Bệnh Trạng Sủng Ái

Chương 1: Lỡ Uống Say

Hôm nay Tô Thiên Tầm tốt nghiệp đại học, không, nói chính xác hơn là hôm qua cô đã tốt nghiệp đại học.

Cô vốn là một con cá ướp muối không có mơ ước gì cao sang, đi học đúng giờ, kiểm tra đúng hạn, điểm số trong kì thi tốt nghiệp cũng vừa đủ đạt tiêu chuẩn. Cuộc sống của cô vẫn luôn vô tư vô lo, bình ổn lặng lẽ trôi theo năm tháng.

Nếu có gì bất ngờ xảy ra trong cuộc sống của cô, đó chính là lúc đang học năm hai, cô đã được các nhà tuyển dụng diễn viên tuyển chọn. Từ đó cô bắt đầu đảm nhận những nhân vật nhỏ trong các tiểu phẩm khác nhau, thời lượng phát sóng trên truyền hình sau khi được chỉnh sửa cắt ghép cũng chưa được đến hai tiếng.

Trong số các nhân vật nhỏ bé đó, có một lần cô phải diễn trên giường.

Thời gian quay rất ngắn, ngọn nến đỏ được thắp lên, cô và nam chính ôm nhau từ từ nằm xuống, màn hình chớp nhoáng đến cảnh sáng hôm sau, cô lồm cồm khuỵu gối bò xuống giường, sau đó bị nữ chính kéo ra ngoài thưởng “Nhất trượng hồng*.”

*Ghi chú: Một tên gọi của hình phạt bắt nguồn từ Trung Quốc thời xưa.

Đối với lần diễn trên giường này, Tô Thiêm Tâm đã phí không ít tâm sức, cô đọc rất nhiều truyện người lớn để tìm kiếm cảm xúc, cố gắng diễn đạt tâm lí nhân vật một cách hoàn hảo nhất, sự kháng cự, bỡ ngỡ, lo lắng, thẹn thùng, sợ hãi của một người con gái trong chuyện đó, ngoài ra cô cũng mong muốn mình có thể diễn thật tốt trước ống kính.

Thật đáng tiếc, thời lượng màn ảnh quá ngắn, không đến lượt cô phát huy tài năng diễn xuất.

Lúc ấy, Tô Thiên Tâm dấy lên một suy nghĩ, ngày nào đó trong tương lai nhất định sẽ tìm cơ hội để thử một lần với người con trai cô luôn mến mộ.

Cô phải chuẩn bị thật hoàn hảo.

Sự hoàn hảo tuyệt đối khi cô từ một người con gái biến thành một người phụ nữ.

Chỉ trong một đêm, một trong số những mong muốn ít ỏi của cô đã trở thành sự thật.

Từ nhỏ Tô Thiên Tầm đã thích anh trai nhà họ Khiêm, thời gian bắt đầu thích anh từ khi nào, chính cô cũng không nhớ rõ.

Cô chỉ biết một điều, nếu không được gặp anh, cô sẽ rất muốn gặp anh, lúc gặp được anh chỉ biết đỏ mặt, ngập ngừng chào hỏi vài câu, trái tim vô thức đập liên hồi.

Việc né tránh, che giấu cảm xúc, giằng co tâm lý vẫn luôn diễn ra trong suốt tuổi thanh xuân của cô.

Hôm qua, sau khi nhận tấm bằng tốt nghiệp, cô quyết định lấy hết can đảm thổ lộ tình cảm với anh.

Cô và anh trai họ Khiêm sống gần nhau trong một khu phố nhỏ, họ lớn lên cùng nhau, Khiêm Hưu lớn hơn cô ba tuổi, anh vừa tốt nghiệp nghiên cứu sinh trong năm nay và đã được nhận vào làm tại một bệnh viện loại tốt trong thành phố Ly.

Anh là bác sĩ ngoại khoa của bệnh viện đó.

