Bệnh Trạng Sủng Ái

Chương 3: Tại sao sau này hai người không chơi với nhau nữa?

Tô Thiên Tâm bị người nhà vây hỏi, với tư cách là trung tâm của cuộc trò chuyện, nhất thời cô không biết trả lời mọi người thế nào, nhưng cô vẫn cố gắng suy nghĩ tìm một lý do thích hợp nhất để từ chối.

Chú Tô thấy cô không có động tĩnh gì, vỗ nhẹ vào vai cô, dùng tông giọng của một người từng trải, chú ấy nói: “Thiên Tầm này, chú thấy Tiểu Chuẩn cũng là một người tốt.”

“Tuy bản tính cậu ấy ít nói, sẽ hơi buồn chán một chút. Nhưng chú cảm thấy cậu ấy rất thích cháu.”

Thím Tô đỡ lời: “Thím cũng thấy vậy. Lúc công ty gặp chuyện, không thể vay mượn ngân hàng, những người bạn bè thân thuộc cũng viện trớ tránh né không muốn dính dáng đến chúng ta. Vậy mà lúc chú hỏi đến cậu ấy, cậu ấy không do dự, lập tức đưa cho chúng ta đến hai trăm triệu nhân dân tệ, cũng nhờ số tiền đó mà công ty chúng ta mới vượt qua được đợt khủng hoảng vừa rồi.”

“Hây da, nghĩ mà xem. Nếu cậu ấy không có tình ý gì với cháu, tại sao lại có thể đưa số tiền lớn như vậy cho chúng ta mượn được.”

“Nhưng mà, đã nhiều năm rồi, chúng cháu không còn liên lạc nữa.”

Trước đây người nhà họ Tô không biết Tô Thiên Tầm có trở về hay không, họ không dám mong đợi quá nhiều vào cô. Nay Tô Thiên Tầm đã quyết định ở lại, cho dù cô có thể tuỳ ý lựa chọn đối tượng, nhưng họ vẫn muốn đặt lợi ích gia đình lên hàng đầu.

Thím Tô nói xong, nháy mắt với chú Tô một cái.

Ý đồ của thím ấy quá rõ ràng, có thân cây to là Khiêm Chuẩn chống lưng, nhất định việc kinh doanh của nhà họ Tô sẽ không ngừng phát triển.

Chú Tô bắt đầu do dự, đứa trẻ ấy quá nhàm chán, chỉ sợ Thiên Tầm sẽ phải chịu nhiều ấm ức, nhưng sau khi đón nhận ánh mắt của thím Tô, nghĩ đến vấn đề kinh doanh của công ty gần đây không được thuận lợi, bản thân đã đi tìm kiếm và cầu xin các nguồn vốn khác nhưng đều bị từ chối, trong đầu chú ấy lại dấy lên một suy nghĩ khác.

Nhà họ Khiêm là một gia đình rất giàu có, tuy nhà họ có hai người con trai, nhưng Khiêm Chuẩn là người duy nhất được nhận quyền thừa kế, nên họ sẽ không lo lắng gì về tranh giành quyền lợi.

Mặc khác, về phía gia đình bên ngoại của Khiêm Chuẩn, ông ngoại chỉ có một người con gái là mẹ anh, suy ra anh chính là cháu ngoại duy nhất của ông ấy.

Sau khi mẹ Khiêm quá đời, ông ngoại càng thêm hết mực yêu thương người cháu ngoại trai duy nhất này.

Cho nên sau này phần tài sản của ông ấy, chắc chắn sẽ để lại cho Khiêm Chuẩn.

Đó là lý do ban đầu chú Tô đều kể tên hết những chàng trai có gia cảnh giàu có khá giả, mà lại không nhắc đến người có giá trị cao như Khiêm Chuẩn.

Bởi vì trong số vô vàng chọn lọc, Khiên Chuẩn nhất định là sự lựa chọn sáng giá nhất.

“Đúng rồi đấy Thiên Tầm, từ nhỏ cháu đã rất thân với Khiêm Chuẩn, mối quan hệ của hai đứa chắc chắn rất tốt. Lần này quay về, cháu nên tìm cơ hội liên lạc với cậu ấy nhiều hơn.”

