có người ở trong ánh lửa xông vào, cõng tớ rồi chạy ra ngoài."
"Lúc đó tớ cảm thấy cả thế giới đều sáng lên, có điều tớ rất nhanh đã ngất xỉu, kỳ thật cũng không thấy rõ mặt người đó."
Thẩm Uyển cảm thấy kỳ quái nói: "Vậy cậu làm sao xác định được đó là anh trai họ Khiêm?"
Tô Thiên Tầm: "Thân hình kia, không phải anh trai thì là em trai, chắc cậu đã quên Khiêm Chuẩn rồi sao, anh ta vừa gầy vừa nhỏ, tớ nghĩ rằng anh ta mười ba tuổi làm sao có thể cõng được người kém hai tuổi như tớ.”
Thẩm Uyển lại không nghĩ như vậy: "Sức lực bộc phát của con người trong lúc nguy nan không thể dùng ánh mắt bình thường mà nhìn ra đâu."
Tô Thiên Tầm lại nhận định việc này: "Sau này tớ khỏi rồi có đến nhà họ Khiêm, mẹ Khiêm nói Khiêm Chuẩn đi đến nhà ngoại, phải rất lâu mới trở về."
"Cậu xem, Khiêm Chuẩn cũng không ở nhà, anh ta làm sao cứu tớ được."
"Hơn nữa tớ cũng đã tìm anh trai để xác nhận, thì căn bản không phủ nhận."
Thẩm Uyển cười nói: "Vậy anh ấy thừa nhận?"
Tô Thiên Tầm: "Đương nhiên rồi, việc này tớ nhớ rất rõ ràng."
"Lúc đó tớ nói: "Anh Khiêm Hưu, cảm ơn anh đã cứu em.’ Anh ấy nói: "Vẫn có thể nhìn thấy em có thể nhảy múa, anh cảm thấy cho dù kêu anh làm bất cứ việc gì cũng đều đàng giá’.”