Khiêm Hưu có vẻ ngoài rất điển trai, tính tình lại rất hiền lành, anh rất hòa đồng với mọi người, biết cách chăm sóc người khác. Một hình tượng quân tử khiêm tốn đã để lại ấn tượng sâu trong lòng mọi người. Ai ở gần anh, đều cảm giác như đang được đắm mình trong cơn gió dịu êm của mùa xuân.

Tô Thiên Tầm nghĩ thầm, cho dù là chọn bạn trai hay chồng tương lai, thì Khiêm Hưu sẽ là chàng trai thích hợp nhất.

Cô luôn cảm thấy được sự che chở kiên cường, vững chắc khi ở bên cạnh anh.

Hôm nay, Tô Thiên Tầm quyết định thổ lộ tình cảm, vì để lấy thêm can đảm cô đã uống hết nửa chai rượu vang đỏ. Trong cơn mơ màng của men say, cô nhìn thấy một bóng hình người con trai đang tiến đến gần mình một cách yêu thương. Anh không chỉ chấp nhận lời tỏ tình của cô, còn ôm cô vào lòng, đặt lên môi người con gái ấy một nụ hôn nhẹ nhàng.

Đêm nay, lời thú tội của Tô Thiên Tầm rất táo bạo và cuồng nhiệt, từ sự thăm dò hết sức dịu dàng cẩn trọng đến bước cuối cùng, cô đã hoàn toàn lõa thể cùng người con trai ấy.

Hệt như trong lúc đóng phim, cô đã không thể phát huy hết vai trò của mình, nhưng ngay tại thời điểm này, đây là lúc cô thể làm những điều trái tim mình từng mong muốn, sửa chữa những nuối tiếc và chắp vá những khoảng trống không được trọn vẹn vốn được chôn chật vào nơi sâu thẳm nhất trong cô.

Năm 22 tuổi, cuối cùng cô cũng có được người mình thích.

Sáng ngày hôm sau, lúc tỉnh lại, đầu cô đau như búa bổ, toàn thân đều uể oải, nơi nào trên cơ thể cũng đau nhức, đó là hậu quả của việc say rượu và vận động quá sức.

Cảm nhận được người ấy vẫn còn ở bên cạnh mình, Tô Thiên Tầm nhẹ vươn cánh tay, từ từ mở mắt.

Thật hạnh phúc biết bao khi mỗi buổi tối có thể vừa ngủ vừa ôm người mình thích, mỗi buổi sáng mở mắt ra có thể nhìn thấy người ấy đầu tiên.

Tô Thiên Tầm không ngờ những ngày tháng hạnh phúc của cô lại đến nhanh như vậy.

Thứ đập vào mắt cô đầu tiên là thân hình thon gầy đẹp đẽ của một người đàn ông, nhìn lên một chút là bờ xương quai xanh của anh, cao thêm chút nữa là phần xương hàm rắn rỏi, chỉ sau một đêm không được tỉa tót đã mọc ra vài sợi râu đen lúng phúng, bờ môi mỏng, sống mũi thẳng tắp…

Khóe miệng Tô Thiên Tầm vô thức cong lên thành một hình vòng cung đẹp mắt, sự ngọt ngào đang dâng trào trong trái tim cô. Nhưng trong nháy mắt, dường như cô đã nhận ra điều gì đó, sắc mặt trở nên cứng đờ.

Người đàn ông trước mặt này là…

Anh ta không phải Khiêm Hưu, mà là em trai của Khiêm Hưu, Khiêm Chuẩn.

Thời khắc này, Tô Thiên Tầm như đón nhận một cú sét đánh bên tai, cô không còn nhớ mình đang ở đâu, khi nào, thậm chí cũng không thể nhận định rõ, bản thân mình đang mơ hay đang tỉnh.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Tại sao người đàn ông nằm bên cạnh cô lại giống Khiêm Chuẩn?

Vậy người đàn ông đêm qua ân ái cuồng nhiệt, cùng cô uống trà nóng là ai?

Cô còn nhớ rất rõ, trong giây phút mặn nồng ấy, cô đã gọi “anh Khiêm Hưu”, người đàn ông ấy cũng đáp lời cô, tại sao sáng nay lại thành ra như vậy?