Chú Tô đã suy nghĩ rất kỹ trước khi nói ra những lời này.

Ban đầu Tô Thiên Tầm nghĩ đơn giản rằng mọi người chỉ muốn tốt cho mình, đến giờ cô mới hiểu, chỉ cần gật đầu đồng ý, có thể ngày mai cô sẽ bị ép buộc kết hôn với anh ta.

“Điều này…” Tô Thiên Tầm quyết định chọn cách thoát khỏi tình huống bị ép gả này trước, cô nói tiếp: “Gần đây, cháu cần phải đi quay một bộ phim lớn, có thể chưa có thời gian nghĩ tới việc kết hôn. Hay là đợi xong quay xong bộ phim này nhé?”

Vừa dứt lời, cô xỏ vội đôi dép lê, vội vàng rời đi trước ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người.

“Đứa trẻ đó rất thật lòng với cháu.” Thím Tô muốn nói với thêm một câu: “Vụ hoả hoạn năm đó…” Mới được nữa lời, thím ấy nghĩ ngợi điều gì đó nên không nói nữa.

Hơn nữa, trong tình cảnh này, bà cụ cũng không muốn thím Tô nói tiếp: “Thiên Tầm là cô gái có công việc, công việc rất quan trọng, công việc rất quan trọng.”

“Kết hôn là chuyện trọng đại, chúng ta không nên vội vàng.”

Thím Tô liếc mắt nhìn lên lầu, nhỏ giọng nói: “Thiên Tầm là đứa trẻ không có nhiều tham vọng, nếu không, tại sao con bé lại không đến công ty giúp đỡ Hải Yến.”

“Đã nhiều năm sống ở nước ngoài, nhưng con bé không có tên tuổi gì, con nghe nói hình như con bé vẫn chỉ đóng những vai quần chúng.”

Bà cụ không muốn nhận xét về công việc của cháu gái, bà từ tốn nói: “Không phải con bé vẫn còn trẻ sao? Mặc khác giới giải trí rất xô bồ, không dễ tồn tại, có rất nhiều tài năng trẻ đang bị chôn vùi.”

Chú Tô Hải Yến tiếp lời: “Mẹ nói cũng một phần không đúng, diễn viên không phải chỉ cần mỗi diễn xuất, phải có người chống đỡ, may ra mới có thể vươn mình.”

Thím Tô nghe những lời cụ bà nói đỡ cho Tô Thiên Tầm, thím ấy lên tiếng: “Con thấy Thiên Tầm nhà ta có quý tướng, chắc chắn sẽ có quý nhân hỗ trợ.”

Nghe xong lời Thím Tô nói, Tô Hải Yến ngây người trong giây lát, cười nói: “Thôi, em đừng nói nữa. Anh mới nghe được một chuyện này.”

Thím Tô hiếu kì hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Tô Hải Yến đáp: “Anh nghe nói cách đây không lâu Khiêm Chuẩn đã thu mua một công ty giải trí. Cậu ấy còn đầu tư rất nhiều tiền vào lĩnh vực này và thu lại mức lợi nhuận rất lớn.”

Cụ bà cười nói: “Đó hẳn là mối quan hệ tốt, vừa có người chống lưng cho chúng ta, mặc khác Thiên Tầm nhà ta sẽ không bị ai coi thường.”

Nói xong, bà đột nhiên hỏi một câu chạm đến tâm can của cô: “Các con nghĩ xem, Thiên Tầm và Khiêm Chuẩn từ nhỏ đã rất thân với nhau, chúng quấn quýt với nhau như hình với bóng, vậy tại sao sau này bọn chúng lại không chơi với nhau nữa?”

Tô Thiên Tầm đang xuống lầu chuẩn bị lấy đồ, nghe thấy câu hỏi này cô liền sửng người, trầm mặc vài giây rồi chạy như bay về phòng ngủ.

Sau khi đóng cửa phòng, cô dựa lưng vào vách tường xoa xoa l*иg ngực.