Hay là cô đã uống quá nhiều, nên nằm mơ?

Không biết cô đã bần thần trong bao lâu, Tô Thiên Tầm cuối cùng cũng tỉnh táo, chớp mắt hai cái, cô đưa tay lên, há miệng, cắn một cái thật mạnh vào cổ tay.

Ah…

Đau thật đấy.

Sau khi xác nhận đây không phải là giấc mơ, cô bắt đầu bứt tóc vò đầu.

Trong lúc quá say… Cô đã lên giường nhầm người.

Không, không thể nào, Tô Thiên Tầm vẫn không tin đây là sự thật, nhất định cô đang bị ảo giác.

Có thể cô đã mua trúng loại rượu vang giả kém chất lượng, bây giờ đầu óc không được tỉnh táo, cho nên không nhìn thấy rõ được người trước mặt là ai.

Tô Thiên Tầm không cam lòng, cô nhắm nghiền hai mắt, cầu nguyện trong lòng vài giây, sau đó mở mắt ra.

Lần này cô hoàn toàn thất vọng, người đang nằm bên cạnh cô chính là Khiêm Chuẩn.

Ánh mắt cô bị thu hút bởi một vật thể nằm trên tủ đầu giường, là một chiếc kính gọng vàng, nếu không phải Khiêm Chuẩn thì còn ai vào đây!

Lần này, chắn chắc cô không nằm mơ nữa.

Trong lúc này, người con trai ấy vẫn nhắm mắt, không có dấu hiệu sắp thức dậy, hơi thở nhịp nhàng đều đặn, cô không biết người này còn đang ngủ hay đã tỉnh.

Tô Thiên Tầm nghi ngờ rằng tối qua cô đã uống quá nhiều, nên không thể phân biệt người ấy là ai, hai anh em họ có rất nhiều điểm giống nhau, trong lúc say rượu, cô nhận sai người cũng không phải là chuyện đáng ngạc nhiên.

Bây giờ chuyện không mong muốn cũng đã xảy ra rồi, cô không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận số phận của mình.

Cô đã lên giường với người em trai, không phải là người anh trai, cô cũng không muốn chịu trách nhiệm với người em trai này.

Chuyện đã đến nước này, việc duy nhất Tô Thiêm Tầm nghĩ đến là tìm cách trốn thoát.

Trước khi Khiêm Chuẩn thức giấc, cô phải nhanh chân rời khỏi căn phòng tồi tệ này, từ nay về sau không bao giờ gặp lại anh ta nữa, đây là cách giải quyết tốt nhất dành cho hai người.

Nghĩ là làm, Tô Thiêm Tầm nhanh chóng xuống đất thu thập quần áo, nhưng cô không hiểu vì sao, càng vội vàng lại càng không thể mặc đồ, nếu không phải mặc ngược váy thì trong lúc cài nút áo, ngón tay run lên bần bật không thể làm chủ hành động.

Trong lúc hoảng loạn, Tô Thiêm Tầm buộc phải dừng mọi hành động, cô hít thở sâu, cố gắng giữ cho cảm xúc của mình từ từ bình tĩnh lại.

“Thiên Tầm…”

Đúng lúc này, sau lưng Tô Thiên Tầm đột nhiên phát ra tiếng gọi trầm khàn của một người đàn ông, cô sợ hãi, ngón tay run lên từng hồi, một làn hơi lạnh vô hình chạy dọc sống lưng.

Tại sao Khiêm Chuẩn lại dậy vào lúc này, anh ta còn gọi tên cô?

Để cô lặng lẽ rời đi không phải sẽ tốt hơn sao?

Tô Thiên Tầm im lặng một giây, cô quyết tâm tránh khỏi tình huống xấu hổ này, nhanh tay cài vội cúc áo cuối cùng, cô bắt đầu bỏ chạy. Không ngờ người đàn ông ấy sải dài bước chân, đứng trước mặt cô, không để cô đi.

“Em đừng đi.” Người con trai cất giọng trầm khàn, cúi đầu nhìn cô.