Về điều này, cô nhất định phải biến nó thành bí ẩn không lời giải trong lòng mọi người, tuyệt đối không thể để họ biết sự thật.

Tô Thiên Tầm thở dài, đây là đêm đầu tiên cô cảm thấy tội lỗi đến mức không thể ngủ yên.

Khoan nói đến những vấn đề to tác, ngay cả những mánh khóe cô còn không có, giấu được một hai ngày, nhưng làm sao có thể giấu được mọi người trong thời gian dài.

Trường hợp xấu nhất nếu bị người nhà phát hiện, cô không thể thoát được xui xẻo bị ép cưới gả.

Nghĩ tới nghĩ lui, Tô Thiên Tầm cảm thấy cô chỉ có hai sự lựa chọn.

Hoặc là nhanh chóng có được một vai diễn tốt, hoặc là nhanh chóng tìm bạn trai.

Về phần tìm bạn trai, thật ra chuyện này không khó, cái khó là tìm một người bạn trai vĩnh viễn không chia tay cô.

Từ nhỏ cô đã không có bố mẹ, tuy chú thím đối xử rất tốt, nhưng hai người đó không phải là bố mẹ ruột, vẫn có một khoảng cách nào đó không thể xoá bỏ.

Từ nhỏ, cô đã không cảm nhận được cảm giác an toàn, cho nên người đàn ông mà cô chọn, nhất định phải là một người có trách nhiệm, tuyệt đối không được bỏ rơi cô.

Người đó có thể không yêu cô, nhưng không được bỏ rơi cô.

Đó là quan điểm của cô về tình yêu.

Tô Thiên Tầm cảm thấy việc tìm một người đàn ông luôn đối tốt với người phụ nữ của mình, mãi mãi một lòng một dạ với một người, còn khó hơn việc tìm con cóc ba chân. Nên cô quyết định bỏ qua sự lựa chọn này.

Vậy cô chỉ có thể tiếp tục nghề diễn viên.

Tô Thiên Tầm không về nước trong một thời gian dài, nhưng dù sao cô cũng lớn lên ở thành phố Ly, lại có rất nhiều mối quan hệ.

Không lâu sau, cô biết hai đoàn phim lớn đang chiêu mộ diễn viên.

Một đoàn làm về phim truyền hình đô thị hiện đại, nội dung nói về công sở và tình yêu.

Những câu chuyện tình yêu ngọt ngào chỉ phù hợp với những diễn viên trẻ tuổi mới vào nghề, chỉ là món gia vị sơ khai ban đầu trong rãnh rỗi không có việc làm. Nếu đoàn phim không thể đề ra một món tiền lương hậu hĩnh, hoặc bộ phim không thể trở thành hit, thì cuộc đời của các diễn viên ấy sẽ chẳng đi đến đâu.

Một bộ là phim thể loại cổ trang quy mô lớn, nhân vật chính là một nữ cường.

Hầu như các vai diễn khác đều có người đảm nhận, có một vài nhân vật nhỏ cần tuyển thêm người.

Tô Thiên Tầm quyết định đến thử vai cả hai đoàn phim, được chọn làm nhân vật nào thì sẽ đóng vai nhân vật đó.

Cô muốn quăng một mẻ lưới thật rộng, xem bản thân có thể bắt được con cá lớn nào không.

Thật ra cô vẫn hi vọng mình được nhận vào bộ phim đô thị, nếu có thể đảm nhiệm vai nữ chính một hay nữ chính thứ hai thì càng tốt.

Cô đã lăn lộn trong nghề rất nhiều năm, trong tay không có nổi một tác phẩm tiêu biểu để đời. Lúc mới bắt đầu vào nghề, cô cũng không tin tưởng vào khả năng diễn xuất của mình. Cô lại mang tính cách Phật hệ, không nghĩ ngợi nhiều đến việc nỗ lực phấn đấu.

Sau nhiều năm trôi qua, lúc không có việc gì làm, cô đều dành thời gian nghiên cứu kỹ thuật diễn xuất, cô tự thấy việc này rất có hiệu quả.