Tô Thiên Tâm ngẩng đầu, trực tiếp nhìn thẳng vào đôi mắt của anh ta, lúc này anh ta không đeo kính, hai mắt khẽ híp lại, hai con ngươi đen láy thâm sâu như giếng khô, không thể nhìn rõ những suy nghĩ ẩn giấu bên trong.

Giờ phút này, Tô Thiêm Tầm không có tâm trạng đoán bất cứ thứ gì cả, đột nhiên cô nhận ra một điều gì đó.

Cô nhíu mày, khóe miệng cong lên, buông ra một câu châm chọc: “Không đi thì tôi ở đây làm gì, làm vợ anh chắc?”

Khiêm Chuẩn mấp máy cánh môi mỏng, anh ta muốn nói điều gì đó, nhưng không thể nói nên lời.

Không nhận được câu trả lời của Khiêm Chuẩn, Tô Thiên Tầm càng thêm khó chịu, điều đặc biệt là khi nhìn thấy anh ta mặc quần áo đầy đủ đứng trước mặt cô. Điều đó chứng tỏ anh ta đã thức dậy từ lâu rồi, nhưng anh ta không bỏ đi sau khi chuyện này xảy ra, nghĩ đến đây, cô càng thêm tức giận.

“Anh muốn gì?”

“Tối qua tôi lỡ uống nhiều rượu, lẽ nào anh cũng uống nhiều rượu?”

“Anh cũng không đủ tỉnh táo sao?”

“Anh biết rõ tôi thích anh Khiêm Hưu, tại sao lại lợi dụng lúc tôi say để làm ra chuyện này, anh muốn tôi phải đối mặt với anh như thế nào đây?”

“Khiêm Chuẩn, anh có dám nói với tôi rằng tối qua anh không cố tình không?”

Tô Thiên Tầm cắn răng nhả ra từng câu từng lời trách mắng anh ta. Sau đó, cô nhìn thẳng vào mắt Khiêm Chuẩn, buông ra một câu sắc lạnh: “Anh có dám nói anh cũng lỡ uống say, chưa từng thèm khát tôi, sau này cũng sẽ không?”

“Nếu đúng là như vậy, anh đưa tay lên thề đi, tôi sẽ xem như chuyện này chưa từng xảy ra.”

Sắc mặt Khiêm Chuẩn rất khó coi, anh ta nhắm mắt, vẫn không nói lời nào.

Tô Thiên Tầm biết mình đã nói đúng, cô không muốn Khiêm Chuẩn ôm mơ mộng về mình.

“Vì vậy, lúc giữa đêm xong chuyên, anh đã không rời khỏi đây, không phải anh đang ôm một tia mơ mộng rằng khi tôi nhận ra sự việc đã lỡ làng, sẽ tha thứ cho anh, sau đó chọn thoả thuận ở bên cạnh anh đúng không?”

“Khiêm Chuẩn!” Tô Thiên Tầm rít một hơi thật sâu, đặt bàn tay nhỏ bé đè lên lòng ngực đau nhói của mình, cô nói tiếp: “Tôi xem anh là bạn tốt, anh lại đối xử với tôi như vậy. Anh..Anh khiến tôi quá thất vọng!”

Năm 13 tuổi, Khiêm Chuẩn dọn vào khu phố của cô, lúc đó cô 11 tuổi.

Mọi người đều nói Khiêm Chuẩn là con của tiểu tam, tính tình lập dị, vô cùng thô lỗ, không những không biết cách đối nhân xử thế, còn thích ngược đãi động vật.

Tất cả mọi người đều cho rằng anh ta là một đứa trẻ hư đốn, chỉ có cô không thèm quan tâm tới ánh nhìn của mọi người, luôn bảo vệ anh ta, cô nói rằng anh ta chắc chắn là một đứa trẻ lương thiện.

Từ đó trở đi, Khiêm Chuẩn như một cái bóng nhỏ lẫn trong trong bóng tối, anh ta tò tò theo sau cô, luôn giữ một khoảng cách rất gần, mỗi lúc cô quay đầu nhìn lại, anh ta sẽ biến mất vào một góc rẽ nào đó.