Hiện tại cô đang rất cần một nơi để thể hiện thành quả nghiên cứu của mình.

Vậy nên bộ phim về đô thị là sự lựa chọn thích hợp nhất, may mắn được chọn làm nữ chính lại càng tốt.

Nghĩ đến vai nữ chính, Tô Thiên Tầm cảm thấy mình thật to gan, dám mơ mộng được đóng vai nữ chính.

Thì sao chứ, cá ướp muối không có quyền được ước mộng sao?

Nếu bây giờ cô không có thành tựu gì nổi bật, sự nghiệp ngày càng tuột dốc, nói không chừng gia đình họ Tô sẽ đóng gói cô gửi đến nhà họ Khiêm.

Hai ngày nay, Tô Thiên Tầm luôn đi sớm về khuya để tìm mối quan hệ, sự cố gắng này đã mang đến một kết quả tốt, cô đã có thể liên hệ trực tiếp với một đạo diễn và có cơ hội thử vai.

Một phần do cô may mắn, đoàn phim đã định sẵn nữ diễn chính, nhưng cô gái ấy gặp vài vấn đề cá nhân, trong thời gian ngắn không thể tiếp tục công việc diễn xuất.

Đạo diễn đang rất lo lắng về vai nhân vật nữ chính, không ngờ đúng lúc có một người bạn đã đề cử cô, nên anh ấy đã nhận lời xem cô thử vai.

Sau khi nhận được kịch bản, Tô Thiên Tầm đã chuẩn bị tâm lý nhân vật rất kĩ, chỉ chờ đến giờ gặp đạo diễn như đã hẹn.

Ban đầu cô còn hơi lo lắng, không ngờ khi đạo diễn nhìn thấy cô trước lúc thử vai, hai mắt anh ấy sáng lên, dường như vai diễn này được tạo ra để dành riêng cho cô.

Tất nhiên, cô đã diễn một đoạn tâm lý nhân vật dựa theo những nguyên cứu của mình, đạo diễn đã đưa ra quyết định một cách nhanh chóng, cô được chọn làm nhân vật nữ chính.

Đây là niềm vui sướиɠ ngoài mong đợi của cô, Tô Thiên Tầm cảm thấy trên bầu trời, có một cái bánh thật to, rơi xuống trúng đầu mình.

Nếu bộ phim này trở nên nổi tiếng, cô là nữ chính cũng sẽ được nâng tầm.

Đây được coi là tác phẩm tiêu biểu của cô.

Con đường diễn xuất về sau không phải sẽ rất thuận buồm xuôi gió sao!

Cô cũng không ngờ, vừa về Trung Quốc đã được nhận một bộ phim lớn, cuộc sống của cô thực sự bị đảo lộn.

Đạo diễn là một người đàn ông chưa đến 40 tuổi, vừa có tài, vừa có mắt nhìn người rất tốt.

Anh ấy biết việc chọn lựa bối cảnh đô thị thường tốn không nhiều kinh phí, cộng thêm thời buổi hiện tại không ít người tài, chỉ trong vòng mấy năm, anh ấy đã nắm trong tay không dưới năm phim truyền hình về đô thị vô cùng ăn khách, lượt rating cực cao, vượt xa các nhà làm phim khác trong cùng thời điểm.

Tên anh ấy là Chương Hoa Lai.

Chương Hoa Lai rất thích Tô Thiên Tầm, khoan nói đến tài năng diễn xuất tuyệt vời của cô, nhưng anh ấy chắc chắn cô sẽ là người nổi bật nhất trong số tất cả những người mới.

Hơn nữa, cô có một ngoại hình vô cùng vừa mắt, một chút mặn mà, một chút bí ẩn, đặc biệt nhất là đôi mắt, vừa sạch sẽ vừa trong sáng, dường như chưa từng nhiễm bụi trần. Điều này rất phù hợp với tính cách của nhân vật nữ chính, lúc bắt đầu ở nơi làm việc, vừa ngốc nghếch, lại trắng trẻo, ngọt ngào, sau khi trưởng thành cô có thể đánh bại bộ tứ.