Sau này, Tô Thiên Tầm quyết định gần gũi và đưa tay về phía anh ta. Đó là một ngày đẹp trời, trên con đường tan trường sau giờ học, giọng nói trong veo vô cùng ngọt ngào của một cô gái bé nhỏ vang lên: “Từ nay trở về sau, chúng ta sẽ là bạn tốt của nhau nhé!”

Trước giờ, Khiêm Chuẩn là một người trầm mặc ít nói, nhưng anh ta lại rất thích nghe cô tâm sự chuyện trò.

Anh ta như một chiếc thùng im lặng không đáy, chất chứa bao bí mật riêng tư bé nhỏ thời học sinh của cô.

Nào là cãi nhau với bạn học, đi học không chú ý nghe giảng, kết quả bài thi không tốt đã lén sửa lại phiếu điểm,...

Ngay cả việc bản thân mình thích anh Khiêm Hưu, cô cũng không hề giấu diếm, đều kể với anh ta.

Nhưng có nằm mơ Tô Thiên Tầm cũng không ngờ đến, Khiêm Chuẩn, người hiểu biết rất rõ những câu chuyện này, lại chọn ngủ với cô trong ngày cô quyết định thổ lộ tình yêu của đời mình.

Hành động này đã cắt đứt bao mộng tưởng tươi đẹp thời con gái của cô.

Anh ta là em trai của Khiêm Hưu, làm sao cô có thể ngủ với người em, sau đó lại tạo mối quan hệ với người anh?

Vào lúc này, Tô Thiên Tầm trừng mắt nhìn chằm chằm Khiêm Chuẩn, cô như một con sư tử nhỏ chịu sự mất mát trong tình yêu và sự thất vọng nặng nề trong tình bạn.

“Khiêm Chuẩn!” Cô hít một hơi thật sâu, nghiến răng: “Từ nay về sau, chúng ta không còn là bạn bè nữa!”

Nước mắt cô bắt đầu rơi xuống, không biết nó dành cho sự thất vọng đối với người bạn này hay là sự vỡ mộng một tình yêu với kết cục tốt đẹp mà cô hằng mong ước.

Cô nhấc chân, từng bước rời khỏi cái l*иg giam khiến cô đang trở nên ngạt thở.

Khiêm Chuẩn vẫn nhíu mày, anh chỉ im lặng đứng đó, mặc kệ cô gái ấy tấn công mình bằng những từ ngữ rất nặng nề.

Mãi đến khi tiếng mở cửa phòng giòn tan nhẹ nhàng vang lên giữa không gian tĩnh mịch, Khiêm Chuẩn bừng tỉnh, anh bước vội đến cửa, nắm lấy tay cô: “Thiên Tầm…”

Khoang miệng ngập tràn vị chua xót, khó khăn lắm anh mới lên tiếng: “Em đừng đi. Anh… Anh cầu xin em.”

Tô Thiên Tầm dừng bước, ánh mắt vô cùng mỉa mai, cô nghiêng đầu nhìn Khiêm Chuẩn: “Anh có biết những việc anh làm trong mắt tôi giống gì không?”

Khiêm Chuẩn khẽ lắc đầu.

Tô Thiên Tầm cười một cách gượng gạo, cô nói: “Anh giống những người canh giữ ở hộp đêm, đợi chờ việc nhặt xác người khác.”

“Cả hai thứ đều khiến tôi ghê tởm.”

“À không, vẫn có điểm khác nhau. Bọn họ không có mục tiêu, còn mục tiêu của anh là tôi!”

Hô hấp của Khiêm Chuẩn lập tức trở nên khó khăn, một sự tuyệt vọng to lớn đã được ném trả lại cho anh, ngón tay dường như không còn sức lực, chỉ đành từ từ từ buông tay cô ra, sau đó trơ mắt nhìn cô rời đi.

Cho đến khi cô khuất khỏi tầm mắt.