Vì vậy, anh ấy rất muốn đưa ra quyết định, nhưng vẫn còn quan ngại người đầu tư phía sau.

“Cô Tô, sau khi xem em biểu diễn, tôi xác nhận em chính là người tôi muốn tìm, hi vọng sau này có thể hợp tác với em.”

Từ trong ánh mắt của đạo diễn, Tô Thiên Tầm có thể nhìn ra đây là một lời khen dành cho mình, cô giơ tay cười nói: “Được đạo diễn Chương khen ngợi là niềm vinh hạnh của tôi. Rất mong được hợp tác chung với đạo diễn Chương.”

“Mong sau này tôi sẽ được đạo diễn Chương chỉ dạy nhiều hơn.”

Bộ phim này đã được lên kế hoạch từ rất lâu rồi, đáng lý sẽ bấm máy trong thời gian sắp đến, không ngờ lại bị chậm trễ vì nhân vật nữ chính, điều này khiến Chương Hoa Lai vô cùng lo lắng.

Hôm nay đã gặp được người thích hợp, anh ấy hận không thể tự mình quyết định ngay lập tức.

Sau khi cẩn thận dẫn Tô Thiên Tầm ra ngoài, anh ấy đã báo cáo với đoàn làm phim, hi vọng trong hai ngày nữa có thể ký kết hợp đồng.

Chương Hoa Lai đã nhận được phản hồi từ người lãnh đạo: “Đạo diễn Chương, nếu là người anh chọn, thì không cần bàn bạc thêm đâu.”

Trong lòng đạo diễn Chương có thêm động lực, anh ấy nói: “Để tránh việc đêm dài lắm mộng, trong hai ngày nữa tôi sẽ ký kết hợp đồng với cô diễn viên kia.”

Người đang nghe điện thoại của anh ấy chính là nhà đầu tư cho bộ phim này, người đàn ông cười nói: “Không việc gì phải vôi, hai ngày nay tôi cũng bận một số công việc, muốn có một vài người đẹp đến đây chăm sóc. Hay là anh mời cô ấy đến đây đi, để tôi có thể kiểm tra cô ấy kĩ hơn.”

Trong lòng Chương Hoa Lai cảm thấy không vui.

Người đầu tư này là một người háo sắc, có một đôi mắt vô cùng dâʍ đãиɠ, chuyên nhìn chằm chằm vào các cô gái đẹp.

Nhưng hiện tại anh ấy chỉ là một đạo diễn nhỏ bé, không nên đắc tội với nhà đầu tư, muốn ký hợp đồng nhận vai nữ chính, quá trình này nhất định không thể thiếu.

Anh ấy hơi do dự một lúc, đáp: “Được, tôi sẽ liên lạc với cô ấy.”

Cho dù Chương Hoa Lai cảm thấy người đầu tư này có hành vi rất low, nhưng anh ấy không muốn đánh mất nhân vật nữ chính do Tô Thiên Tầm thủ vai, đành miễn cưỡng liên lạc với cô.

Kết cục thế nào, đành phải dựa vào vận mệnh của Tô Thiên Tầm.

Lúc này Tô Thiên Tầm vừa về đến nhà, nhận được cuộc gọi của Chương Hoa Lai, đoán rằng phần trăm nhận được vai diễn này rất cao, cô vui vẻ bắt máy trả lời anh ấy.

“Đạo diễn Chương, chào anh.”

Chương Hoa Lai: “Chào Tô tiểu thư, em đã được chọn đảm nhận vai diễn này. Có điều phát sinh thêm một chút vấn đề, trong hai ngày nay Điền tổng, nhà đầu tư của bộ phim này tổ chức yến tiệc, muốn tìm người quản lý nơi đó, nếu em có thể tham gia, chúng ta có thể ký kết hợp đồng.”

“Vậy sao?” Tô Thiên Tầm cảm thấy việc quản lý nơi đó cũng không quá khó, cô đáp: “Không thành vấn đề, anh cứ gửi thời gian và địa điểm cho tôi. Tôi sẽ đến đúng giờ.”